Nghịch Trần
Unknown
Chương 80: Leo Tháp
Khương Ly và Xích Tuyết đi sát cạnh nhau cùng xông hỏa tháp.
Xích Tuyết vận dụng Chân Lực bao bọc cơ thể đạp lên từng bậc thang.
Mà Khương Ly thì không cần điều động bất cứ thứ gì, cứ chân trần đạp lên ngọn lửa, chỉ dùng thần niệm ngăn chặn không cho hỏa diễm đốt trụi quần áo mà thôi.
Bậc thang đầu tiên, hỏa diễm uy lực tương đương với nhất chuyển hạ phẩm phàm hỏa, đốt lên da thịt của hắn, chỉ giống như kiến đốt chân voi.
Bên phía Xích Tuyết cũng rất dễ dàng đi lên. Dù sao nàng là Nhất phẩm đỉnh cao Chân Nhân, phàm hoả khó lòng thương tổn được nàng.
Nửa canh giờ sau, hai người đã leo được một ngàn bậc thang.
Lúc leo tới bậc thứ một ngàn, đúng như dự liệu, dưới chân hỏa diễm bùng lên dữ dội đã đạt tới nhị chuyển hạ phẩm phàm hỏa.
Khương Ly âm thầm ghi nhớ, từ bậc thứ nhất đến bậc thứ hai trăm chín mươi chín, hỏa diễm nằm ở cấp độ Nhất chuyển hạ phẩm. Từ bậc thứ ba trăm đến bậc thứ năm trăm chín mươi chín, hỏa diễm tăng lên Nhất chuyển trung phẩm. Từ bậc thứ sáu trăm đến bậc thứ tám trăm chín mươi chím, hỏa diễm tăng lên Nhất chuyển thượng phẩm, mà từ bậc thứ chín trăm đến bậc thứ chín trăm chín mươi chín, hỏa diễm đạt tới Nhất chuyển đỉnh cao.
“Là như vậy sao?” Khương Ly lẩm bẩm, bước chân cũng không hề dừng lại.
Thêm nửa canh giờ, Khương Ly và Xích Tuyết đã đứng ở bậc thang thứ hai ngàn.
Thêm một canh giờ nữa, hai người bọn họ đạp lên bậc thang thứ ba ngàn, lúc này hỏa diễm đã đạt tới Tứ chuyển hạ phẩm Chân Hỏa.
Mức độ hỏa diễm này, Nhất phẩm Chân Nhân hầu như phải cẩn thận đối đãi.
Khương Ly nhục thân mặc dù đã đạt tới Niết Bàn đệ nhất trọng đỉnh cao, nhưng đối mặt với Tứ chuyển Chân Hỏa thiêu đốt. Hắn cũng không dám chủ quan, hơi điều động thần niệm đem hỏa diễm ngăn cách ở ngoài.
Ngước mắt nhìn lên phía trên, rải rác có mấy bóng người đang đứng tại chỗ điều tức, ăn đan dược.
Trong tất cả mọi người leo tháp, tu vi của Xích Tuyết là thấp nhất nên vừa leo lên bậc thang thứ ba ngàn, sắc mặt có vẻ mệt mỏi.
Khương Ly không đành lòng, lập tức quyết định tạm nghỉ đôi chút.
Cùng lúc đó, ở chỗ cao khoảng bốn ngàn tầng bậc thang, có một bóng người được bao phủ bởi tầng tầng ly hoả, đang khó nhọc đi về phía trước. Người này không ai khác chính là Lý Hồng.
Lý Hồng là một vị Chuẩn Vương, tinh thông hỏa thuật, màu vàng hỏa diễm ở quanh thân lão, chính là Ngũ chuyển trung phẩm Ly Hỏa. Mượn nhờ bản mệnh Ly Hỏa hộ thân, nên Lý Hồng mới đi nhanh như vậy, nhưng lúc này đối mặt với đồng dạng Ngũ chuyển trung phẩm Xích Hỏa. Ly Hỏa của lão cũng dần dần lép vế.
Ngước mắt nhìn lên, vẫn chỉ thấy tầng tầng lớp lớp bậc thang, không có điểm cuối, sắc mặt của Lý Hồng dần dần trở nên khó coi.
Đi theo sát ngay dưới Lý Hồng chính là Xích Long. Lúc này trên đầu y lơ lửng một chiếc đỉnh nhỏ màu tím, đang phun ra từng đợt tử hỏa, ngăn cách ngọn lửa dưới chân.
Thần sắc của y vô cùng thản nhiên, tay áo bồng bềnh, không hề cho thấy chút hổn hển hay hụt hơi nào.
Điều này cũng biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ của Xích Long, thì ra trong đám con cái của Xích Hỏa Thần Vương, người giấu nghề nhiều nhất không ai khác chính là y.
Phía dưới Xích Long thì là đám Liễu gia lão tổ, Tiết gia lão tổ năm vị Chuẩn Vương cùng năm vị Chuẩn Yêu Vương của Xích Hỏa Tước Tộc.
Khoảng cách giữa mỗi người không xa nhau lắm, nhưng đều đã vượt qua tầng bậc thang thứ bốn ngàn.
Mà ở dưới chỗ bậc thang hơn ba ngàn chưa đến bốn ngàn.
Là một đám Nhị phẩm Chân Nhân và cấp sáu Yêu Tôn, mỗi người đều tự mình thi triển các thủ đoạn khác nhau để chống đỡ hỏa diễm mà leo lên. Cũng có người tự giác biết thực lực của mình không đủ, xoay người rút lui.
Ở tầng bậc thang thứ ba ngàn tám trăm, Xích Hằng mang vẻ mặt nham hiểm, thở từng ngụm phì phò, đang lợi dụng đan dược khôi phục Chân Lực đã bị tiêu hao của bản thân.
“Truyền thừa là của ta, tất cả mọi thứ ở đây đều là của ta. Chỉ cần đạt được truyền thừa nơi đây. Xích Hằng ta sẽ đánh bại đám Xích Long, Xích Luyện…còn cả Xích Tuyết và Bạch Phàm…trở thành cung chủ của Xích Hoả Thần Cung...hừ hừ…”
Không biết từ lúc nào, so với đám Xích Long, Xích Luyện, gã càng hận Khương Ly hơn hết. Bởi vì từ trước đến nay, Xích Hằng tung hoành ngang dọc, ngang ngược bá đạo, lại chưa từng có người khiến gã liên tục mất mặt, liên tục bại lui.
Chỉ có Khương Ly.
“Bạch Phàm…Bạch Phàm…chờ bổn tọa đoạt được cơ duyên, nhất định sẽ cho ngươi biết tay”
Xích Hằng gằn giọng, đứng dậy tiếp tục leo lên cao.
Ở tầng bậc thang trên ba ngàn chưa đến bốn ngàn, Xích Luyện cũng đang lặng lẽ khôi phục Chân Lực. Cách gã không xa là Triệu Khoát.
Sắc mặt của Xích Luyện không điên cuồng như Xích Hằng mà tương đối bình thản, bởi vì theo suy đoán của gã. Xích Hỏa Chu Tước truyền thừa phải tùy theo duyên phận, thực lực cao thấp mặc dù cũng có liên quan, nhưng không hoàn toàn mang tính quyết định.
Gã cũng cực kỳ tin tưởng, người mang Hỏa Tước Thể như mình, là phù hợp để trở thành truyền nhân cho Xích Hỏa Chu Tước nhất.
Cho nên Xích Luyện không quá nóng lòng leo lên, mà ung dung bảo trì lực lượng đỉnh cao.
Phía bên dưới cách vị trí của Xích Luyện chừng năm mươi cái bậc thang, đứng đấy một tên thanh niên thân hình lực lưỡng, sau lưng cõng một thanh đao lớn. Thanh niên này là Xích Chân.
Chỉ là thần sắc của Xích Chân bây giờ tương đối thất lạc cùng buồn bã, nhìn lên vô tận hoả tháp, khẽ thì thào:
“Ba ngàn bốn trăm năm mươi bậc…đây là cực hạn của ta sao? Ha hả, xem ra truyền thừa nơi đây cùng Xích Chân ta vô duyên rồi”
Suy nghĩ chốc lát, hắn bỗng nhiên quay đầu, phi thân xuống dưới, không bao lâu liền rời khỏi hỏa tháp, từ bỏ tranh đoạt cơ duyên, cũng như từ bỏ cơ hội quật khởi.
Trên đời, có những người chú định sẽ nổi bật, cũng có những người chút định sẽ bình phàm cả đời. Đây là số mệnh, số mệnh này cực kỳ khó đánh vỡ. Rất nhiều người sau khi cảm nhận được số mệnh của mình, thì lựa chọn bỏ cuộc, an phận thủ thường. Xích Chân là một ví dụ điển hình.
Nghỉ ngơi hai canh giờ, Khương Ly và Xích Tuyết lại đi tiếp.
Tầng thứ bốn hỏa diễm đã đạt tới Tứ chuyển Chân Hỏa, ngay cả Chân Lực cũng bị đốt cháy xèo xèo. Theo lực lượng của hỏa diễm dần dần tăng lên, tốc độ của Xích Tuyết càng lúc càng chậm, hơi thở cũng trở nên hổn hển không ngừng, bộ ngực căng tròn phập phồng lên xuống, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì đi tiếp.
Đợi khi cả hai đi qua bậc thang thứ ba ngàn ba trăm, hỏa diễm đạt tới Tứ chuyển trung kỳ, Xích Tuyết hơi thất thần giây lát, bị uy lực của hỏa diễm phá vỡ Chân Lực hộ thân. Kinh hoảng lùi về sau mấy bước!
Nàng hơi buồn bã nhìn hắn nói:
“Tướng quân đây là cực hạn của ta rồi, chắc là ngài phải đi lên một mình vậy”
Khương ly cau mày nhìn nàng, nhẹ giọng bảo: “Chúng ta nghỉ ngơi thêm chốc lát!”
“Ừm!” Xích Tuyết gật gật đầu, lấy ra đan dược tiếp tục hồi phục Chân Lực.
Khương Ly tỏa ra thần niệm, quan sát xung quanh, ánh mắt trắng đen rõ ràng chớp động, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Đợi khi Xích Tuyết hồi phục được tương đối, mà những người khác đều đã khuất bóng.
Hắn mới mỉm cười bảo: “Buông lỏng tinh thần, ta dẫn ngươi đi một nơi”
“Vâng” Xích Tuyết mặc dù không hiểu hắn định làm gì, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn buông lỏng thần trí.
Tiếp theo chỉ thấy thời không chuyển dời, cả hai chớp mắt liền biến mất tại chỗ.
Trên bậc thang chỉ còn một tấm lệnh bài bằng đá nằm trơ trọi giữa xích hoả rừng rực.