Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 84: Quân Còn Nhớ Thiếp Sao

Chương 84: Quân Còn Nhớ Thiếp Sao


Âm thanh bình thản này vừa vang lên, tâm tình vững chắc như thái sơn của Khương Ly đột nhiên tán loạn.

Bách Bộ Vấn Tâm Kiều, chỉ cần bước qua một trăm bước, liền có thể hoàn thành, đến được vị trí của truyền thừa. Nhưng Khương Ly lại lựa chọn không bước tiếp, mà nhẹ dàng xoay người quay đầu lại.

Hành động này, chẳng khác nào từ bỏ truyền thừa cả.

Đứng trên Vấn Tâm Kiều là một tên thiếu nữ mặc váy trắng khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Dung nhan của nàng để Khương Ly không khỏi liên tưởng đến Lạc Thanh Hàn, nữ tử từng xuất hiện trong nhiều giấc mộng của hắn.

Cô gái nhìn thấy Khương Ly quay đều lại, trong ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, nhoẻn miệng cười nhẹ hỏi:

“Quân còn nhớ th·iếp sao?”

Quân còn nhớ th·iếp sao? Một câu hỏi vô cùng đơn giản lại khiến Khương Ly sững sờ tại chỗ, một phút thất thần, hắn liền bị khói đỏ ở bốn phía bao lấy, thần trí mơ hồ, cả người bị kéo vào trong huyễn cảnh.

Khương Ly chỉ cảm thấy mình tựa hồ b·ị t·hương rất nặng rất nặng, tiếp theo liền rơi vào dưới nước. Lúc hắn sắp tắt thở, tựa hồ có đồ vật gì đó đang húc lấy húc để vào người hắn, hai mắt nhập nhèm mở ra nhìn xuống. Mơ hồ thấy một con cá nhỏ màu vàng, thân hình xinh đẹp, đôi mắt long lanh như trân châu, dùng toàn thân khí lực, cố gắng đẩy hắn lên bờ.

Cũng không biết qua bao lâu, bên tai chợt vang lên giọng nói nỉ non: “A là một con tiểu hắc điểu. Ừm nó vẫn chưa c·hết, còn có thể cứu được!”

Khương Ly lần thứ hai khó nhọc mở mắt, nhìn lên liền thấy trước mặt một tên thiếu nữ xinh đẹp, đang cúi người nhìn hắn.

“Tiểu hắc điểu yên tâm, ta sẽ cứu sống ngươi” Thiếu nữ nở nụ cười nhẹ nhàng, an ủi.

Khương Ly vì quá mệt mỏi mà nhắp mắt tiếp tục ngủ say, lần thứ ba tỉnh giấc, hắn thấy mình đang nằm trên một cái tổ nhỏ, bên tai văng vẳng tiếng đàn du dương.

“A ngươi tỉnh rồi sao? hì hì y thuật của bản cô nương càng ngày càng lợi hại, có thể đem một con phàm điểu sắp c·hết cứu trở về”

“Phàm điểu?” Khương Ly nghi hoặc, nghiêng đầu quan sát chính mình. Thân hình của hắn bây giờ không phải hình người mà là một con chim nhỏ màu đen, chuyện gì xảy ra.

“Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương!” Khương Ly lên tiếng nói.

“Hả, ngươi vậy mà có thể nói chuyện!” Thiếu nữ giật mình, trợn to mắt nhìn Khương Ly, sau đó vui vẻ vỗ tay bảo. “Chuyện này nếu sư tôn biết được, nhất định sẽ rất hứng thú đi”

“Sư tôn!” Khương Ly chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cô gái, chỉ thấy dung nhan của nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Chỉ có điều bây giời, đầu óc của hắn vô cùng trống rỗng, tựa hồ đã quên rất nhiều thứ.

“Ta là ai? Sao ta lại trở thành một con chim...không nhớ rõ cho lắm…”

“Mà thôi, không quan tâm chuyện này, đợi thương thế khỏi hẳn rồi hẵng tính”

Cứ như thế, Khương Ly bắt đầu kết bạn với cô gái, ngày ngày dưỡng thương, ngày ngày nghe đàn.

“Điểu huynh, ngươi thấy bản bách điểu triều phượng này của ta, đàn như thế nào?”

Thiếu nữ mặc váy trắng vừa đánh xong một đoạn nhạc, vui vẻ hỏi Khương Ly.

Hắn gât đầu lia lịa, tán thưởng:

"Cầm đạo của Công chúa càng ngày càng tiến bộ, hôm qua đánh một bài Thập Diện Mai Phục khiến Lạc thú trên La Sơn đều chạy trối c·hết, hôm nay lại đánh một bài Bách Điểu Triều Phượng, làm khắp núi chim chóc sợ không dám kêu rên”

“Điểu huynh đây là đang chê bai tài nghệ của ta không tinh rồi?”

“Tại hạ không có ý đó, cầm đạo của công chúa dù tìm khắp Lĩnh Nam mười lăm bộ cũng không có người sánh bằng”

“Ha ha, chỉ có Điểu huynh mới là tri âm của ta, tiếng đàn của bản Công chúa rõ ràng hay ho như thế nhưng sư tôn lại suốt ngày quát mắng, trách rằng ta chỉ học mấy trò bàng môn tà đạo. Hừ bản Công chúa không thích tu luyện mà thôi, nếu để tâm luyện thì từ lâu đã trở thành Lạc Hầu, Lạc Tướng rồi”

"Công chúa nói đúng, giống như tiểu hắc ta bây giờ mặc dù chỉ là một giới phàm điểu, nhỏ yếu vô cùng, nhưng ta tin mình sẽ có một ngày luyện thành Côn Bằng như thế, có được bản lĩnh thông thiên triệt địa. Đợi đến lúc ta tu luyện thành tài, nhất định sẽ để công chúa cưỡi lên lưng, lên trời xuống đất, cưỡi gió vượt mây, xem tận sơn hà cảnh sắc.”

“Thế thì thật tốt quá, điểu huynh phải cố gắng lên, ta rất chờ mong một ngày được đạp lên lưng ngươi, cùng nhau chu du khắp thiên hạ”

“Ước định như vậy”

“Ước định như vậy”

Khung cảnh biến đổi, Khương Ly thấy mình đang bay nhanh trong làn sương mù, mà sau lưng thì có một người đàn ông trung niên, sát khí như hồng đang đuổi theo.

Một tên thiếu nữ mặc váy trắng xuất hiện, ngăn chặn đối phương, lưỡi kiếm dựng thẳng lên trời, miệng đầy quyết tuyệt.

“Ta không cần biết ngươi là thần hay là ma, chỉ cần ngươi dám động đến điểu huynh, thì đừng trách bổn cô nương kiếm hạ không lưu tình”

Nói rồi, ánh kiếm tựa như lưu quang, chém đứt một sợi tóc của đối phương, mà thiếu nữ cũng trọng thương ngã gục tại chỗ. Trước khi ngã xuống, thiếu nữ nhìn về phương xa đang bay vội phàm điểu, nở nụ cười yên nhiên.

“Điểu huynh bay nhanh, chỉ cần xông qua Thương Mang Cổ Đạo, liền có thể trở về quê hương của ngươi, chỉ là thật đáng tiếc, ta không thể đi cùng ngươi rồi”

Khung cảnh lần nữa biến đổi.

Khắp nơi mặt đất, bầu trời, điêu tàn xơ xác, mặt đất bị máu tươi nhiễm hồng, bầu trời bị chẻ đôi.

Nơi hoang tàn thổ địa đứng đấy một tên thiếu nữ mặc giáp vàng tay cầm ma kiếm, sau lưng ma dực bốc lên rừng rực. Mà hắn biến thành con ngàn trượng hắc điểu đang trọng thương nằm dưới chân của thiếu nữ.

Bao quanh nàng và hắn, lơ lửng mười hai tên mọc sừng nam tử, trên thân tỏa ra một loại dập dờn thánh khiết hơi thở.

Mười hai người này trên mình đều có khác biệt tổn thương, nhưng chung quy vẫn đem bọn họ một người một điểu vây ở xung quanh.

Thiếu nữ đứng trên đầu Khương Ly, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt tỏa ra từng vòng nhuệ khí nói:

“Thiên Uyên Cổ Thánh cũng thật để mắt chúng ta, một lần liền cử mười hai vị Cổ Đế tiến đánh Lạc Thần Giới. Bạch Hạc thành mười tám vị Lạc Vương đều đã hi sinh, các bộ Lạc Hầu, Lạc Tướng người người vẫn lạc, mà chúng ta sợ rằng cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này”

“Nhưng mà điểu Huynh, ta không cam tâm, ta vốn chỉ muốn làm một tên Lạc dân bình thường, cùng huynh ngao du thiên hạ, cớ chi Kiếp tộc x·âm p·hạm, cớ chi Kiếp tộc g·iết thân nhân của ta, đồ diệt Lạc Thần Giới….bi ai thay, đáng hận thay…lần này dù phải c·hết, ta cũng muốn cắn một miếng thịt trên thân bọn hắn, chém được đầu lâu của bọn hắn”

“Điểu huynh mang chí lớn, muốn cùng trời xanh tranh tự do, không thấy Hoàng Tuyền không từ bỏ, muốn bay lên ba nghìn dặm, cùng trời xanh tranh bất tử, chỉ tiếc kiếp này ta không thể chứng kiến được ngày đó.”

“Chỉ mong kiếp sau chúng ta vẫn được gặp lại nhau...”

Lời nói vừa dứt, thân hình của thiếu nữ đã tung bay mà ra, cùng mười hai tên Cổ Kiếp Đế giao chiến. Đại chiến lâm ly mấy ngày mấy đêm, thiếu nữ cùng hắn phối hợp ăn ý, lại cùng mười hai vị Cổ Đế đánh bất phân thắng bại.

Vào đúng lúc này, từ trên bầu trời, chợt hiện ra một bàn tay lớn, che khuất thế gian, phá giới mà đến, nhắm về phía bọn họ.

Khung cảnh biến mất, Khương Ly cũng mở mắt, trong lòng chợt thanh minh, hắn cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện.

Hắn ôn nhu nhìn thiếu nữ trước mặt, giọng nói kiên định: “Ta nhớ được nàng là ai, tương lai dù là bích lạc hay hoàng tuyền, ta cũng nhất định tìm được ngươi!”

Khương Ly vừa nói xong, thì thân ảnh của thiếu nữ cũng dần tiêu tán, hóa thành một tia sương khói chui vào trong người hắn.

“Ừm!” Khương Ly sững sờ, lâu không tu luyện nhân quả chân ý, tựa hồ đột phá vách ngăn, bước vào cảnh giới nhập môn.

Nhân Quả Chân Ý nhập môn, ánh mắt Khương Ly cũng trở nên đổi khác, nhìn về phía Vấn Tâm Kiều.

Đây đâu phải là một cây cầu đá, rõ ràng là từng đoạn từng đoạn nhân quả tuyến đan xen lấy nhau, kết thành cầu. Mà làn sương mù màu đỏ xung quanh cầu, mang theo lực lượng để Khương Ly không thể nhìn thấu.

Chương 84: Quân Còn Nhớ Thiếp Sao