Chương 88: Một Người Trấn Thủ, Vạn Người Không Thể Qua
Núp trong bóng tối Tiêu Ảnh sắc mặt lạnh lẽo, nâng lên phi đao ném mạnh về phía về tên Đại Yêu thân hình lực lưỡng kia. Nhưng Đại Yêu chợt nhếch miệng cười lạnh, tránh cũng không thèm tránh, mặc cho phi đao đánh trúng người, trên thân gã chỉ nổi lên một lớp Xích Mang, liền bình yên vô sự.
Tu vi của tên Đại Yêu này đã đạt tới chuẩn cấp bảy, lại là yêu thú, da dày thịt béo, Tiêu Ảnh toàn lực một kích, đúng là không thể làm gì gã.
Nhìn thấy một màn này, ngay cả Hà Túc Đạo trong lòng cũng thấy nặng nề.
Khoảnh khắc cự đao bổ xuống, nội tâm tất cả mọi người đều đọng lại, phảng phất một đao kia không phải bổ lên đại trận hộ thành, mà là bổ lên thân thể của bọn họ vậy.
Đúng lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Đại Yêu, một cánh tay được bao bọc bởi màu vàng lân giáp nhô ra, hướng về phía lưỡi đao kia chộp tới.
Hà Túc Đạo trợn tròn mắt, bấy giờ mới phát hiện, người ngăn trước mặt của tên Đại Yêu kia lại là Khương Ly, bản năng nhắc nhở: “Bạch đạo hữu cẩn thận!”
Xích Hỏa Tước Tộc Đại Yêu đã đạt tới chuẩn cấp bảy, một đao kia uy lực đáng sợ, chớ nói Bạch Phàm là Nhị phẩm sơ kỳ Chân Nhân, coi như là chính mình, một chiêu vô ý cũng có thể bị chẻ làm đôi.
Trái tim của tất cả mọi người đều nâng lên cổ họng, cục diện bây giờ, nếu Khương Ly thật b·ị c·hém c·hết, thì toàn bộ phòng tuyến Đông Ly Thành cũng theo đó mà sụp đổ.
Oành một tiếng…
Trước mắt bao người, thân hình Khương Ly lù lù bất động, phía sau bỗng nhiên tuôn ra một luồng sóng khí bắn mạnh ra xung quanh, vốn nên bổ tới hộ thành đại trận lưỡi đao, bị hắn vững vàng nâng ở trong lòng bàn tay.
Chặn?
Thế mà chặn được rồi?
Hà Túc Đạo trợn tròn mắt, không thể tin vào ánh mắt của mình, Khương Ly lại có thể dùng một bàn tay chặn lấy chuẩn cấp bảy Đại Yêu toàn lực một kích. Nhưng cũng không có thời gian để kinh ngạc, ông ta vội vã hét lớn.
“Nhanh chữa trị trận pháp!”
Không cần Hà Túc Đạo lên tiếng, Vân Bất Kham đã cắn răng toàn lực điều động chân lực, chữa trị vết rách ở trên màn sáng của đại trận.
“Ừm?” Đối diện Khương Ly, tên Đại Yêu thân hình lực lưỡng chau mày, híp mắt nhìn xuống, tựa hồ không nghĩ tới, tên nhân loại bé nhỏ trước mặt mình lại có thể đỡ được một kích lôi đình vừa rồi.
Hả! Khi gã nhìn thấy lớp áo giáp màu vàng chói mắt mà Khương Ly đang mặc, con ngươi chợt co lại.
Nhưng gã còn chưa kịp làm gì, thì Khương Ly đột nhiên nâng kiếm chém về phía đầu lâu của gã.
Nguy hiểm!
Trong lòng Đại Yêu liên tục cảnh báo, cuống quyết bứt ra sau lui lại, nhưng bên tai chỉ nghe thấp thoáng một chữ “Định”. Thân hình đồ sộ của gã bị cố định ngay tại chỗ, ngay sau đó liền cảm giác cổ họng man mát, mắt tối sầm xuống, cái gì cũng không biết.
Tiếng chém g·iết ồn ào, trong nháy mắt bỗng nhiên bình ổn lại, toàn bộ thế giới phảng phất cũng tại thời khắc này đứng im.
Từng đôi con ngươi tập trung trên người Khương Ly, tất cả mọi người sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không chân thật, nhất là đám Xích Hỏa Tước Tộc, đầu óc cơ hồ choáng váng.
Đến tận giờ phút này, trước mặt Khương Ly thân hình của tên Đại Yêu mới ngã bịch xuống, đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất, lại bị Khương Ly nhấc chân dẫm nát. Tuy nói Yêu tộc sở hữu sinh mệnh lực ương ngạnh, nhưng kết cục như vậy, thì chẳng thể nghi ngờ, gã chuẩn cấp bảy Đại Yêu này đ·ã c·hết đến mức không thể c·hết thêm.
"Còn có ai!" Khương Ly mặc Hoàng Long Chiến Giáp, tay cầm Diệt Trần Kiếm, đứng bình tĩnh ở giữa không trung, lặng lẽ đảo qua bốn phía, phía sau lưng hắn là khe nứt của hộ trận đại trận, lại có một loại khí thế một người giữ ải vạn người không thể qua.
Trên tường thành, truyền đến một đợt hoan hô, tâm tình căng cứng của Hà Túc Đạo chợt hạ xuống, đám Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh, Lý Thúc cũng thở ra một hơi, tiếp tục toàn lực xuất chiêu.
Ngắn ngủi yên lặng, bên phía Xích Hỏa Yêu Tộc đột nhiên truyền ra từng tiếng gầm giận dữ. Gã Đại Yêu vừa rồi tên là Đại Lực, là một trong những kẻ có tiềm lực nhất của Xích Hỏa Yêu Tộc hiện tại, chỉ đứng sau Tiểu Vũ. Không nghĩ lại bị Khương Ly g·iết c·hết rồi.
“G·i·ế·t hắn!” Tiếng gầm giận dữ của lão yêu truyền ra, bốn phía đại yêu cũng đỏ cả mắt hướng về phương hướng của Khương Ly mà vọt tới. Mặc dù c·ái c·hết của Đại Lực khiến bọn hắn vô cùng kinh hãi, nhưng yêu tộc trước nay vốn hung hãn không s·ợ c·hết, giờ lão yêu ra lệnh, tự nhiên càng thêm khuấy động dã tính của bọn chúng.
Chỉ một thoáng, Khương Ly bị vây quanh chật như nêm cối.
Trong đó ngoại trừ Tiểu Vũ đang giao đấu với Chu Tước trận ảnh và lão yêu thấp bé đứng ở ngoài điều binh khiển tướng ra, Xích Hỏa Tước Tộc ba gã chuẩn cấp bảy đại yêu và gần một trăm tên cấp sáu, cấp năm Yêu Tôn ầm ầm xông tới.
“G·i·ế·t hắn!” Xích Hằng trong ánh mắt lóe lên tia tàn độc, điều động thủ hạ xông về phía Khương Ly.
“Đừng để hắn bỏ trốn…!” Xích Long, Xích Luyện hiển nhiên đều hiểu rõ, Khương Ly chính là mấu chốt của Đông Ly thành, chỉ cần hạ được hắn, thì trận chiến này xem như thắng lợi.
Rầm rầm rầm. . .
Từng món Chân Binh, Yêu Bảo, từng thức võ kỹ, yêu thuật xoẹt qua không gian mà bắn tới, mênh mông Chân Lực, Yêu Lực đủ loại màu sắc khiến không gian đều rung động.
Không ngừng có võ giả, đại yêu gia nhập vào hàng ngũ vây g·iết Khương Ly, từng kẻ sát khí ngút trời.
Nếu độc thân, đám võ giả đại yêu này tự nhiên không dám liều mạng với Khương Ly, thảm trạng của tên chuẩn cấp bảy Đại Yêu vừa rồi vẫn còn đó, nhưng bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, sao lại e ngại chỉ một người.
Chấn kinh ban nãy đã bị đè xuống. Bạch Phàm này dám lẻ loi một mình xông ra bên ngoài đại trận, quả thật không để bọn họ vào trong mắt, nếu đã ra rồi, liền không cần vào.
“G·i·ế·t g·iết g·iết! g·iết Bạch Phàm, biểu dương uy danh của Xích Hỏa Tước Tộc chúng ta!”
“Xích Hằng thiếu chủ ra lệnh, người nào lấy được toàn thây của Bạch Phàm, thưởng ba triệu Nguyên Thạch. Người nào lấy được thủ cấp của Bạch Phàm, thưởng một triệu Nguyên Thạch. Người nào lấy được thân thể của Bạch Phàm, thưởng năm mươi vạn Nguyên Thạch. Người nào lấy được một một miếng thịt trên người Bạch Phàm thưởng một vạn Nguyên Thạch.”
Không ngờ Xích Hằng âm thầm đã đặt trọng thưởng, đúng là muốn đem Khương Ly ngũ mã phanh thây.
Xích Hỏa Tước Tộc không nói, đám võ giả dưới trướng Xích Long, Xích Hằng, Xích Luyện, thân là võ giả ở nơi chiến loạn nhiều nhất Loạn Ma Vực, ai không phải kẻ liều mạng trà trộn giang hồ nhiều năm, ngay khi nghe được trọng thưởng, dũng khí càng tăng. Loạn Ma Vực trước giờ không thiếu chém g·iết, chuyện một con hổ g·iết bầy sói là có. Nhưng chuyện bầy sói g·iết hổ lại càng nhiều hơn.
G·i·ế·t g·iết g·iết!
Tiếng kêu gọi ngút trời, đếm mãi không hết công kích, theo bốn phương tám hướng đánh tới, triệt để chặn đường lui của Khương Ly.
Nhưng Khương Ly căn bản không từng nghĩ sẽ rút lui. Lần này, hắn muốn đánh một trận thiên hôn địa ám, đánh cho thiên hạ sợ hãi, đánh cho thiên hạ kiêng kỵ, đánh cho thế nhân đều phải nhớ đến tên của hắn.
Mấy trăm võ giả, đại yêu vây công, trong mắt Khương Ly như chẳng có gì.
Hoàng Long Chiến Giáp nổi lên kim quang, hình thành hư ảnh của một đầu Hoàng Long, bao trùm lấy thân thể hắn. Mấy trăm đạo công kích lớn nhỏ đánh tới, lại chỉ có thể đánh nát hư ảnh, còn Khương Ly thì vẫn không hề thương tổn mảy may.
“Lục chuyển Vương Binh!” Một số võ giả mắt mũi tinh tường chớp mắt liền nhận ra cấp bậc của bộ áo giáp mà Khương Ly đang mặc. Chẳng trách hắn lại dám độc thân ra chiến trường, hiển nhiên là ỷ vào vật này.
Đám người ban đầu hít vào một hơi khí lạnh, tiếp theo đó là nổi lòng tham lam.
Đây là Lục Chuyển Vương Binh, hơn nữa còn là loại hình phòng ngự Vương Binh, giá trị của nó không thể nào đếm xuể.
G·i·ế·t! phải g·iết Bạch Phàm, chiếm lấy bảo vật.
Từng người đỏ mắt áp sát. Mà Khương Ly cầm chặt Diệt Trần Kiếm càng thẳng thắng nhảy vào giữa đám đông. Ngàn vạn kiếm khí reo vang, tiếp theo là từng tiếng trầm đục truyền ra. Từng tên võ giả, đại yêu bị trảm thành huyết vụ. Chớp mắt đã có mười mấy người vong mạng dưới lưỡi kiếm.
Yêu tộc yêu huyết, võ giả máu tươi đem Hoàng Long Chiến Giáp nhuộm thành huyết hồng, quanh người Khương Ly sát khí bùng nổ bốc tận trời cao, tóc đen nhuốm máu không gió mà bay, trông hắn lúc này chẳng khác gì một tôn sát thần.
Không ngừng có Đại Yêu, võ giả xông lên, tre già măng mọc, dự định lấy số lượng quật c·hết Khương Ly, nhưng Khương Ly vẫn sừng sững ở đó, chưa từng lùi về sau nửa bước.