Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 97: Có D·â·m Nữ Đến Thâu Hương

Chương 97: Có D·â·m Nữ Đến Thâu Hương


Khương Ly lặng lẽ ngồi trên giường điều chỉnh khí thế, cũng quy hoạch lại con đường tu luyện của bản thân.

Trận chiến hơn nửa tháng trước, giúp hắn rút ra rất nhiều kinh nghiệm, cũng hiểu rõ được chiến lực hiện tại của mình.

Cộng thêm thời gian bế quan chữa thương ở Bạch Ma Tông, tính đến bây giờ hắn đã đến Loạn Ma Vực được ba năm, trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ, bị trọng thương nhiều lần mà cũng đạt được không ít cơ duyên.

Hiện tại, vận dụng Hoàng Long Chiến Giáp và Thiên Đạo Kiếm Hạp, Khương Ly có thể cùng Chuẩn Vương cường giả so tài. Nếu có thêm sự trợ giúp của đám Kiếm Linh, thì trong Chuẩn Vương cảnh, hắn đã xem cường giả.

Đương nhiên, Khương Ly còn lâu mới đạt tới mức độ vô địch, dù sao trong thiên hạ người tài giỏi nhiều lắm . Trận đại chiến lần trước, nhìn như phong quang vô hạn, nhưng chủ yếu là dựa vào ngoại lực mới có thể dành chiến thắng, nếu không có Vương binh trợ giúp, thực lực chân chính của hắn còn chưa thể đánh đồng với đám Xích Long, Lý Hồng.

Tuy nhiên, Khương Ly tin tưởng, chỉ cần hắn đột phá Chân Nhân cảnh, tổng hợp tu vi võ đạo, luyện thể, thần niệm, hoàn toàn có thể đánh một trận cân sức cân tài với cường giả Chuẩn Vương.

Đúng lúc hắn đang suy tư, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, Khương Ly mở mắt lên tiếng: “Ai vậy?”

“Bạch tiền bối là ta, Tiểu Hoàn?”

“Tiểu Hoàn sao, tìm ta có chuyện gì không?” Khương Ly bình thản hỏi.

“Ta có thể vào trong rồi nói chứ?” Tiểu Hoàn chần chờ hỏi.

“Vào đi, cửa không đóng!”

Cửa chính mở ra, Tiểu Hoàn bưng theo một chậu phong lan, đi vào trong, tiếp theo quay lưng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Bạch tiền bối, tiểu thư bảo ta đem linh lan này đến đặt ở đây?”

Khương Ly ngẩng đầu, nhìn thấy chậu hoa liền lập tức nhận ra, đó là chậu nhị phẩm linh lan mà hắn từng mua tặng cho Xích Tuyết, trong ánh mắt khẽ nhu hòa.

Bỗng nhiên, hắn nhíu nhíu mũi, ngửi được mùi hương kỳ lạ. Tiếp theo chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không còn chút sức lực nào, trợn mắt trừng trừng nhìn Tiểu Hoàn.

Không cần nghĩ ngợi, Khương Ly vội vã điều động khí huyết, niệm lực, lại phát hiện không thể điều động nổi khí huyết, mà cả thần niệm cũng bị đông cứng.

Bên tai vang lên giọng nói êm dịu, khiến tim của hắn đập mạnh mấy hồi:

“Tiểu tử, đừng phí sức nữa, ngươi đã trúng Lục D·ụ·c Tiêu Hồn Độc của ta, Chân Lực, Khí Huyết, Thần Niệm đều bị phong tỏa, ngươi chẳng còn chút sức lực nào đâu…”

“Ừm! Ngươi không phải là Tiểu Hoàn?” Khương Ly biến sắc.

"Đúng nha!"Tiểu Hoàn quay đầu, lắc người liền hóa thành một ả yêu nữ mặc váy đen bó sát người, vẻ mặt phóng đãng, phảng phất vẻ xuân tình, khêu gợi d·ụ·c vọng của nam nhân.

“Tiểu tử ngươi nhận ra bổn cung rồi chứ?” Cô ả cười tươi như hoa, hai má ửng đỏ, vô cùng quyến rũ.

“Yêu Nguyệt Chân Nhân, không là Thải Dương tiên tử đi...” Khương Ly hữu khí vô lực mở miệng, ánh mắt không tự chủ đổi hướng, vừa hay đụng phải cảnh sắc hữu tình bên dưới váy ả. Để tâm tình của hắn thoáng chốc xao động.

Nữ tử này mặc váy mỏng, bên trong tiết khố là một chiếc quần đen rỗng có viền hoa, cỏ thơm chen chúc len lỏi qua những chổ rỗng, thoắt ẩn thoắt hiện, mỹ miều vô cùng, đôi chân trắng như sữa không chút tì vết, phảng phất ánh rực rỡ như gốm sứ đến mê người.

Đôi chân này dường như không phải của người phàm, hội tụ nét thanh tú của đất trời, sở hữu tạo hóa của muôn đời, khơi dậy bản năng trong lòng Khương Ly, chớp mắt, đầu óc của hắn cảm thấy mê mị, trống rỗng, hơi thở nặng nề.

Cũng không biết là do cô ả quá mê người hay là tác dụng của Lục D·ụ·c Tiêu Hồn Độc, để nội tâm vững như bàn thạch của Khương Ly phút chốc đã thất thủ.

“Ha hả, không uổng công bản cung mạo hiểm chui vào Tế Vũ Lâu, còn vận dụng cả Long Hương lẫn Lục D·ụ·c Tiêu Hồn Độc. Cuối cùng cũng đem ngươi bắt vào tay. Cực phẩm đỉnh lô, chỉ cần đem ngươi hút sạch, bổn cung nói không chừng có cơ hội đột phá tam phẩm. Hơn nữa nghe nói Hoan Nhạc Thành ra giá hai mươi lăm triệu Nguyên Thạch để đổi lấy đầu của ngươi. Bản cung ngược lại còn có thể kiếm một món lợi lớn ha ha ha...”

Nữ tử cười lạnh, nhấc chân bước đến gần bên giường, mà Khương Ly con mắt cũng đỏ bừng không biết lấy khí lực ở đâu ra, nhào đến đè cô ả xuống giường, một tay ôm ả, một tay phủ lên phần ngực còn lại, tìm ngay ra được vị trí hạt anh đào nhỏ gồ lên, vuốt ve suồng sã.

Bộ y phục màu đen mỏng dính hơi nhàu nát, lồng ngực ả ta lộ ra một cảnh tượng trắng xóa, hai ngọn đồi to lớn run rẩy bẩy dường như muốn vùng khỏi vòng trói buộc, xé toạc lớp áo che phủ, mức độ đàn hồi cũng thật là kinh người.

Chịu nhiều sự dày vò, ngay cả cô ả cũng đã bắt đầu chìm đắm, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài không ngừng run rẩy, thân hình mềm mỏng như rắn nước uốn éo bên dưới người Khương Ly, từng âm thanh rên rỉ áp chế khát vọng truyền ra từ trong yết hầu.

Ả đưa tay lên dịu dàng ôm lấy đầu Khương Ly, kéo hắn ra khỏi lồng ngực mình, hai má ả ửng hồng, nhấn đôi môi đỏ thẫm về phía hắn.

Mà bàn tay của Khương Ly cũng không hề buông lỏng chút nào, mò xuống dưới váy của ả, xé toạc lớp vải mỏng, hung hăng xoa nắn vùng cỏ thơm. Tiếp theo bàn tay từ lướt xuống chạm phải một vùng ướt át, một ngón tay liền ngoáy thẳng vào trong.

Ah

Cô ả hừ lên một tiếng tiêu hồn, khóe mắt bất chợt thanh tỉnh, cười nhẹ, Bạch Ma lão tổ, Phiên Vân Phúc Vũ Bạch Chân Nhân, cũng chỉ đến thế, cuối cùng cũng trở thành xác khô dưới váy của nàng.

Ư! đã đến lúc làm việc rồi!

Chỉ là đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào.

“Tướng quân? Ngươi ở bên trong đó sao?”

“Hả!” Yêu Nguyệt cau mày, nhận ra đó là giọng nói của Xích Tuyết. Vốn bởi vì ngón tay của Khương Ly đang điên cuồng lay động mà rên rỉ vội vàng ngậm miệng.

Nhưng ả càng cố nhịn, thì bàn tay của Khương Ly càng thêm không an phận, để ả toàn thân khó chịu cực kỳ.

“Tướng quân, ngươi đang tu luyện hả, ta vào trong được sao?”

Xích Tuyết hô nhỏ mấy lần, lại vẫn không có ai đáp lời, nàng rõ ràng cảm nhận được trong phòng có người. Chỉ là tư phòng ở trong Tế Vũ Lâu đều thiết lập cấm chế ngăn cản thần thức dò xét. Nhất là ở tầng thứ ba mươi ba, coi như Chân Vương cường giả cũng không tài nào nhìn trộm được, cho nên Xích Tuyết dù đứng ở bên ngoài lại chẳng thể quan sát bên trong.

Nhíu mày, Xích Tuyết ngửi ngửi vài cái, chợt cảm thấy có một làn hương thơm dìu dịu, khiến toàn thân nàng khô nóng râm ran.

“Mùi hương gì?”

Xích Tuyết nghi hoặc, lên tiếng: “Tuyết nhi đi vào nhé!”

Lúc này, Yêu Nguyệt Chân Nhân nghe được lời của Xích Tuyết, cũng hoảng rồi. Gắng gượng đẩy ra Khương Ly, ngay lúc cửa chính vừa mở ra, liền xông phá cửa sổ bay ra ngoài.

“Ai!”

Xích Tuyết bước vội vào trong phòng, liền thấy một bóng đen nửa t·rần t·ruồng biến mất, không khỏi kinh hô.

“Tướng quân ngươi không sao chứ?”

Quay đầu nhìn lại chỉ thấy Khương Ly cả người đỏ bừng như con tôm luộc, quần áo đã giải khai gần hết.

Mà trong gian phòng, cũng bốc lên từng đợt hương khí nồng nặc.

Xích Tuyết mặc dù còn chưa nhân sự, nhưng cũng biết mùi vị này là gì, cả người hơi mê muội, choáng váng.

Mà đang nằm trên giường Khương Ly cơ thể càng thêm khô nóng khó nhịn, sắc mặt đỏ bừng, da dẻ nóng bỏng.

“D·â·m độc!” Xích Tuyết nhẹ lẩm bẩm, còn chưa kịp làm gì, thì đã bị một bàn tay lớn bắt lấy, ấn xuống giường.

Khương Ly trúng phải Lục D·ụ·c Tiêu Hồn Độc, toàn thân như sắp nổ tung, chợt cảm giác trong lòng chui vào một thân thể kiều nhuyễn lạnh lẽo.

Một thân d·ụ·c vọng, phảng phất tìm được điểm phát tiết, điên cuồng dày vò.

…..

Bên ngoài mười dặm, Yêu Nguyệt Chân Nhân đã phủ thêm quần áo, cắn răng nghiến lợi, hận đến dậm chân, nheo mắt nhìn về phía Tế Vũ Lâu.

“Đáng ghét!”

Ả không nghĩ, miếng mỡ đến tận mồm còn rơi mất, trong lúc đang tiếc hận, thì ả bỗng nhiên kinh hãi nhìn sang.

Phía đối diện có một ông lão già nua, đang lạnh lẽo nhìn ả, mở miệng nói: “Tự tiện xông vào Tế Vũ Lâu, xem ở trên mặt Bách Hoa Vương, lão phu không g·iết ngươi. Nhưng tội c·hết có thể miễn, tội sống khó tha!”

Vù

Yêu Nguyệt chưa kịp nói gì, thì trước mắt đã bay đến một đạo chưởng ấn, đem ả đánh văng ra ngoài, trọng thương ngất lịm.

Chương 97: Có D·â·m Nữ Đến Thâu Hương