Chương 1: Thiên Nhai Đảo
Quyển 6: Đông Ly Chân Nhân
Loạn Ma Vực chia thành hai vùng địa giới, vùng bên ngoài là ngoại vực 18 ma châu, do mười tám tòa ma thành thống trị.
Nội vực chính là Thương Mang Hải, quanh năm bị sương mù bao phủ. Nghe nói, sương mù ở trong Thương Mang Hải ngàn năm mới có một lần rút lui, ngày sương mù rút lui chính là thịnh hội hàng đầu của Đông Hoang.
Thương Mang Hải rộng lớn vô ngần, trên biển có hai nơi không bị sương mù nhấn chìm, một là Thiên Nhai Đảo, mà hai là Mai Cốt Táng Địa.
Khương Ly ngồi truyền tống trận chừng nửa canh giờ liền đã đến được đầu bên kia của trận pháp. Đưa mắt nhìn sang chỉ thấy đây là một khu mật địa.
Toàn bộ mật địa có mười tám cái tế đàn giống nhau như đúc, tạo thành một vòng tròn, vây xung quanh một toà tế đàn lớn hơn.
Lúc này, cũng chỉ có tế đàn của bọn hắn sáng lên, những tế đàn khác đều ảm đạm u ám, hiển nhiên các tòa Ma Thành khác còn chưa khởi động truyền tống trận.
Trận pháp màn sáng vừa tắt ngúm thì chợt một ông lão chống quải trượng tiến tới, lên tiếng hỏi:
“Các ngươi đến từ đâu?”
“Xích Hỏa Thành, Xích Hỏa Châu!” Khương Ly hồi đáp.
“Ừm!” Ông lão gật gù, trên khuôn mặt nhăn nheo không biểu hiện mảy may cảm xúc, trầm giọng bảo: “Đi theo ta”
Nói rồi chống trượng đi về phía tòa tế đàn lớn nhất ở chính giữa.
Đám người Khương Ly không nói gì, lẳng lặng theo chân ông ta cùng leo lên tế đàn.
Vụt!
Không gian lần thứ hai biến đổi, đợi khi Khương Ly mở mắt ra thì cảnh vật bốn phía đã hoàn toàn thay đổi, khiến hắn giật mình kinh ngạc.
Thì ra Thiên Nhai Đảo cũng không phải là tòa hải đảo nằm dưới mặt đất mà là một tòa thiên không đảo lơ lửng trên bầu trời. Đứng ở trên đảo dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy bên dưới là mờ ảo khói trắng vô cùng vô tận, khung cảnh hùng vĩ đến choáng ngợp.
“Tiên…tiên đảo!”
A Phi ngơ ngác nhìn xung quanh, khẽ thì thào.
Mà những người khác nhìn nhau, hoàn toàn đồng tình với suy nghĩ của A Phi.
Hòn đảo này rất lớn, bên trên có núi đá thổ mộc, có sông ngòi thác nước, càng khiến cho người ta kinh hãi hơn là ở trung tâm Thiên Nhai Đảo mọc lên một cây đại thụ cao vạn trượng, che khuất nửa bầu trời.
Ngay cả Khương Ly biết nhiều hiểu rộng, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng âm thầm hít vào một hơi khí lạnh.
Bên trên đảo thiên địa nguyên khí vô cùng dày đặc, coi như Lạc Thần Giới của Khương Ly đều có chút không bằng.
Tu luyện ở đây, làm ít mà công to, chẳng trách rất nhiều võ giả ở hạ cấp, trung cấp võ vực lân cận, đều mong muốn đến Thiên Nhai Đảo như thế.
Nơi đây, mẹ nó là một cái tu luyện Thánh Địa nha.
Ông lão kia mang theo bọn Khương Ly lên đảo xong, liền biến mất tăm tích, nhưng không ai để ý
Nhóm của Khương Ly gồm hắn, A Phi, Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh hai vị nhị phẩm Chân Nhân hợp thành một đội.
Năm vị khách khanh trưởng lão thì hợp thành một đội khác, liền chia tay tại chỗ.
Bốn người Khương Ly chậm rãi đi đường, chỉ thấy nơi này sơn minh thủy tú, linh hạc vờn quan, cũng không hề có đại trận thủ hộ.
Trên đảo qua lại rất đông võ giả, có nửa bước Chân Nhân, có nhất phẩm, nhị phẩm thậm chí Chuẩn Vương võ giả.
Đã đến Thiên Nhai Đảo rồi, Khương Ly cũng triệt để dở bỏ ngụy trang, đem tu vi khôi phục nửa bước Chân Nhân, mà dung mạo thì trở về vốn có.
Đám người A Phi, Tiêu Chiến thấy động tác của hắn, không nói gì, sự tập trung đã bị khung cảnh hùng tráng náo nhiệt trên đảo thu hút.
Ngay khi bọn hắn đang lượn lờ bốn phía, thì chợt có một tên Ngọc Mệnh cảnh nữ tu dung mạo đoan trang chặn đường cung kính hỏi:
“Các vị tiền bối là lần đầu tới Thiên Nhai Đảo sao? Nếu thanh toán mười khối Nguyên Thạch, vãn bối nguyện giảng giải phong thổ trên đảo cho các vị tiền bối...”
“Ah...chỉ cần mười khối Nguyên Thạch ư?” Khương Ly nở nụ cười, thanh toán Nguyên Thạch, vừa đi đường vừa lắng nghe nữ tử giảng giải.
Bên trên Thiên Nhai Đảo chủ yếu là tán tu, thế lực lớn nhỏ hỗn tạp, nhưng người chưởng quản duy nhất chính là Thiên Nhai Hải Các.
Thiên Nhai Hải Các thần bí vô cùng, được toàn bộ võ giả trên khắp Loạn Ma Vực cộng đồng công nhận là thế lực siêu nhiên.
Các thế lực ở Loạn Ma Vực bao gồm cả ngoại vực lẫn nội vực đều thống nhất phân chia ra năm cấp bậc từ bất nhập lưu đến tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, đỉnh cấp và siêu nhiên.
Bất nhập lưu là loại thế lực không có Chân Nhân cảnh tọa trấn, giống như hàng ngũ Bạch Ma Tông hay Thiên Kiếm Tông.
Tam lưu là loại thế lực có Nhất phẩm Chân Nhân tọa trấn.
Nhị lưu là loại thế lực có Nhị phẩm Chân Nhân trở lên tọa trấn, Chuẩn Vương thế lực cũng được tính vào nhị lưu.
Nhất lưu là loại thế lực có Tam phẩm Chân Vương tọa trấn, giống như Thiên Trận Tông hay Tiêu gia…
Còn thế lực đỉnh cấp thì nhất định phải có được Tứ phẩm Chân Vương tọa trấn, toàn bộ Loạn Ma Vực ngoại vực chỉ có mười tám thế lực đỉnh cấp, tục xưng là mười tám ma thành.
Còn thế lực siêu nhiên, thì chỉ có duy nhất Thiên Nhai Hải Các một nhà.
Thiên Nhai Hải Các mạnh cỡ nào trước không nói, bởi vì có thể ngồi ở trên đầu mười tám tòa ma thành, trở thành thế lực siêu nhiên, thực lực tất nhiên rất khủng bố.
Còn một điều nữa, là Thiên Nhai Hải Các trước nay chỉ nghiên cứu võ học, không nhúng tay vào sự vụ của thế gian, nên rất ít xích mích với các thế lực khác.
Lại thêm, Thiên Nhai Đảo sở hữu vị trí địa lý đặc thù, nên dù các thế lực khác muốn làm khó dễ Thiên Nhai Hải Các cũng cực kỳ khó khăn.
“Trên Thiên Nhai Đảo, nổi tiếng nhất phải kể tới Ngộ Đạo Thụ và Kiếm Sơn, không biết các vị tiền bối đã nghe qua chưa?” Ngọc Mệnh nữ tu lên tiếng nói.
“Kiếm Sơn thì ta chưa từng nghe qua, nhưng Ngộ Đạo Thụ…không phải là Ngộ Đạo Tháp sao?” Khương Ly nhíu mày hỏi.
Mấy người khác cũng nghi hoặc nhìn nàng.
Nữ tu mỉm cười, đưa tay chỉ về phí cây đại thụ cao lớn mọc chính giữa hòn đảo, đáp: “Ngộ Đạo Tháp chính là Ngộ Đạo Thụ nha.”
“Nói như thế nào?”
“Ngộ Đạo Thụ mọc từ khi nào không người nhớ rõ, chỉ biết bên trong cổ thụ tự thành không gian có năm tòa ngũ sắc huyễn tháp. Năm tòa huyễn tháp này nghe nói là do một vị đại năng giả nào đó, mô phỏng theo năm toà Ngũ Linh Tháp ở trong Thiên Hoang Cổ Cảnh mà kiến tạo nên.
Tòa tháp chính giữa gọi là Hồng Quân Tháp.
Tòa tháp phía bắc gọi là Hỗn Côn Tháp
Tòa tháp phía tây gọi là Phạm Thiên Tháp
Tòa tháp phía đông gọi là Hư Thiên Tháp
Tòa tháp phía nam gọi là Đế Thiên Tháp.
Năm tòa tháp này, mỗi tòa sẽ phù hợp với một đường lối tu đạo khác nhau, ví dụ như Hồng Quân Tháp sẽ phù hợp với nhân tộc tu luyện võ đạo.
Lại như Phạm Thiên Tháp, thường được các vị phật tu lựa chọn.
Lại như Hỗn Côn Tháp, là nơi ngộ đạo cho tứ phương yêu tộc.”
“Ừm” Đám người Khương Ly gật đầu, giờ mới hiểu rõ thế nào là Ngộ Đạo Tháp.
“Vậy Kiếm Sơn là gì?” Tiêu Chiến hỏi.
“Bẩm các vị tiền bối, tiểu nữ đối với Kiếm Sơn cũng không hiểu quá nhiều. Chỉ biết bên trên Kiếm Sơn cắm vô cùng vô tận huyễn kiếm. Mỗi một thanh kiếm tượng trưng cho một môn kiếm thuật, huyễn kiếm đứng càng cao, kiếm thuật càng mạnh mẽ. Nghe nói cắm ở trên đỉnh kiếm sơn vô danh cổ kiếm, chính là môn kiếm pháp đỉnh cao nhất thiên hạ” Ngọc Mệnh nữ tu rụt rè giải thích.
“Lại có nơi thú vị như vậy?” Khương Ly nhếch miệng, trên người hắn sở hữu rất nhiều loại kiếm thuật, từ Long Xà Kiếm Quyết, đến Nhất Kiếm Trầm Giang, đến Đạp Thiên Cửu Bộ, không biết những môn kiếm thuật này có thể đứng ở vị trí nào trên Kiếm Sơn.
“À còn một điều nữa, đến Ngộ Đạo Thụ ngộ đạo mặc dù vô cùng tuyệt diệu, nhưng chi phí khá cao, các vị tiền bối nên lưu tâm một chút”
“Cao như thế nào?”
“Mười vạn Nguyên Thạch một ngày!” Ngọc Mệnh nữ tu đắng chát nói.
“Khụ!” Mấy người suýt chút nữa sặc nước tại chỗ, mẹ nó đâu phải khá cao mà là giá cắt cổ, đây là đang ăn c·ướp.
Mấy người bọn họ, trừ Khương Ly tương đối giàu có ra, Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh mỗi người chỉ có tầm một đến hai triệu Nguyên Thạch.
Mà thảm nhất là A Phi, làm hộ vệ cho Xích Tuyết nhiều năm, trong người tích góp vẻn vẹn được hơn mười vạn Nguyên Thạch.
Vào Ngộ Đạo Tháp một ngày là tiêu hết rồi.