Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Ngươi Là Con Phàm Điểu Kia

Chương 2: Ngươi Là Con Phàm Điểu Kia


Sắc mặt Khương Ly cũng đen thui. Trên người hắn vốn dĩ có hơn tám triệu Nguyên Thạch, bởi vì bố trí Tứ Tượng Trận tiêu tốn mất một triệu Nguyên Thạch, trận chiến cuối cùng để thôi động trận pháp lại tốn thêm hai triệu.

Còn may về sau thu hồi chiến lợi phẩm, hắn được Xích Tuyết bồi thường hai triệu Nguyên Thạch bù lỗ.

Hiện tại, tài sản của hắn tổng cộng còn hơn bảy triệu, coi như một ít Chân Vương cảnh cường giả cũng không giàu bằng hắn, mỗi tội, bảy triệu Nguyên Thạch tựa hồ chỉ có thể vào Ngộ Đạo Tháp ngồi hơn hai tháng.

Khụ khụ, Khương Ly bỗng nhiên cảm thấy mình đã trở thành kẻ nghèo khó.

Đưa mắt nhìn quanh đám võ giả đang đi dạo trên phố, ánh mắt lấp lóe.

Nữ võ giả dẫn đường tựa hồ đoán được suy nghĩ của hắn vội cuống quýt can ngăn.

“Tiền bối chớ nên vọng động, trên Thiên Nhai Đảo không thể g·i·ế·t người! Người vi phạm sẽ bị trục xuất xuống Thương Mang Hải vĩnh viễn không được đặt chân trở lại”

“Ầy” Khương Ly gật đầu, có chút buồn bực, nếu không g·i·ế·t người cướp của, thì kiếm tiền ở đâu ra. Nơi này cũng không phải là Hắc Diệu Thành có thể đi sòng bạc tìm vận may.

Mà thôi! Mà thôi! Trước tiên thử nghiệm một chút Ngộ Đạo Tháp, xem có gì khác biệt hay không đã, rồi tính sau.

….

Những tưởng, Thiên Nhai Hải Các là những tòa cổ điện hùng vĩ, lầu các trùng trùng. Không nghĩ lúc tới nơi Khương Ly mới giật mình nhận ra, nơi này chỉ là một cái thư viện cũ kỹ.

Bên trong thư viện, đi lại rất nhiều người có nam có nữ, có Chân Vương, có Chân Nhân, thậm chí có cả không tu luyện phàm nhân. Đám người này có kẻ đọc sách, có kẻ nghiên cứu võ học, có kẻ trồng cây nuôi cá, mỗi người một việc, trông cực an nhàn.

Khiến Khương Ly lẫn đám Tiêu Chiến đều tấm tắc khen kỳ.

Từ xa không thấy, lúc đi đến trung tâm Thiên Nhai Đảo, mới thấy hết được sự hùng vĩ của Ngộ Đạo Thụ.

Đây là một gốc cây này cao vạn trượng, tán lá bao phủ khắp trăm dặm, che kín bầu trời, càng đến gần Ngộ Đạo Thụ, nguyên khí càng thêm kinh người.

Sống ở nơi nguyên khí nồng nặc như chỗ này, đừng nói võ giả, coi như một con heo cũng có thể tu thành Ngọc Mệnh cảnh. Nhưng kỳ lạ thay, ở nơi đây có không ít phàm nhân.

Hỏi tên nữ tu dẫn đường mới biết, những người đó đều là đại học giả được Thiên Nhai Hải Các cất công mời đến từ khắp nơi. Mục đích của bọn họ chủ yếu là nghiên cứu võ đạo, nông nghiệp, kỹ thuật, có người yêu thích luyện võ, có người thì không.

Dù sao ở trên Thiên Nhai Đảo coi như Chân Vương đại tu cũng không dám ăn h·i·ế·p một vị đại học giả.

Hiểu rõ nguyên nhân, bọn Khương Ly đều há miệng, chẳng biết nói gì cho phải.

Ngọc Mệnh nữ tu dẫn đám Khương Ly đi đến nơi đăng ký, rồi chắp tay cáo lui. Bàn đăng ký cũng đơn sơ vô cùng, đằng sau bàn, nằm đấy một ông lão thân hình gầy nhom mặc áo xanh, đang khoan thai ngủ gật. Ông lão này tu vi ước chừng Kim Thân sơ kỳ,nhìn dáng vẻ lười biếng, hiển nhiên đối với công việc đăng ký ở đây không hề để tâm cho lắm.

Chờ đợi hồi lâu, ông lão vẫn say giấc nồng, Khương Ly trong lòng bất mãn ho khan hai tiếng: “Khụ khụ”

“Aa...” Ông lão choàng tỉnh, nâng mí mắt nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nhìn về phía bốn người Khương Ly. Hơi điều chỉnh lại đầu tóc, cầm lên bút lông, mở sổ ghi chép ra, mở miệng hỏi:

“Muốn vào Ngộ Đạo Tháp sao?”

“Đúng vậy!”

“Các ngươi vào mấy người, định ở lại bao lâu?”

A Phi và hai người Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh cười khổ nhìn nhau. Tiêu Chiến mang theo chừng một triệu Nguyên Thạch mà Tiêu Ảnh thì mang theo một triệu hai, chừng ấy tiền tài chỉ đổi được hơn mười ngày ngộ đạo, ngay cả Nhị phẩm đỉnh cao cũng chưa chắc đã đột phát nổi, nói gì Chuẩn Vương.

Mà A Phi càng thảm hơn, trên người có vẻn vẹn mười vạn Nguyên Thạch, chỉ đi vào một ngày thì đột phá Chân Nhân cái quần què gì.

Thế là đắn đo chốc lát, ba người quyết định tạm thời chưa tiến vào Ngộ Đạo Tháp. Dù sao bên trên Thiên Nhai Đảo nguyên khí nồng nặc như thế, lặng lẽ tu luyện cũng tiết kiệm được không ít thời gian.

Cuối cùng chỉ mỗi Khương Ly đăng ký.

Tài sản của hắn hiện tại còn hơn bảy triệu Nguyên Thạch, Khương Ly dứt khoát liền bỏ ra sáu triệu đăng ký hai tháng. Hơn một triệu Nguyên Thạch còn lại là để phòng ngừa bất trắc.

Ông lão thu nhận túi trữ vật của hắn rồi nghệch ngoạc điền tên Khương Ly lên sổ sách, tiếp theo liền có một tên thiếu niên chạy ra dẫn hắn đi vào.

Thao tác nhìn như rất cẩu thả, nhưng Khương Ly hơi chú ý lập tức nhận ra. Quyển sách và bút lông mà ông lão kia đang sử dụng là một bộ Chân Binh. Còn đẳng cấp như thế nào thì hắn chưa đoán được.

Thiếu niên dẫn Khương Ly trèo lên đường núi, dọc theo sơn đạo đi chừng một dặm, rốt cuộc đi tới gần Ngộ Đạo Thụ.

Xung quanh cổ thụ nguyên khí kết thành sương khói, bên ngoài thân cây, từng lớp vỏ cây sần sùi nứt nẻ tang thương.

Chỉ thấy thấy tên thiếu niên đi tới cách cổ thụ chừng một trượng, khẽ cúi đầu cung kính lễ bái.

Tiếp theo, từ trên cổ thụ rơi xuống một chiếc lá cây màu xanh lục, thiếu niên xoay người đưa lá cây cho Khương Ly, dặn dò nói:

“Tiền bối cầm lấy lá cây này, là có thể đi vào bên trong cổ thụ. Trong cổ thụ có năm tòa huyễn tháp, tòa chính giữa Hồng Quân Tháp là phù hợp để nhân tộc chúng tu luyện nhất. Tiền bối nhớ lưu ý...”

“Cảm tạ tiểu huynh đệ!”

Khương Ly gật đầu, nhận lấy lá cây, chậm rãi đi tới bên cạnh cổ thụ.

Quả nhiên như lời giới thiệu, bên trong Ngộ Đạo Thụ bao hàm thế giới khác, Khương Ly vừa chạm vào thân cây liền được truyền tống đến một vùng không gian rộng lớn, ngập tràn thiên địa nguyên khí.

Chính giữa không gian đứng sừng sừng năm tòa huyễn tháp có năm màu khác nhau, mỗi tòa tháp như ảo như thực, bên ngoài khắc họa thượng cổ minh văn chập chờn tranh tối tranh sáng.

“Hồng Quân tháp là phù hợp nhất cho nhân tộc võ giả tu luyện sao?” Khương Ly thì thào, chậm rãi đi đến tòa tháp chính giữa.

Bước qua cửa tháp, lọt vào tầm mắt là một cái cung điện trống rỗng. Bốn góc cung điện đều treo đèn đồng cổ, vốn dĩ đã tắt ngúm, nhưng ngay lúc Khương Ly vừa tiến vào, thì nguyên một đám đèn cổ lập tức thiêu đốt, lửa tím cháy rừng rực.

Trong cung điện này trống rỗng không có vật gì, chỉ có thân hình hư huyễn của một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc đạo bào, đang đứng quay lưng về phía chúng sinh, trầm mặc không nói.

Nhìn bóng lưng của ông lão trước mặt, trong lòng Khương Ly bất giác rùng mình.

Tu vi của ông ta, Khương Ly căn bản nhìn không thấu. Ông lão chỉ đưa lưng về phía hắn, không tản ra bất kỳ uy áp gì, nhưng dù như thế lại để Khương Ly cõi lòng nặng nề, thậm chí xuất hiện ý nghĩ muốn quỳ xuống. Mà ở trong nhẫn trữ vật Nghiệt Long cũng càng nằm rạp trên mặt đất, như chim sợ cành cong. Con bà nó, Khương tiểu tử này là cái thứ gì đi đâu cũng gặp phải đại nhân vật.

Vẻn vẹn chỉ đối mặt với bóng lưng hư huyễn của ông lão, Khương Ly lại có cảm giác giống như đang đối mặt với toàn bộ trời đất, ngay cả Sâm La Ma Đế hay Hoàng đạo nhân hai vị cường giả đỉnh cao, cũng chưa từng khiến cho hắn cảm giác sợ hãi như vậy.

Tựa như, lão giả này chỉ cần động một ý niệm, thì toàn bộ trời đất đều bị hủy diệt trong chớp mắt.

“Ah ngươi thế mà nhìn thấy được huyễn niệm của ta!”

Chợt có một giọng nói hòa ái vang lên, giống như dòng suối mát hòa tan hết toàn bộ nổi sợ hãi trong lòng hắn.

“Bổn Tôn đã đạo diệt mấy chục kỷ luân hồi, lại còn có người nhìn thấy được huyễn ảnh của ta. Hơn nữa còn không phải là Tam giới chi dân. Kỳ lạ, kỳ lạ...”

Ông lão thì thào, nói ra lời nói để Khương Ly nhíu mày hoàn toàn mờ mịt.

Đúng lúc này, ông lão xoay người, hiện ra thân ảnh của một lão nhân râu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào tươi sáng, ánh mắt từ bi hiền hòa, khóe miệng vương vấn nụ cười như có như không.

Chợt ánh mắt của ông ta nhẹ nhàng lướt qua Khương Ly. Để Khương Ly cảm thấy tất cả bí mật trên người mình đều bại lộ trước mắt ông lão này.

“Một giọt Sâm La tổ huyết, Cổ Thần huyết mạch, đáng tiếc tương đối mỏng manh, ừm ngươi là truyền nhân cách thế của vị Cổ Thần cuối cùng kia sao...Bất Diệt Thánh Kinh…”

Ông lão bình tĩnh nhìn qua Khương Ly một lượt, sắc mặt bình thản như thường, đối với Sâm La tổ huyết, đối với Bất Diệt Chân Kinh, đối với huyết mạch Cổ Thần của Khương Ly hoàn toàn không quá kinh ngạc.

Nhưng một lát, ánh mắt của ông lão đột nhiên biến đổi, giống như phát hiện cái gì.

Nhấc chỉ điểm một cái lên người Khương Ly, chỉ thấy sau lưng hắn hiển hóa ra bóng mờ của một con Hắc Điểu.

Ngay lúc nhìn thấy bóng mờ này, ông lão cuối cùng đã lộ ra vẻ động dung.

“Là ngươi, ngươi là con phàm điểu kia! Nữ nhân kia là vì ngươi, mà phản bội Trần Giới, cũng vì ngươi mà trở thành Tam giới tội nhân…”

Chương 2: Ngươi Là Con Phàm Điểu Kia