Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: To Gan Lớn Mật

Chương 9: To Gan Lớn Mật


“Đế Quân giảng đạo sao? có ý tứ!” Khương Ly thì thào, trong lòng cảm thấy hứng thú, tạm gác lại dự định đi tới Kiếm Sơn mà quay đầu nói với A Phi.

“Chúng ta cũng đi thôi, nghe giảng đạo trước!”

“Vâng thưa tiền bối!” A Phi hai mắt tỏa sáng, bước theo sau lưng hắn.

Đợi khi hai người vừa đến nơi thì bên dưới chân Ngộ Đạo Sơn đã chật kín người, có Phàm Nhân cảnh võ giả, có Chân Nhân đại vũ giả, thậm chí có cả Chân Vương cảnh đại tu.

Mỗi người đều tự mình chuẩn bị bồ đoàn, ngồi theo hàng ngay ngắn ở dưới chân núi.

Mà bên cạnh sườn núi thì lắp đặt một tòa ngọc đài cao hơn trăm trượng, trên ngọc đài đồng dạng đặt một tấm bồ đoàn cũ kỹ.

Khương Ly và A Phi tranh được một vị trí thuận lợi, ngước mặt nhìn lên.

Mà đằng sau bọn hắn, còn có thật nhiều võ giả nô nức dắt nhau tới, gia nhập hàng ngũ.

Khương Ly âm thầm tản ra thần niệm, lắng nghe đám người trò chuyện, mới hiểu rõ một hai.

Vị “Đế Quân” sắp giảng đạo chính là các chủ của Thiên Nhai Hải Các, không ai biết tên tuổi hay tu vi của hắn. Nghe nói, vị đại năng này truyền đạo ở đây đã ba ngàn năm, người khác gọi hắn là Đế Quân, nên dần dà tất cả võ giả ở trên đảo đều gọi như vậy.

Đế Quân thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng lâu lâu sẽ khai đàn truyền đạo một lần, khoảng thời gian này không cố định có thể là ba năm, năm năm thậm chí là mười năm, hai mươi năm.

Lần truyền đạo gần nhất là ba năm trước.

Mỗi lần truyền đạo như thế, có đôi khi Đế Quân sẽ giảng giải đạo lý trong trời đất, đôi khi sẽ giải đáp câu hỏi của chúng võ giả. Dù là như thế nào, võ giả ở đây được lợi rất nhiều, thậm chí có người lâm trận đột phá.

Cho nên mỗi lần nghe Thiên Nhai Hải Các truyền ra thông cáo, thì toàn bộ Thiên Nhai Đảo đều nhốn nháo cả lên.

Lời bàn tán của đám võ giả cũng khiến Khương Ly càng thêm hứng thú.

Trò chuyện chốc lát liền buồn chán, ba ngày sau Đế Quân mới chính thức khai đàn giảng pháp, nên đám võ giả không ai bảo ai mà nhắm mắt tu luyện tại chỗ.

Khương Ly khép hờ mắt, lặng lẽ điều tức.

Ngày thứ hai, vẫn có từng tốp, từng tốp võ giả chạy đến.

Ngày thứ ba trôi qua người đến càng thêm nhiều, số lượng đã vượt qua trăm vạn, có thể nói trừ những người có lý do bất khả kháng ra, thì tám phần mười võ giả trên đảo đều tập trung ở dưới Ngộ Đạo Sơn.

Ngày thứ tư, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống Thiên Nhai Đảo, từ trong Thiên Nhai Hải Các chợt vang lên đạo Thần Chung trầm bổng, vang vọng bốn phương trời đất.

Chỉ thấy bên trên ngọc đài bỗng chốc xuất hiện thân ảnh.

Nhìn kỹ đó là một ông lão râu tóc bạc phơ mặc đạo bào màu trắng, da dẻ hồng hào, hai ánh mắt lập lòe thần mang, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, ngước nhìn bên dưới chúng võ giả.

“Kính chào Đế Quân!”

Ông lão vừa xuất hiện, tất cả mọi người lập tức đồng loạt đứng dậy thành kính chắp tay nói.

Mấy trăm vạn người đồng thanh hô lớn, âm thanh vang tận mây xanh.

Ngồi trên đài cao, ông lão tóc trắng gật đầu, khoát ống tay áo, nhàn nhạt nói:

“Chư vị đạo hữu, không cần đa lễ!”

Giọng nói bình thản nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng rơi vào trong tai từng người. Khương Ly giật mình kinh ngạc, không hổ là bậc đại năng, thủ đoạn khống chế thần niệm thật là kỳ diệu.

Niệm lực của hắn vô cùng mạnh, lại khó lòng làm được điều này, dù sao ngồi nghe giảng ở đây cũng có hơn ba trăm vạn người đấy.

“Cảm tạ Đế Quân!”

Chúng võ giả đồng thanh hô to, rồi ngồi xuống chăm chú nhìn lên đài ngọc.

Ông lão tóc trắng gật gù, cất tiếng nói: “Hôm nay không giảng đạo, lão phu liền giải đáp nghi vấn cho các ngươi đi”

Nghe ông lão nói thế, có người vui vẻ, có người sầu não, bởi vì muốn hướng về Đế Quân đặt câu hỏi là cần tư cách. Mặc dù Thiên Nhai Hải Các, hay chính Đế Quân cũng chưa cần nói ra điều này, nhưng rất nhiều người đều tự biết lấy mình.

Bấy giờ, có một tên cường giả có khí tức tứ phẩm Chân Vương cung kính đứng lên, hướng về ngọc đài bái lạy rồi đặt câu hỏi:

“Xin hỏi Đế Quân, như thế nào là đạo?”

“Đại Đạo vô hình, sanh d·ụ·c thiên địa. Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt. Đại Đạo vô danh, trưởng dưỡng vạn vật. Bất tri kỳ danh, cưỡng danh viết Đạo”

Ông lão chậm rãi nói, âm thanh uy nghiêm vang vọng bốn phía. Lời nói truyền vào trong tai của từng tên võ giả, để không ít kẻ trầm tư không nói.

“Xin hỏi Đế Quân, như thế nào là thanh, như thế nào là trọc?” Lại một tên võ giả có khí tức Tam phẩm Chân Vương, cung kính đứng lên, hướng về ngọc đài bái hỏi.

“Đạo pháp có nói, thanh giả lên cao, trọc giả chìm xuống. Trời chính là thanh. Đất chính là trọc.” Ông lão tóc trắng hờ hững nói một câu, lại khiến vô số võ giả trầm tư.

Khương Ly nghe lời này khẽ nhíu mày, cảm thấy không được thỏa mãn cho lắm, liền đứng dậy chắp tay: “Xin hỏi Đế Quân, thanh trọc lời này, có phải là suy nghĩ thật sự của ngài hay không?”

“A” Ông lão tóc trắng bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía Khương Ly, hơi hơi kinh ngạc, tựa hồ không ngờ tới hắn sẽ đặt câu hỏi.

Mà một chút võ giả tu vi Chuẩn Vương, Chân Vương thì cực kỳ không vui.

Mặc dù Đế Quân chưa từng ra quy định, nhưng dựa theo quy tắc ngầm, có thể hướng về Đế Quân thỉnh giáo, ít nhất phải là Chuẩn Vương trở lên. Bởi vì mỗi lần giảng đạo, Đế Quân thông thường chỉ trả lời tối đa mười câu hỏi, hỏi một câu là mất một câu, tự nhiên phải do cường giả hỏi trước.

Coi như nhị phẩm đỉnh cao lão quái, cũng chưa đủ tư cách tranh c·ướp.

Khương Ly chỉ là nhị phẩm sơ kỳ, mạo muội đặt câu hỏi, hiển nhiên đã đụng chạm tới quy tắc ngầm, hơn nữa hắn còn dám công khai chất vấn Đế Quân, quả thật không thể tha thứ. Lập tức liền có mấy vị cường giả lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Khương Ly đối mặt với ánh mắt của bọn họ lại bình thản như thường, vẻ mặt không hề lay động, chỉ mong ngóng nhìn về phía ông lão tóc trắng.

Ông lão khoát tay một cái ra hiệu cho mọi người chớ nên làm khó dễ Khương Ly, tiện đà nhìn hắn một cái, vuốt vuốt râu, khen ngợi.

“Lão phu giảng đạo ba ngàn năm, tính đến nay đã gần năm trăm khóa, lần đầu tiên có người dám phản bác ta. Nhà ngươi không sợ cường quyền, ngược lại là cái tu võ lương tài”

Ông lão tóc trắng mở miệng khen ngợi, lập tức, vô số cường giả dồn dập khó mà tin nổi nhìn về phía Khương Ly.

Trong ánh mắt có ngạc nhiên, có ước ao, có đố kỵ.

Kinh ngạc là trước nay luôn luôn lạnh lùng, chưa bao giờ khen người khác Đế Quân, lại sẽ tán dương một gã tiểu bối.

Ước ao ghen tỵ, là thấy Khương Ly nói không chừng sẽ thu được sự ưu ái của Đế Quân, đây chính là vận may lớn.

“Thanh trọc mà ta vừa nói, là đạo pháp. Thật không phải quan điểm của ta. Nếu ngươi đã hỏi, thì lão phu liền giảng đáp cho các ngươi. Thanh cũng tốt, trọc cũng tốt, đều giống như sương mù. Sương mù kia chính là thanh, sương mù kia cũng là trọc...”

Nói đến đây, ông ta vươn tay chỉ về phương xa, chỉ về biển sương mù bên dưới chân Thiên Nhai Đảo.

“Thương Mang Hải sương mù, lúc gió êm sóng lặng, sương mù sẽ thanh tịnh hiền hòa, đợi khi sóng gió nổi lên, thiên địa quay cuồng, liền sẽ biến thành ác hải. Sương mù là thanh, sương mù cũng là trọc, đại đạo cũng như thế”

“Sương mù có hai mặt thanh trọc, đạo cũng có hai mặt thanh trọc. Trời này có thể là trời, nếu như thiên địa chuyển đổi, cái gọi là trời, liền thành đất.”

“Lời của ta đủ thỏa mãn ngươi rồi chứ”

“Cảm tạ Đế Quân giải thích” Khương Ly vội vã chắp tay chưa vội ngồi xuống, vẻ mặt trầm tư.

Chợt nâng ngón tay, ở trước không trung vẽ một vòng tròn khuyết, lại hướng ông lão chắp tay hỏi:

“Đệ tử tu luyện Chân Ý đã viên mãn mấy năm, nhưng lại không tài nào dùng chân ý vẽ xong một vòng tròn, đây là vì sao?”

“Ừm!!” Rất nhiều cao thủ trong lòng âm thầm oán trách, tức giận ra mặt.

Tên tiểu bối này quá không biết điều, đã tự tiện hỏi Đế Quân rồi thì chớ, giờ lại dám hỏi hai câu. Thật là kẻ to gan lớn mật!

Chương 9: To Gan Lớn Mật