Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 10: Đạo Luân
Hành động lần này của Khương Ly, quả thật đã trêu chọc đến rất nhiều người, không ít cường giả đăm đăm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập uy h·iếp. Nếu đây không phải là Thiên Nhai Đảo, chỉ sợ đã có người ra tay bóp c·hết hắn từ lâu rồi.
Nhưng Khương Ly vẫn biểu hiện dửng dưng như trước, hai tay cung kính hướng về phía ngọc đài bái lạy, khắp mặt đều là vẻ thành tâm học hỏi.
Ông lão tóc trắng gặp hắn không sợ không kinh, thật lòng cầu học, nên chẳng hề phật ý, ngược lại càng thêm hài lòng, mở miệng:
“Ngươi hỏi là thứ này sao?”
Nói xong liền nâng ngón tay hướng về không trung vẽ một nét, trước mặt liền hiện ra từng vòng từng vòng màu trắng giống như sóng nước, tỏa ra vầng sáng lấp lóe.
Theo vầng sáng vừa thu lại, chỉ thấy, quấn quanh ngón tay trỏ của ông ta là từng vòng tròn màu trắng.
Khương Ly nhìn thấy một màn đó, mí mắt trực nhảy, vội vã nói: “Thưa Đế Quân, chính là nó!”
Mà những cường giả khác, cũng vội vã nhìn lên ngón tay của ông lão, không ít người tựa hồ có sở ngộ, lại không còn muốn uy h·iếp Khương Ly.
Ông lão tóc trắng gật đầu, cười bảo: “Thứ này gọi là Đạo Luân!”
“Đạo Luân?” Tiếng thì thào vang lên, rất nhiều võ giả chưa từng nghe thấy hai chữ này, Khương Ly cũng là như thế, chỉ có mấy vị Chân Vương mới giật mình bừng tỉnh, trong ánh mắt đều là lửa nóng.
Ông lão tóc trắng nâng ngón tay chỉ lên trời, dùng lực lượng của Đạo Luân hô mưa gọi gió, rút ra lực lượng của thiên không, hóa thành sức mạnh của bản thân.
Tiếp theo nâng ngón tay chỉ xuống mặt đất, dùng lực lượng của Đạo Luân dời núi lấp biển, rút ra lực lượng của đại địa, hóa thành sức mạnh của bản thân.
Cuối cùng nâng ngón tay chỉ xuống bên dưới ngọc đài. Mấy trăm vạn võ giả đều cảm thấy khí huyết sôi trào, thần hồn đảo điên, một thân lực lượng mất đi chưởng khống, bị ông lão dễ dàng khống chế.
Ngay cả Khương Ly cũng không hề ngoại lệ.
Ngồi bên dưới ngọc đài chúng võ giả đều kinh hãi tột cùng, nhao nhao thán phục uy lực của Đạo Luân. Khương Ly thì ngoài cả kinh ra, còn tựa hồ hiểu ra điều gì đó.
Chợt nhớ đến chuyện mấy năm trước, lúc còn ẩn cư ở Thiên Hương Thôn. Vào một đêm mùa thu, hắn nhìn lá thu rơi mà ngộ đạo, cơ duyên xảo hợp bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Ở trong trạng thái thần kỳ ấy, hắn học được Trừu Hồn Cổ Thuật, mượn hồn lực của dân chúng ở Việt quốc mà cải tử hoàn sinh.
Trừu Hồn Cổ Thuật, có thể rút ra hồn lực của mặt đất, có thể rút ra hồn lực của bầu trời, cũng có thể rút ra hồn lực của chúng sinh, tạm thời tăng lên tu vi.
Ngày đó, Khương Ly sở dĩ học được môn thần thông này, là bởi vì vô tình vẽ ra một cái Đạo Luân.
Nhưng từ đấy về sau, hắn không tài nào vẽ được lần thứ hai, mà Trừu Hồn Cổ Thuật cũng là lúc linh lúc không. Trước kia, hắn chưa biết rõ lý do là vì đâu, hiện tại rốt cuộc đã rõ ràng.
Muốn dùng được thần thông Trừu Hồn, thì điều kiện thiết yếu nhất là Đạo Luân.
Giờ khắc này, ông lão tóc trắng ngồi đàng hoàng ở trên ngọc đài, lại có một loại khí thế thống ngự thiên địa, vô địch thiên hạ.
Toàn bộ vùng thiên địa này, đều bị ông ta nắm ở trong lòng bàn tay.
“Dùng ý cảnh vẽ vòng tròn, nếu vẽ được hoàn chỉnh, thì chính là Đạo Luân” Ông lão bình thản nói.
Vô số cường giả đều hô hấp dồn dập, lập tức có người vận dụng chân ý, có người vận dụng đạo ý thử hướng về không trung vẽ ra vòng tròn.
Nhưng ngay cả ngồi ở đằng trước nhất ba vị tứ phẩm Chân Vương, cũng không ai vẽ được hoàn chỉnh, thậm chí có mấy người cưỡng ép vẽ ra, lại bị đạo ý phản phệ, phun ra máu tươi, khí tức uể oải không ít.
“Luân, là bí mật lớn nhất trong trời đất, là diễn biến cực hạn của đại đạo. Cây có vòng tuổi, người có hoa tay, trời có Đạo Luân. Thiên lấy Đạo làm Luân, lấy Luân chưởng Hồi, vậy nên thế gian vạn vật, đều không thể nào chạy thoát khỏi Thiên Đạo Luân Hồi. Nếu như các ngươi hiểu được, thì sẽ rõ ràng cái gì là Luân. Nếu như không hiểu được, thì vĩnh viễn không chạy ra khỏi được Thiên Đạo Luân Hồi”
Lời nói của ông lão, thâm sâu khó hiểu, để rất nhiều cường giả nhíu mày suy tư. Mà Khương Ly lúc này cũng bị lời nói ấy khiến cho sững sờ, đứng lặng tại chỗ.
Trong đầu vang vọng câu: “Cây có vòng tuổi, người có hoa tay, trời có Đạo Luân. Thiên lấy Đạo làm Luân, lấy Luân chưởng Hồi, vậy nên thế gian vạn vật, đều không thể nào chạy thoát khỏi Thiên Đạo Luân Hồi”
Cõi lòng không tự chủ hồi tưởng lại mấy câu của Sâm La Đại Đế ngày trước: “Phàm nhân cùng người tu đạo cảnh giới thứ nhất, thứ hai. Nếu như c·hết đi, hồn phách có thể vào Luân Hồi. Bọn hắn Sinh, chỉ là quá trình từng bước hướng tới t·ử v·ong. Mà bọn hắn Tử, thì lại là quá trình từng bước hướng tới tái sinh. Sinh tử của bọn họ như một cái vòng tròn lặp đi lặp lại, không ngừng luân phiên. Vì vậy, sinh tử đối với bọn họ mà nói, là hư vọng, là giả.”
“Tu đạo cảnh giới thứ ba, chứng được đại đạo, thành tựu Thánh vị. Bọn hắn đã nhảy ra khỏi Âm Dương Ngũ Hành, không còn ở trong Thiên Đạo Luân Hồi. Bọn hắn đã lấy được trường sinh, cho nên nếu t·ử v·ong, thì cũng chính là trường tử, vĩnh viễn mất đi chân hành. Tu đạo cảnh giới thứ ba, sinh mệnh của bọn họ là một con đường thẳng tắp kéo dài vô tận, nếu một ngày con đường này không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Thì đó là giờ c·hết của bọn họ. Nên sinh tử của Thánh cảnh là thật…Cái giá của trường sinh, là trường tử…”
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy” Khương Ly lầm bầm, ngày trước luận đạo cùng với Sâm La Ma Đế, hắn còn chưa hiểu những lời này, hiện tại cuối cùng đã hiểu rõ rồi.
“Thì ra, thiên đạo là một cái vòng tròn. Thế gian vạn vật hầu hết đều nằm ở trong cái vòng đó, sinh tử của vạn vật như một cái vòng tròn lặp đi lặp lại, không ngừng luân phiên. Chỉ có Thánh Nhân mới có thể nhảy ra khỏi vòng tròn, lấy được trường sinh.”
“Đạo Luân, Đạo Luân…là vậy sao?” Khương Ly thì thào, cả người vô thanh vô tức tiến vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất. Chỉ thấy Khương Ly hai mắt nhắm nghiền, trên người tỏa ra từng luồng khí tức kỳ dị, như hòa nhập vào trong trời đất. Ngón trỏ nâng không ngừng dùng Chân Ý hướng về không trung vẽ vòng tròn.
Động tĩnh bên này, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều võ giả, ngay cả ông lão tóc trắng cũng kinh ngạc nhìn hắn.
“Là Thiên Nhân đệ nhất quan, không ngờ lão phu hôm nay lại gặp phải một vị đồng đạo...”
Giờ khắc này, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Khương Ly, không còn giống như nhìn một tên hậu bối, mà giống như đang nhìn một vị đạo hữu. Không phải là vì tu vi của hắn, mà bởi vì Khương Ly cùng ông ta giống nhau, đều là Thiên Nhân võ giả.
Đối với thái độ của mọi người xung quanh, Khương Ly hoàn toàn chẳng để ý, mà toàn bộ tâm trí của hắn đều chìm đắm vào trong việc vẽ Đạo Luân.
Trên đài ngọc, ông lão tóc trắng cũng thôi giảng đạo, toàn bộ hội trường trở nên vô cùng yên ắng, tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm về phía hắn.
Một canh giờ sau, Khương Ly nhíu lông mày, càng ngày càng gấp gáp, tim của hắn dần dần nóng nảy.
Hai canh giờ sau, trên mặt của Khương Ly nổi lên gân xanh, Chân Lực trong cơ thể đã hỗn loạn đến cực điểm.
Ba canh giờ sau, Khương Ly bỗng nhiên chộp được điểm then chốt, đầu ngón trỏ bỗng nhiên hiện ra một tia chân ý màu đen, chậm rãi phác họa giữa không trung, vẽ ra một cái vòng tròn màu đen.
Nhưng đến một nét cuối cùng lại không tài nào vẽ ra được.
Chợt bên tai vang lên một âm thanh như có như không: “Thanh tâm như thuỷ, thanh thuỷ tức tâm”
Đùng!
Vốn hỗn loạn đầu óc đột nhiên thanh tĩnh, mà ngón tay của hắn rốt cuộc cũng vẽ ra được một vòng hoàn chỉnh. Mà theo vòng tròn hoàn chỉnh này được vẽ xong, Bất Diệt Chân Ý trên người Khương Ly giống như lột xác, hóa thành một loại lực lượng cực kỳ. Cả người hắn đắm chìm ở trong loại ý cảnh này, cộng thêm trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, trông hắn lúc này chẳng khác gì một vị trích tiên.
“Là Đạo ý! Hí!”
Từng tiếng hít vào hơi khí lạnh vang lên dồn dập.