Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Trảm Phàm Rồi Vẫn Là Phàm

Chương 11: Trảm Phàm Rồi Vẫn Là Phàm


“Là Đạo Ý”

Khương Ly vẽ ra Đạo Luân liền lập tức biến mất, chỉ mỗi ông lão tóc trắng có thể nhìn thấy, nhưng trên người hắn lưu chuyển Đạo Ý, lại khiến toàn bộ hội trường b·ạo đ·ộng.

Đạo Ý, một gã Nhị phẩm sơ kỳ Chân Nhân lại cảm ngộ ra Đạo Ý, quả thật bất khả tư nghị.

Võ đạo ý cảnh từ thấp đến cao phân thành bốn cảnh giới lớn, đầu tiên là Chân Ý, thứ hai là Đạo Ý, thứ ba là Chưởng Vị và cuối cùng là Đạo Nguyên.

Phàm Nhân Cảnh muốn đột phá Chân Nhân, trước tiên phải cảm ngộ được Chân Ý.

Nhất phẩm Chân Nhân muốn đột phá nhị phẩm, thì Chân Ý phải đạt tới đại thành.

Nhị phẩm Chân Nhân muốn đột phá tam phẩm Chân Vương, thì cần Chân Ý viên mãn.

Tam phẩm Chân Vương muốn đột phá tứ phẩm, thì cần Chân Ý lột xác thành Đạo Ý.

Làm cho Chân Ý lột xác thành Đạo Ý, việc này nói thì dễ nhưng làm thì khó, ngưỡng cửa này không biết đã vây khốn biết bao nhiêu Tam phẩm cường giả.

Ngồi bên dưới ngọc đài hôm nay có ba vị tứ phẩm Chân Vương, bảy vị tam phẩm Chân Vương. Tứ phẩm Chân Vương thì không nói, trong bảy vị tam phẩm Chân Vương, lại không có một ai thành công luyện được Đạo Ý.

Đủ để thấy, việc này khó khăn cỡ nào.

Nên khi nhìn thấy một tên tiểu bối minh ngộ ra đạo ý ngay trước mặt mình, rất nhiều cường giả đều hâm mộ ghen ghét.

Đạo Ý vừa thành, Khương Ly chợt mở mắt, trực tiếp thoát khỏi trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, hướng về phía trên đài ngọc cung kính bái lạy.

“Cảm tạ Đế Quân chỉ dạy!”

Ông lão tóc bạc mỉm cười nhìn hắn một cái, đột nhiên đồng tử co rút, nhưng rất nhanh liền bị giấu đi. Ông ta ngoài mặt bình thản ung dung, nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng lớn.

“Là Bất Diệt Đạo Ý, tên thanh niên này chẳng lẽ là truyền nhân cách thế của vị Cổ Thần kia sao. Ừm còn có Hắc Diệu Ấn Ký, Tử Diễm Ấn Ký, Cổ Ma khí tức thậm chí cả một tia luân hồi đạo ấn của một tồn tại chí cao vô thượng nào đó...”

“Hí, người này là ai, nhân quả trên người hắn, vì sao rắc rối như vậy”

Ông lão tu vi cao thâm, tầm mắt phóng khoáng, có điều khi nhìn thấu từng đạo khí tức lộn xộn ẩn hiện ở trên người Khương Ly, đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Bấm tay tính toán chốc lát, liền nhẹ giọng thì thào: “Trên thân người này lưu giữ Hắc Diệu Ấn Ký, xem ra sư đệ đã tính toán hắn từ rất lâu. Chỉ không biết mục đích của sư đệ là gì, chuyện này là tốt hay xấu, nói không chừng còn lật thuyền trong mương...”

Lắc đầu, ông lão khoát tay ý bảo Khương Ly ngồi xuống, rồi ho nhẹ một tiếng.

Hội trường nhanh chóng yên ắng.

Tiếp theo liền có mấy vị tam phẩm tứ phẩm Chân Vương đưa ra câu hỏi, đều được ông lão giải đáp dễ dàng. Khương Ly lại không dám đặt thêm câu hỏi, hăng quá hóa dở, hắn tự nhiên biết rõ điều này.

Giảng đạo diễn ra từ lúc bình minh cho tới lúc hoàng hôn, mà hôm nay tâm tình của Đế Quân tựa hồ rất tốt, nên phá lệ trả lời rất nhiều câu hỏi. Tính toán đã trả lời được mười hai câu.

Lúc này, một vị Chuẩn Vương đứng dậy, chắp tay cung kính nói: “Xin hỏi Đế Quân, vãn bối tu võ bốn trăm năm, sáu mươi năm trước Chân Ý viên mãn, luyện thành Vương khí, từ đó đến nay vẫn chưa thể nào thành tựu Chân Vương. Ngày trước, Đế Quân từng nói, muốn thành Vương trước trảm phàm. Mấy mươi năm nay vãn bối từ bỏ trần thế, một lòng thanh tu, nhưng lại vẫn không thể nào trảm nổi, vậy trảm phàm là trảm cái gì? ”

Câu hỏi của vị Chuẩn Vương kia, cũng là câu hỏi của rất nhiều Chuẩn Vương ở đây, ngay cả nhất phẩm, nhị phẩm Chân Nhân cũng dồn dập ngóng nhìn.

Ông lão mỉm cười giảng giải: “Năm xưa vừa tu đạo, lão phu cũng từng nghĩ rằng, trảm phàm là trảm đi thân thể phàm trần, là trảm đi phàm tục nhân duyên. Một khi trảm phàm xong, thì không còn là phàm nhân nữa. Nhưng tiềm tu trăm năm, vẫn chưa biết trảm thế nào”

“Về sau, ta đến ẩn cư ở một tòa trấn nhỏ nơi biên giới, mở trường dạy học, sống thanh thản yên bình mới hiểu ra, trảm phàm rồi vẫn là phàm”

“Lúc trước lão phu những tưởng cứ tiềm tu là sẽ trảm được, nhưng đâu biết, muốn thoát phàm trước phải hóa phàm, không hiểu phàm làm sao mà trảm?”

“Thưa Đế Quân, như thế nào là hóa phàm?” Lại một vị Chuẩn Vương lên tiếng hỏi.

Ông lão tóc trắng lắc đầu, không trả lời thêm mà hóa thành ảo ảnh dần dần biến mất, chỉ để lại một câu nói vang vọng bầu trời: “Đạo khả đạo, phi thường đạo”

“Ai” Đám Chuẩn Vương không nhận được đáp án, chỉ có thể có ngậm ngùi thở dài. Hóa phàm là cái gì, xem ra bọn họ phải tự mình tìm hiểu. Đế Quân không nói, các vị Chân Vương chắc chắn cũng sẽ không nói.

Ông lão vừa rời đi, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy cúi đầu hô lớn: “Cung tiễn Đế Quân”

Mấy vị Chuẩn Vương không hiểu,nhưng Khương Ly lại hoàn toàn hiểu rõ lời vừa rồi của ông lão tóc trắng. Lúc trước, hắn ẩn cư ở Thiên Hương Thôn, dung nhập vào cuộc sống phàm tục, kia chẳng phải là hóa phàm hay sao?

Có chút cổ quái nhìn về phía đám cường giả đằng kia, Đế Quân rõ ràng đã trả lời bọn họ, giờ còn hỏi lại lần nữa, người ta không muốn hồi đáp là đúng...

Thực ra, đám người này không phải ngu ngốc, tu đến Chân Nhân cảnh không ai là người ngu ngốc cả. Nhưng bởi vì bọn họ là cường giả, đứng ở trên đầu chúng sinh quá lâu, nên hoàn toàn không đem phàm nhân để vào trong mắt.

Phàm nhân đối với bọn họ mà nói, chỉ là con kiến hôi, phất tay là có thể diệt. Nên mấy ai sẽ nghĩ tới, hóa phàm chính là triệt để dung nhập vào hồng trần, trở thành một kẻ phàm nhân, trải qua sinh lão bệnh tử, chứng kiến hỉ nộ ái ố cơ chứ.

Lắc đầu, hắn tất nhiên sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, mà lẳng lặng dẫn theo A Phi chuẩn bị rời đi.

Lúc này, trên sân có người ngồi tại chỗ cảm ngộ, có người lắc đầu tiếc nuối ra về.

Ngay lúc hai người Khương Ly vừa xoay người rời đi thì chợt đằng sau lưng có tiếng kêu gọi: “Tiểu hữu xin dừng bước!”

“Ừm” Khương Ly nhíu mày quay đầu, chỉ thấy một vị ông lão cao gầy, mặc áo xanh đang chầm chậm bước về phía hắn. Người này Khương Ly nhận biết, là một trong ba vị tứ phẩm Chân Vương nghe giảng đạo hôm nay.

Hắn không dám thất lễ vội vàng hỏi: “Tiền bối gọi ta có chuyện gì không?”

Ông lão áo xanh nhìn hắn, bên trong ánh mắt có chút hiếu kỳ, có chút phức tạp, bảo rằng: “Đế Quân mời ngươi tới Bạch Ngọc Đình một chuyến!”

“Đế Quân cho gọi sao” Khương Ly giật mình, trong lòng cả kinh, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện gì nhiều, mà vội vã chắp tay: “Vậy làm phiền tiền bối dẫn đường cho ta”

“Ừm” Ông lão gật đầu, Khương Ly truyền âm bảo A Phi về trước, mà mình thì đi theo lưng ông lão áo xanh này.

Hai người đi thẳng một mạch qua Thiên Nhai Hải Các sân vườn, đi qua thư viện, lượn trái lượn phải, cuối cùng đi đến một hồ nước rộng trong vắt nằm bên dưới một vách núi dựng đứng, bên bờ trồng kín vườn đào không thấy phần cuối, ngược lại có mấy phần ý cảnh Đào Hoa Nguyên.

Một đường đi không nói chuyện, ông lão mặc áo xanh không mở lời, hắn cũng không mạo muội lên tiếng, đôi mắt nhìn quanh vườn đào đang nở hoa rực rỡ, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đào này không phải là cây đào bình thường mà là linh đào, có cây đạt tới nhất phẩm, có cây nhị phẩm, có cây tam phẩm, có cây tứ phẩm, thậm chí ở nơi trung tâm cây lớn nhất đạt tới ngũ phẩm linh đào.

Lại nhìn hồ nước xanh rờn, nguyên khí nồng nặc, Khương Ly giật mình kinh ngạc, bởi vì hồ nước này là do ngũ phẩm linh thủy tạo thành.

Chính giữa hồ xây một ngọc đình màu trắng, cô độc giữa hồ nước xanh, chẳng trách gọi là Bạch Ngọc Đình.

Trong Bạch Ngọc Đình ngồi đấy một ông lão tóc trắng, mặc đạo bào màu trắng, đang sửa soạn bàn cờ. Ông lão mặc áo xanh dẫn Khương Ly tới nơi, liền hướng về phía ngọc đình chắp tay nói:

“Thưa Đế Quân, ta đã mời Bạch tiểu hữu tới rồi”

“Làm phiền Trần phu tử” Ông lão tóc trắng nhàn nhạt nói.

“Đế Quân quá lời, lão hủ xin cáo lui” Trần phu tử lần nữa chắp tay, cung kính rời đi.

Bấy giờ, trên bờ chỉ còn mỗi Khương Ly lặng lẽ đứng chờ, một bên âm thầm quan sát xung cảnh bốn phía.

“Tiểu hữu không ngại qua đây ngồi một chút sao?” Chợt có âm thanh trầm ấm vang lên, Khương Ly thu hồi tâm thần, vội vã chắp tay.

“Vậy vãn bối xin được làm phiền…”

Nói rồi nhấc chân đạp lên mặt nước, chậm rãi đi về phía Bạch Ngọc Đình.

Chương 11: Trảm Phàm Rồi Vẫn Là Phàm