Chương 15: Kiếm Tu, Thẳng Tiến Không Lùi
Tẩy Kiếm Chân Nhân xông Kiếm Sơn thành công cũng giúp cho những người khác cảm thấy tràn trề hi vọng hơn, nhao nhao muốn thử.
“Người tiếp theo Tùy Phong Chân Nhân, mời lên tế đàn”
Tùy Phong Chân Nhân là một gã võ giả mặt tam giác, thân hình cao gầy, bên hông đeo một đôi đoản kiếm, tu vi nhị phẩm sơ kỳ. Vừa được gọi tên đã gấp không chịu nổi chạy lên Vọng Quân Nhai.
Trước khi đi còn không quên lớn tiếng hô: “Một chuyến này lão phu tất đột phá nhị phẩm trung kỳ!”
Đám võ giả bên dưới hào hứng cỗ vũ, chờ đợi y khải hoàn trở về.
Nhưng chỉ chưa đầy ba khắc sau, từ phía xa xa, bên trong Kiếm Sơn vọng ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi im bặt.
Hội trường phốt chốc yên tĩnh, nghe được tiếng kim rơi. Rất nhiều người trong lòng lạnh lẽo, âm thầm dự đoán Tùy Phong Chân Nhân chỉ sợ đã gặp nạn.
“Người tiếp theo, Định Vũ Chân Nhân, mời lên tế đàn”
Nhân viên của Thiên Nhai Hải Các lạnh lùng lên tiếng, cũng xác nhận điều này, lập tức không ít người lo được lo mất. Mặc dù từng nghe nói xông Kiếm Sơn cực kỳ nguy hiểm, đã c·h·ế·t rất nhiều người, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, bọn võ giả vẫn như cũ lạnh sống lưng.
Định Vũ Chân Nhân là một gã Nhất phẩm hậu kỳ kiếm tu, tích góp mãi mới đủ một triệu Nguyên Thạch, đáng lẽ gã dự định vào Ngộ Đạo Tháp tiến hành đột phá. Nhưng run rủi thế nào lại chạy tới Kiếm Sơn. Hiện tại nhìn thấy thảm cảnh của Tùy Phong Chân Nhân, vô cùng đắn đo, tiến thoái lưỡng nan.
“Người tiếp theo, Định Vũ Chân Nhân” Nhân viên Thiên Nhai Hải Các lần nữa lên tiếng, ngữ khí càng cao.
“Ta…ta không xông rồi” Định Vũ Chân Nhân cắn răng, đau lòng nhức óc nói, tiếp theo liền xám xịt ôm kiếm rời đi. Gã cuối cùng vẫn là sợ c·h·ế·t, dù sao vừa nãy đã có một vị Nhị phẩm sơ kỳ đỉnh phong mất mạng ở trong Kiếm Sơn nha.
Võ giả tự động từ bỏ, Thiên Nhai Hải Các tất nhiên sẽ không trả lại tiền đăng ký . Nhân viên văn thư dáng vẻ bình thản, tựa hồ đã gặp tình huống này rất nhiều lần, đem tên của gã Chân Nhân này gạch đi, đọc tiếp:
“A Phi, mời lên tế đàn!”
Bấy giờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía A Phi, dù sao trong những người đăng ký hôm nay. Tu vi của gã là thấp nhất, vẻn vẹn Ngọc Mệnh cảnh đỉnh phong, thậm chí còn chưa ngộ ra Chân Ý, đi vào Kiếm Sơn chẳng khác gì đưa đồ ăn.
Vô số võ giả cổ quái nhìn gã, có chút thương hại, có chút không đáng, chẳng một ai tin tưởng A Phi có thể sống sót đi ra.
Khương Ly trầm giọng mở miệng: “Nếu không đủ tự tin thì chớ nên mạo hiểm…”
“Không cần thưa tiền bối!" A Phi cầm chặt hai tay kiên định nói: "Vãn bối mặc dù tu vi thấp kém, nhưng cũng biết được đạo lý, kiếm tu phải trước sau như một, thà gãy không cong, thẳng tiến không lùi. Lần này, dù phải c·h·ế·t đi chăng nữa vãn bối cũng phải xông Kiếm Sơn một lần”
Nói xong lời này, trong ánh mắt của gã lóe lên một tia quyết tử. Tiếp theo từ trong ngực lấy ra một cây lược bằng gỗ, đưa cho Khương Ly tha thiết nói.
“Bạch tiền bối, nếu hôm nay vãn bối bất hạnh vẫn lạc. Xin nhờ tiền bối cầm thứ này tặng cho Tiểu Hoàn, nói với nàng ấy, chớ nên đau lòng. Xin tiền bối truyền lời cho Xích tiểu thư, thứ lỗi cho A Phi, đã phụ lại kỳ vọng của nàng”
“Tốt” Khương Ly gật đầu, nhận lấy lược gỗ, cũng đưa cho gã một túi trữ vật, bên trong chứa đựng chút ít đan dược chữa thương, dặn dò.
“Nếu cảm thấy không xông qua được thì lập tức rút lui”
“Vãn bối nhớ kỹ!” A Phi gật đầu, lật tay lấy ra song kiếm, nhanh chóng đi lên Vọng Quân Đài.
Nhìn bóng lưng tiêu điều của gã, Khương Ly hơi cảm khái, cười nhẹ: “Kiếm tu phải trước sau như một, thà gãy không cong, thẳng tiến không lùi, ngược lại là kẻ có ý chí!”
Thời gian chậm rãi trôi qua, đám võ giả bên ngoài vẫn tiếp tục chờ đợi, thậm chí cá cược xem A Phi liệu có sống nổi leo ra khỏi Kiếm Sơn hay không?
Hầu hết mọi người ở đây, trừ Khương Ly ra, không ai cho rằng A Phi có thể thành công xông qua Kiếm Sơn. Bởi lẽ tu vi của gã quá thấp. Ngọc Mệnh cảnh nếu đặt ở cấp ba tiểu quốc, thì cũng xem như một phương cao thủ. Nhưng ở Thiên Nhai Đảo, lại chỉ là tiểu nhân vật, chẳng đáng chú ý, dù là Ngọc Mệnh cảnh đỉnh phong đi chăng nữa.
Một khắc, hai khắc, ba khắc, nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc từ trên Vọng Quân Nhai xuất hiện thân ảnh một người thanh niên toàn thân đẫm máu, khí tức mỏng manh, đang lết từng bước khó nhọc đi xuống.
Sự xuất hiện của A Phi khiến tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng, ngay cả Khương Ly cũng vậy, ngoài kinh ngạc ra hắn còn thở nhẹ một hơi. Dù sao A Phi là hộ vệ của Xích Tuyết, đi theo mình tới Thiên Nhai Đảo, nếu gã c·h·ế·t rồi, hắn sợ là không có cách nào bàn giao cho Xích Tuyết.
A Phi đi đến nửa con dốc liền ngã quỵ xuống.
Khương Ly giật mình, hóa thành đạo kim quang bay lên đỡ lấy gã.
Thấy A Phi chỉ còn một hơi thở, hắn vội vàng cho gã ăn vào đan dược chữa thương, lại dùng Bất Diệt Đạo Ý giúp gã luyện hóa dược lực. Bất Diệt Chân Ý có tác dụng chữa thương cực kỳ cường hãn, từ ngày lột xác thành Đạo Ý, năng lực này càng tăng thêm vài cấp độ.
A Phi bị kiếm khí trọng thương, cả người như tấm vải rách, nửa bước đạp vào quan tài, nhưng Khương Ly chỉ dùng Đạo Ý điều dưỡng chốc lát liền lành lặn như ban đầu, chỉ cần bế quan một thời gian là khỏi hẳn.
“Cảm tạ tiền bối cứu mạng!” A Phi suy yếu, gượng hướng về hắn chắp tay.
Khương Ly lắc đầu, đỡ gã đi xuống dưới sân.
Hành động của Khương Ly khiến nhiều người kinh ngạc ngoác mồm, không nghĩ kỹ thuật chữa chữa của hắn cao cường như vậy, rất dễ dàng liền đem một người từ Quỷ Môn Quan kéo trở về.
Đứng ở trong chỗ tối Thái Hư Kiếm Vương mí mắt nhảy lên thì thào: “Đây chính là kẻ đã vẽ được Đạo Luân, cũng như cảm ngộ Đạo Ý hôm trước ư. Quả nhiên có thủ đoạn cao minh. Tiểu tử kia cũng rất tốt, tu vi thấp kém nhưng đối mặt với đối thủ cường đại, lại vẫn luôn thẳng tiến không lùi, thà c·h·ế·t tiến lên”
“Khoái Ý Kiếm sao, ngược lại cùng lý niệm của Thái Hư Kiếm Tông chúng ta cực kỳ phù hợp”
“Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá!”
“Người tiếp theo Bạch Phàm, mời lên tế đàn”
Rốt cuộc đã đến lượt của hắn. Khương Ly vỗ vỗ vai A Phi, để gã chữa thương tại chỗ, còn mình thì chậm rãi bước lên Vọng Quân Nhai.
Tới lượt Khương Ly xông Kiếm Sơn, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả Thái Hư Kiếm Vương cũng chăm chú theo dõi. Bởi vì không chỉ Thái Hư Kiếm Vương, rất nhiều võ giả ở đây đều đã nhận ra hắn, hôm trước Đế Quân giảng đạo, Khương Ly biểu hiện kinh diễm để mọi người nhớ mặt.
“Người kia tên là Bạch Phàm sao?”
“Nhị phẩm Chân Nhân ngộ ra Đạo Ý, không tầm thường nha”
“Kẻ này tựa hồ không phải kiếm tu, hắn xông Kiếm Sơn để làm gì?”
“Người ta thích, người quản được sao?”
Khương Ly rốt cuộc bước lên Vọng Quân Nhai, đứng ở trên mỏm đá, gió lạnh thổi vào mặt, khiến làn tóc, tà áo của hắn tung bay phấp phới.
Nhìn về phía xa xa sáu tòa Kiếm Sơn, từ sâu trong tiềm thức của hắn chợt nổi lên một luồng cảm xúc kỳ dị.
Cảm xúc này, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ, bất giác nhìn sang tấm bia đá dựng bên cạnh tế đàn, thì thào: “Vọng Quân Nhai”
Vọng Quân, Vọng Quân là chờ đợi người nào đó trở về hay sao?
Lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ miên man trong đầu, nhấc chân bước lên tế đàn.
Tiếp theo Khương Ly chỉ cảm thấy trước mắt một trận chói mắt, trắng sáng đến không thể nào mở mắt ra, đã từ trên Vọng Quân Nhai đến rồi một chỗ thiên địa khác…
Ánh sáng chói mắt vừa tắt, Khương Ly mới nhìn rõ phong cảnh trước mặt, cùng bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ở nơi đây, bầu trời che kín vết rách cùng thương tổn.
Mặt đất cuồn cuồn sát khí, lạnh lẽo đìu hiu.
Trên bầu trời vỡ tan, rơi xuống từng sợi bông tuyết màu đen, cực kỳ quỷ dị.
Mà sừng sững trước mặt hắn là sáu tòa núi lớn, âm u đầy tử khí, trên mặt đất cắm đầy huyễn kiếm, số lượng nhiều không đếm xuể.
“Đây là Kiếm Sơn sao?”
Khương Ly nói nhẹ, đây đâu phải Kiếm Sơn, nơi này là một tòa cự đại Kiếm Mộ thì đúng hơn. Mộ chôn của tất cả kiếm pháp trong thiên hạ.