Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 16: Thiên Đạo Kiếm Sơn
Trước mặt hắn, dưới chân núi, là một thung lũng âm u cắm đầy huyễn kiếm, liếc mắt không thể nhìn thấy phần cuối.
Cắm ở dưới chân núi tất cả đều là phàm cấp kiếm pháp, chỉ có từ nhất tinh kiếm pháp trở lên mới đủ tư cách cắm ở trên sườn núi.
Mà dựng sừng sững ở đỉnh của sáu ngọn Kiếm Sơn chính là sáu thanh cự kiếm, trấn áp cổ kim, là những bộ kiếm quyết mạnh nhất thiên địa.
Khương Ly nheo mắt, trong lòng tính toán chưa biết nên lựa chọn ngọn núi nào để leo lên.
Sáu tòa Kiếm Sơn từ trái sang phải theo thứ tự Thiên Đạo Kiếm Sơn, Tuyệt Đạo Kiếm Sơn, Diệt Đạo Kiếm Sơn, Sinh Đạo Kiếm Sơn, Vạn Đạo Kiếm Sơn, Cực Đạo Kiếm Sơn
“Thôi thôi, không phải Diệt Đạo Sơn là được, ngọn núi nào cũng như nhau” Khương Ly lầm bầm, liền quyết định lựa chọn ngọn Kiếm Sơn gần chỗ mình nhất.
Thiên Đạo Kiếm Sơn
Diệt Đạo Kiếm Sơn là chỉ ngọn núi bị hồng mang bao phủ, sát khí kh·iếp người, bốc nghi ngút đằng xa.
Đã chọn xong Kiếm Sơn, hắn cũng không chần chờ, quanh người bốc lên một tia đại thế, trực tiếp vận dụng Đạp Thiên Cửu Bộ.
Bước thứ nhất, đại thế thành kiếm, vừa đạp xuống liền đạp nát bốn ngàn thanh phàm kiếm ở phía trước mặt. Những huyễn kiếm này còn chưa kịp ngưng tụ ra kiếm ảnh, ngăn cản đường đi của hắn đã bị đạp diệt..
Bốn ngàn huyễn kiếm kia, chính là bốn ngàn loại phàm cấp hạ phẩm kiếm pháp, dù cùng cảnh giới lại không thể chịu nổi Đạp Thiên Cửu Bộ một bước.
Bước thứ hai, đại thế hội tụ, trên bầu trời kiếm âm réo rắt, ba ngàn thanh huyễn kiếm tiếp theo bị đạp nát, những huyễn kiếm này chính là ba ngàn loại phàm cấp trung phẩm kiếm pháp huyễn hoá mà thành, đồng dạng chưa kịp hiện ra kiếm ảnh đã nát bấy.
Bằng vào sự cường đại của Đạp Thiên Cửu Bộ, chỉ tốn mấy hơi thở, Khương Ly liền dễ dàng đi tới sát chân núi, quay đầu nhìn lại, sau lưng hắn, chỉ còn một khoảng trống chân không. Những nơi hắn đi qua, phàm cấp huyễn kiếm đều chớp mắt hóa thành tro bụi.
Vừa đặt chân lên Thiên Đạo Kiếm Sơn, trước mặt hắn liền xuất hiện ra một thanh huyễn kiếm, thanh kiếm này biến hóa ra một nữ nhân mặc váy trắng, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhưng lại lạnh lùng cách xa người ngàn dặm. Nữ nhân này cầm một thanh kiếm ngọc trong suốt như băng, tỏa ra hàn khí kinh người.
Nữ nhân mặc váy trắng vừa hiện, đôi mắt đẹp lạnh lùng kiêu sa khẽ nhìn Khương Ly, buồn bã nói: “Tiểu nữ họ Lâm, suốt đời sáng tạo ra một bộ kiếm pháp, đặt tên là Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm. Kiếm này muốn thi triển tới mức cực hạn, cần phải có hai người song kiếm hợp bích. Nam thi triển Tố Tâm Kiếm, nữ thi triển Ngọc Nữ Kiếm. Điều cốt yếu của Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm, là hai người sử kiếm phải một lòng như nhau. Đáng tiếc…hiện tại tiểu nữ chỉ có một người, đành thi triển Ngọc Nữ Kiếm, mời quân thưởng lãm”
“Kiếm thứ nhất Phủ Án Cầm Tiêu”
Nữ nhân nói xong liền tung người lướt đến, kiếm quang nhẹ nhàng thanh nhã, giống như gió nhẹ thổi qua, nhưng bên trong lại ẩn chứa trùng trùng nguy hiểm.
Khương Ly sắc mặt bình thản, lấy ra Diệt Trần Kiếm đốc kiếm áp sát, cũng không sử dụng bất kỳ tuyệt kỹ gì, mà dựa vào kiếm pháp cơ sở, cùng nữ nhân này đối chiến.
Chỉ thấy lộ kiếm pháp của nàng khá là quái dị, mặc dù biến hóa khôn lường, làm cho hắn tối tăm mặt mũi, lại tựa hồ không có sát chiêu, dồn ép thật lâu nhưngbkhó lòng đưa hắn vào tử địa.
Liên tục Phủ Án Cầm Tiêu, Tảo Tuyết Phong Trà, Tùng Hạ Đối Địch, đều bị Khương Ly dùng cơ sở kiếm chiêu chống đỡ dễ dàng.
Đánh thêm hai hiệp, nữ nhân bỗng nhiên bứt lui ra xa, khuôn mặt tuyệt mỹ vừa buồn bực vừa ai oán nói với hắn: “Quân là không đem kiếm pháp của ta để trong mắt hay sao?”
Khương Ly mỉm cười, Ngọc Nữ Kiếm mặc dù tinh diệu, uy lực đủ để đứng hàng nhất tinh thượng phẩm, nhưng sát khí không đủ, hắn chẳng buồn phá giải.
“Xem ra Ngọc Nữ Kiếm còn chưa đủ để ép quân ra tay, vậy mời quân nhìn kỹ uy lực của Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm”
Nữ nhân nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng trên miệng hắn, giận dỗi dẫm chân, vung tay lấy ra một thanh ngọc kiếm khác, váy trắng tung bay, như chuồn chuồn nước lướt tới chỗ Khương Ly.
Lần này, kiếm pháp của nàng càng thêm biến hóa đa đoan, bổ trợ cho nhau, nhiều lần đem hắn ép lui về sau.
Khương Ly cuối cùng không thể không vận dụng Long Xà Kiếm Quyết, đánh ra một đầu Cốt Giao kiếm khí, đem nữ tử đẩy lui.
Nữ nhân nhìn thấy đầu Cốt Giao kiếm khí đang gào thét giữa không trung thì chẳng còn chiến ý nữa rồi. Bởi vì nàng cũng nhận ra cấp độ kiếm pháp của đối phương cao hơn của nàng nhiều lắm.
Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm phát huy tới mức cực hạn có thể so với nhị tinh hạ phẩm, giúp nàng tung hoành võ lâm trăm năm. Nhưng đối phương chỉ dùng một chiêu thì đã hời hợt phá giải kiếm pháp của nàng, thế thì đánh chi nữa.
Nữ tử buồn bã nhìn Khương Ly, rồi hóa thành một chùm sáng màu trắng, chui vào trong người hắn.
Chùm sáng kia chớp mắt nổ tung thành một luồng ký ức, bao hàm toàn bộ chiêu thức, tâm pháp của Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm. Khương Ly thử đọc lướt qua, tấm tắc khen ngợi, nữ tử họ Lâm này ngược lại là nữ trung hào kiệt, sinh thời chỉ là nhất phẩm đỉnh cao Chân Nhân, lại có bản lãnh sáng tạo ra một bộ kiếm pháp kỳ diệu đến thế.
Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm mặc dù chỉ mới đạt nhất tinh, nhưng phát huy đến tận cùng thì uy lực không thua gì nhị tinh. Đáng tiếc nàng ta tựa hồ sinh sống ở một địa vực nhỏ yếu nào đó. Nhất phẩm Chân Nhân đã là cao thủ đứng đầu mà nhị phẩm Chân Nhân chính là cường giả tuyệt thế trong truyền thuyết. Địa vực nhỏ yếu, hạn chế nhân sinh của nàng, nếu không nàng sợ rằng đã là một nhân vật.
Chợt nghĩ đến, cả đời hắn tu luyện rất nhiều môn tuyệt thế kiếm pháp, nhưng trước nay chưa từng tự tay sáng tạo ra một bộ kiếm pháp nào. Khe khẽ thở dài, Khương mỗ ngay cả một nữ nhân cũng không bằng ah.
Vượt qua huyễn ảnh của Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm, Khương Ly tâm trạng không cao hứng cho lắm tiến về phía trước. Lần này chặn đường hắn là một thanh huyễn kiếm sát khí đằng đằng, lạnh lẽo thê lương.
Thanh kiếm này hiển hóa ra một người thanh niên mặc áo đen cao gầy, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt mờ đục nhưng lại sắc bén vô cùng, từ trên người y tỏa ra một luồng khí tức cô liêu đơn độc, trầm giọng nói: “Lão phu họ Yến, cả cuộc đời truy cầu kiếm đạo. Đối với ta, kiếm đã không còn là một thứ v·ũ k·hí mà đã trở thành lẽ sống. Mười bảy tuổi, ta sơ nhập võ giới, ngày ngày khiêu chiến. Suốt bốn trăm năm, dùng một bộ với Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, tung hoành giang hồ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ.”
“Mời đạo hữu thưởng lãm”
Nói rồi cả người hóa thành một tia ảo ảnh, chớp mắt lưỡi kiếm đã vượt qua không gian, đâm tới trước ngực Khương Ly.
Nhất Kiếm Xuyên Tâm
Ầm
Khương Ly cả kinh vội vã điều động niệm thuẫn ngăn trở, cũng bứt người lùi ra xa mới tránh thoát chiêu kiếm ấy.
Giật mình nhìn xuống ngực trái của mình, ngay vị trí của trái tim có một lỗ máu sâu nửa tấc, nếu không phải thân thể Khương Ly cường hãn cứng rắn, nếu không phải có niệm thuẫn bảo hộ. Vừa rồi, hắn chỉ sợ đã bị hắc y kiếm tu một kiếm đ·âm c·hết.
Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm không thể xem thường!
Thần sắc của Khương Ly trở nên nghiêm túc vô cùng, không còn khoan thai như trước.
“Cùng cảnh giới võ giả, lại đỡ được một kiếm của ta, đạo hữu rất tốt..” Thanh niên mặc áo đen nhếch miệng cười nhẹ, ánh mắt lấp lóe, lần thứ hai áp sát.
Nhưng lần này Khương Ly đã có sự chuẩn bị, quanh người bao bọc bởi một lớp niệm thuẫn mỏng, phòng ngừa bất trắc, mà Diệt Trần Kiếm cũng cẩn trọng ứng đối.
Lại đi qua mười hai chiêu, thế cục vẫn cân bằng vi diệu, thanh niên mặc áo đen chủ công mà Khương Ly thì chủ thủ, không ai làm gì được ai.
Thanh niên mặc áo đen liên tục dồn ép, nhưng lại chưa thể phá được phòng ngự của Khương Ly, y không những không tức giận ngược lại còn vui vẻ, càng đánh đôi mắt mờ đục càng thêm sáng rực.
Đột nhiên trở kiếm, bứt người về sau.