Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 37: Diệt Trần Kiếm Thăng Cấp

Chương 37: Diệt Trần Kiếm Thăng Cấp


*** Xin cảm tạ lão: trungkienmxd đã tặng bia nha, chúc các lão đọc truyện vui sướng!!! ***

“Cẩn thận!” Vũ Như Yên gắng gượng thốt lên, thì thân hình của Hoắc Tôn đã áp sát tới, bàn tay to như gọng kìm bóp lấy đầu hắn.

Nhưng Khương Ly tựa hồ chưa kịp phản ứng, đứng sừng sững tại chỗ không nhúc nhích.

Coong…

Có tiếng kim loại giao kích truyền đến, lanh lảnh chói tai.

Khuôn mặt tàn nhẫn của Hoắc Tôn trong nháy mắt cứng ngắc, hóa thành kinh ngạc, không dám tin tưởng vào mắt mình.

Một chiêu Cửu Âm Quỷ Trảm của y có thể dễ dàng bóp nát tứ chuyển Chân Binh, những tưởng sẽ là cảnh tượng đầu lâu nứt toác, óc văng tung tóe. Lại không nghĩ, năm ngón tay tựa hồ chụp phải kiên cố kim loại, chỉ tạo nên chút vết ngấn trên đầu đối phương.

Tiên sư bà ngoại nó! Đây là loại đầu lâu gì? Sao mà cứng rắn như thế?

Không dám thất lễ, Chân Lực trong lòng bàn tay ầm ầm phun ra, lần nữa bóp mạnh.

Nhưng Khương Ly vẫn lù lù bất động, lúc này chợt quay đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy trêu tức mà nhìn chằm chằm y.

Sắc mặt của Hoắc Tôn phút chốc chìm xuống, vừa định bứt người rút lui, thì đã bị Khương Ly túm lấy cánh tay.

Nhất thời cảm thấy cánh tay phải giống như bị cây kìm sắt kẹp chặt, chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn giã, cổ tay lẫn xương ống bên trong đều bị bóp thành mảnh nhỏ.

Không phải đối thủ! Tuyệt đối không phải là đối thủ!

Người này quá mạnh, quá mạnh. Toàn thân Hoắc Tôn phát lạnh, sợ sắp vỡ mật, há mồm phun ra một ánh hào quang, hóa thành một thanh kiếm nhỏ, không tiếp tục công kích Khương Ly mà hướng về phía cánh tay của mình chém xuống.

Cổ tay bị chặt đứt, máu tươi tuôn ra như suốt, y nhân cơ hội nhanh chóng lùi về sau.

Tráng sĩ chặt tay, đúng là người ngoan độc, nhưng Hoắc Tôn biết, nếu không làm như vậy, thì y đã cách c·hết không xa.

Có thể tu luyện tới Chuẩn Vương Cảnh, đều là kẻ tàn nhẫn, tâm tư nhạy bén.

Khương Ly khá bất ngờ trước hành động quả quyết của y, hai tay chắp sau lưng hờ hững nói: "Rất có ý tứ!"

Hoắc Tôn dùng Chân Lực phong bế v·ết t·hương, lúc này mới kịp nhìn xung quanh, đã thấy khắp nơi đều là xác người. Thủ hạ của y bị mấy người Tiêu Chiến hợp lực với tám bộ phân thân của Khương Ly giải quyết gần hết.

“Chạy!” Chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm, y lập tức vận dụng độn pháp đến cực hạn, hóa thành một đạo huyết quang hướng về phía Huyền Vũ Thành bay nhanh.

So với tính mạng của mình, sống c·hết của đám môn nhân Hợp Hoan Điện, không đáng là gì.

Nhìn Hoắc Tôn liều mạng chạy trốn, khóe miệng Khương Ly lộ ra một vòng mỉa mai: “Muốn đi?”

Tức khắc kim quang lóe lên, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở bên ngoài mười dặm, trực tiếp chặn đường đi của Hoắc Tôn.

“Cái gì!” Hoắc Tôn sắc mặt kinh biến, lập tức thiêu đốt Chân Huyết, lần thứ hai đổi phương hướng bỏ trốn.

Nhưng Khương Ly nào có thời gian cùng y chơi trò mèo vờn chuột, nâng ngón tay lên điểm ra một chỉ.

Định Thân Thuật!

Đang điên cuồng chạy trốn Hoắc Tôn bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, không tài nào nhúc nhích, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ đến cùng cực.

Tu vi của y là Chuẩn Vương, liều mạng thiêu đốt Chân Huyết, tốc độ chẳng thua gì tam phẩm Chân Vương, lại bị Khương Ly một chỉ cố định tại chỗ.

Loại thủ đoạn này, y chưa bao giờ nghe qua.

“Ngươi…ngươi không thể g·iết ta…Nếu ngươi g·iết ta…Hợp Hoan lão tổ nhất định sẽ…”

“Om sòm”

Không thèm cho Hoắc Tôn nói xong câu, hắn liền vươn tay chộp lấy đầu lâu của y, tiến hành sưu hồn.

Đọc qua tin tức về Hợp Hoan Tông, Hợp Hoan lão tổ xong hắn liền xách Diệt Trần Kiếm đâm thẳng trái tim của y.

Thấp thoáng, một tôn Chuẩn Vương cường giả đã bị ma kiếm hút sạch, chỉ còn đống xương trắng.

Phụt

Ngay lúc này, hắc quang trên thân Diệt Trần Kiếm phát xạ ra bốn phía, chính thức tấn cấp Ngũ chuyển hạ phẩm Chân Binh.

Vươn tay túm lấy túi trữ vật cất vào ống áo, Khương Ly tung người hóa thành kim quang bay trở về.

Lúc này, trên chiến trường đã sạch bóng quân thù, khắp nơi là t·hi t·hể, chân cụt tay cụt, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g lẫn máu tươi nhiễm hồng mặt đất.

“Khà khà khà g·iết thật đã tay!” Tiêu Chiến để trần bộ ngực, cả người bị máu đỏ ướt đẫm như tắm, mở miệng cười oang oang. Tiêu Ảnh khuôn mặt lạnh lùng vô cảm mà A Phi thì vẫn còn hăng tiết gà, g·iết đến đỏ mắt.

Đợi khi hắn trở về mới vội vàng thu hồi cảm xúc, chắp tay: “Bạch đạo hữu”

“Tiền bối”

“Ừm” Khương Ly gật đầu, đưa mắt nhìn đám môn nhân của Tuyết Các.

Lúc này, hai mươi tên đệ tử Tuyết Các bao quát Vũ Như Yên đều trợn mắt há mồm, kinh hãi nhìn đám Khương Ly.

Toàn trường yên tĩnh, nghe được tiếng kim rơi, chỉ có mùi máu tanh bốc tận trời.

Chỉ bốn người lại có thể dễ dàng đem sáu tên nhị phẩm Chân Nhân, một tên Chuẩn Vương cùng tám mươi tên võ giả của Hợp Hoan Điện g·iết sạch sành sanh. Quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhất là Khương Ly, một chiêu thần thông hóa ra tám bộ phân thân càn quét chiến trường, bản tôn càng dễ như ăn cháo bóp c·hết một vị Chuẩn Vương cường giả, ngay cả khi tên Chuẩn Vương kia thiêu đốt Chân Huyết bỏ trốn lại vẫn chạy không thoát.

“Coi như Tuyết Vương đích thân ra tay, cũng làm được đến thế là cùng…”

Hai tên trưởng lão của Tuyết Các là Dương Thiến và Trịnh Thu thân thể mềm mại run rẩy.

Lúc ánh mắt của Khương Ly quét qua người, đều có chút dựng tóc gáy.

Giờ khắc này, Khương Ly ở trong mắt bọn họ, thực lực chẳng khác gì Tuyết Vương.

Vũ Như Yên gương mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, lại gắng gượng áp chế xuân độc, nhẹ nhàng mà không mất phong độ, thi lễ với bọn hắn: “Đa tạ bốn vị ân công cứu giúp!”

Bấy giờ Khương Ly mới chú ý tới cô gái này. Vũ Như Yên nhìn dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, mặc váy trắng, dáng người xinh đẹp uyển chuyển, bộ ngực căng phồng, khiến cho y phục như muốn rách ra, trông vừa kín đáo vừa khêu gợi. Hiện tại bởi vì trúng xuân độc mà sắc mặt trắng xám, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh như vũng nước, mê người đến cực điểm”

Ngay cả chính hắn cũng phải nhìn nhiều mấy cái.

Tiêu Chiến lần đầu tiên được nữ nhân xinh đẹp cảm tạ, có chút ngượng ngùng gãi đầu cười nói: “Ha ha ha tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi, các vị không cần đa lễ”

Tiêu Ảnh, A Phi cũng gật đầu, bọn họ vốn chỉ muốn xem náo nhiệt, nhưng bởi vì không đành lòng chứng kiến cảnh tượng thê thảm của đám nữ nhân này, mới ra tay thôi.

Khương Ly chắp tay sau lưng, đánh giá qua đám nữ nhân trước mặt một lượt, trong lòng nghi hoặc, cảm giác có chút quen thuộc. Trang phục, trang phục cùng khí chất đó, hắn tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào đó.

Lại nhìn xuống mặt đất mười mấy tên nữ tu bởi vì trúng xuân độc của Hoắc Tôn mà nằm quặn quại rên rỉ, có chút cay con mắt. Chợt cuốn ống tay áo một cái, một cỗ tinh thần lực mênh càn quét qua, đem khói hồng ở trong thân thể của chúng nữ bức ra ngoài, từng cái mới từ từ mở mắt ngồi dậy thở hổn hển.

Chứng kiến hành động của hắn, Vũ Như Yên lẫn hai tên Tuyết Các trưởng lão đều buông lỏng một hơi. Xem ra mấy vị đạo hữu này cũng không phải hạng người gian ác, đổi lại kẻ khác, chứng kiến các nàng rơi vào tình cảnh như vậy, nhất định sẽ bắt lấy các nàng thải bổ một phen.

Dù sao, đệ tử Tuyết Các trước nay thủ thân như ngọc, ngay cả hai ngươi Dương Thiến và Trịnh Thu nhìn như luống tuổi, lại vẫn còn nguyên âm. Nguyên âm của Chân Nhân nữ tu, đối với võ giả khác giới là đồ tốt, quý giá hơn tiên đan diệu dược.

“Còn chưa hỏi tôn tính đại danh của mấy vị ân công?” Dương Thiến chợt hỏi.

“Tại hạ Bạch Phàm”

“Lão phu Tiêu Chiến”

“Tiêu Ảnh”

“Vãn bối A Phi”

“Th·iếp tên Dương Thiến là trưởng lão của Tuyết Các, đây là Trịnh Thu trưởng lão, còn vị này phó các chủ là Vũ Như Yên, lần nữa cảm tạ ơn cứu mạng của mấy vị!” Dương Thiến gài tóc mai qua tai, chắp tay cúi gập đầu nói.

“Không sao?” Khương Ly khoát tay: “Các ngươi dự định đến Huyền Vũ Thành chứ?”

“Đúng vậy!”

“Như thế ngược lại cùng đường, chúng ta cũng đang rảnh rỗi, liền hộ tống các ngươi một đoạn!”

“Như thế thì không có gì tốt hơn!” Nghe được lời của Khương Ly, bọn Dương Thiến vui mừng khôn xiết, cảm ơn rối rít rồi mới ngồi xuống khôi phục khí lực.

Khương Ly đã quyết định, đám Tiêu Chiến không tiện xen mồm, mà xoay người đi sờ soạng t·hi t·hể, tìm kiếm chiến lợi phẩm. Hơn nữa, trừ Khương Ly và A Phi ra, Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh đều là trăm năm lão xử nam, trước giờ chỉ biết tu luyện chém g·iết, lần đầu tiên gặp được nữ nhân xinh đẹp như thế, cùng các nàng đồng hành, tự nhiên vô cùng bằng lòng.

Chương 37: Diệt Trần Kiếm Thăng Cấp