Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Đồng Hương

Chương 38: Đồng Hương


Chừng hai khắc, đám môn nhân Tuyết Các hơi hồi phục được vài phần khí lực.

Chỉ riêng mỗi Vũ Như Yên, sắc mặt vẫn như cũ lúc trắng lúc hồng, cắn răng chống đỡ, hiển nhiên trúng độc rất sâu.

“Phó các chủ của các ngươi không sao chứ?” Khương Ly lẳng lặng nhìn qua đám nữ tu, cuối cùng tập trung tầm mắt lên người tên thiếu nữ mặc váy trắng ở trung tâm, biết rồi còn cố hỏi.

“Phó các chủ nàng ấy...” Dương Thiến và Trịnh Thu đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khổ sở.

Vũ Như Yên trúng phải Liệt Nữ Kỳ D·â·m Tán, sợ rằng đã không kiên trì được bao lâu. Loại d·â·m độc này ác độc ở chỗ, người trúng phải nếu không cùng nam tử giao hợp, thì chắc chắn sẽ phải c·hết. Nếu giao hợp, tuy có thể giải độc nhất thời, nhưng độc lực vẫn in dấu ở trong thâm tâm, không còn khả năng giải trừ, khiến cho trinh tiết liệt nữ hóa thành d·â·m phụ. Sở dĩ mới gọi là Liệt Nữ Kỳ D·â·m.

Đệ tử Tuyết Các trước nay luôn luôn giữ mình trong sạch, nếu bị người vấy bẩn, biến thành d·â·m nữ, như vậy chẳng bằng đi c·hết cho xong.

Hai tên trưởng lão là người từng trải, kiến thức nhiều, lúc này lại luống cuống tay không biết làm gì.

Khương Ly híp mắt đánh giá Vũ Như Yên, hơi cảm khái. Loại độc này, hắn thông qua ký ức của Hoắc Tôn, cũng biết rõ ràng. Xuân độc bình thường có thể dựa vào hợp hoan mà phá giải. Chỉ riêng Liệt Nữ Kỳ D·â·m Tán là không thể.

Nữ nhân trúng phải nó, nếu không giao hợp thì d·ụ·c vọng tăng lên cùng cực, cuối cùng d·ụ·c hoả đốt người mà c·hết.

Nếu hợp hoan xong thì độc tận xương tủy, d·â·m cốt sâu nặng, hoàn toàn hóa thành n·ô l·ệ t·ình d·ục.

Hợp Hoan lão tổ luyện chế ra loại tà vật như thế, quả thực vô cùng âm hiểm, chẳng còn gì để nói.

Hoắc Tôn gieo Liệt Nữ Kỳ D·â·m Tán lên người Vũ Như Yên, rõ ràng không cho nàng cơ hội phá giải.

Vũ Như Yên hiện tại, chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là t·ự v·ẫn, hai là tìm người hợp hoan giải độc, kết cục biến thành d·â·m phụ.

Nửa khắc trôi qua, sắc mặt của Vũ Như Yên chợt ửng hồng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Nàng gắng gượng mở mắt đối với hai người Dương Thiến và Trịnh Thu bàn giao nói:

“Bổn cung đi theo Tuyết Vương chinh chiến Kiếp Tộc nửa đời người, hiện tại vô ý trúng phải loại độc này, cũng không muốn vì sống sót mà làm điều tổn hại tới uy danh của nàng ấy. Nên ta lựa chọn c·ái c·hết, mời hai vị sau khi trở về nhắn nhủ với Tuyết Vương, không cần báo thù cho ta”

Nói rồi ánh mắt trở nên quyết tuyệt, rút ra bảo kiếm.

“Đại nhân!” Hai tên trưởng lão mặc dù biết trước nàng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng vẫn không khỏi đau lòng hô lên.

“Phó các chủ, không thể!” Mười mấy tên nữ đệ tử khác vừa mới hồi phục đôi chút khí lực, từng người thần sắc kinh hãi chạy đến vây quanh thiếu nữ kêu khóc.

“Ý bổn cung đã quyết, các ngươi chớ nên ngăn cản”

“Cái này..” Đám Tiêu Chiến giật mình nhìn nhau, không rõ cô nương xinh đẹp kia, đang yên đang lành vì sao lại t·ự s·át. Vội vàng đưa mắt nhìn Khương Ly, trưng cầu ý kiến của hắn.

“Bạch đạo hữu!”

"Tiền bối!"

Mà Khương Ly lúc này tựa hồ đang thần du thiên ngoại không để ý lời của bọn họ, hai hàng lông mày nhíu chặt.

“Tuyết Vương, chinh chiến Kiếp Tộc...ừm...Tuyết Các Tuyết Vương....chẳng lẽ là người kia?”

Thần niệm tản ra, quan sát kỹ càng khí chất của đám môn nhân Tuyết Các, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng trách ban nãy, hắn liền cảm thấy trang phục, khí chất của nhóm nữ tu trước mặt khá quen thuộc.

Hiện tại mới chợt nhớ ra!

Năm xưa, Khương Ly trấn thủ Kiêu Dương Thành, là chủ tướng Đông Ly quân dưới trướng Thương Lan Kiếm Vương. Mà thường trú Kiêu Dương Thành ngoài Lê Minh Chiến Vương ra, còn có một vị Chân Vương khác đó là Tuyết Vương.

Tuyết Vương là vị nữ Chân Vương duy nhất ở Kiêu Dương võ vực, tu vi tam phẩm trung kỳ, am hiểu Băng Tuyết chi đạo. Tính cách của nàng hào hiệp nghĩa khí, có thể nói là nữ trung anh kiệt.

Ngày trước hắn còn ở Việt quốc, tham gia Diệt Kiếp Chiến Dịch, lúc dẫn quân đi ngang Hải Ninh Thành, hắn từng gặp qua ba tên nhất phẩm Chân Nhân gồm Ninh Kiến Quân, Hà Tiên Cô và Vân Hải Chân Nhân, tựa hồ đều từng là bộ hạ dưới trướng Tuyết Vương.

Nếu vị Tuyết Vương ở trong Thất Lạc Huyền Vực, thật sự là Kiêu Dương Thành Tuyết Vương, như vậy chính là đồng hương rồi. Thủ hạ của nàng Khương Ly đương nhiên không thể nào bỏ mặc.

Hắn mặc dù mới lần đầu gặp Vũ Như Yên, nhưng tên thiếu nữ này lại cho Khương Ly một cảm giác rất giống Xích Tuyết, bề ngoài hiền hoà lạnh lùng mang theo một tia anh khí. Nàng là một nữ nhân tốt, nếu bởi vì trúng d·â·m độc mà c·hết đi, vậy thì quá mức đáng tiếc.

Ngay khi thiếu nữ vừa định nâng kiếm t·ự s·át, thì Khương Ly chợt vung chỉ, đánh rơi trường kiếm.

“Bạch đạo hữu!” Đám môn nhân Tuyết Các giật mình quay đầu nhìn hắn.

Dương Thiến và Trịnh Thu mặc dù kinh ngạc nhưng cũng thở nhẹ một hơi, các nàng thật không muốn nhìn Vũ Như Yên cứ đi c·hết như thế. Chỉ có điều chẳng biết tìm cách nào để giúp nàng.

“Đạo hữu…vì sao lại ngăn cản ta?” Vũ Như Yên hai mắt đỏ bừng, khó nhọc nói.

Khương Ly sắc mặt không chút biểu cảm, trầm giọng hỏi: “Tuyết Vương trong lời của các ngươi, có phải đến từ Kiêu Dương Vực không?”

“Sao đạo hữu biết được?” Bao quát Vũ Như Yên, tất cả đệ tử Tuyết Các đều giật mình nhìn hắn. Bọn họ lưu lạc đến Thất Lạc Huyền Giới hơn mười năm, vẫn luôn quanh quẩn ở bắc bộ Băng Tuyết Sơn Mạch, rất ít khi giao du với các thế lực khác. Cũng chưa từng có người phát hiện ra thân phận của bọn họ, ai ngờ Khương Ly vừa gặp mặt đã nói phá ra.

“Ah thế mà thật là đồng hương!” Khoé miệng của hắn nhếch lên, trong lòng mạc danh vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía đám nữ tu này trở nên hiền hòa không ít. Quay đầu nói với hai tên trưởng lão Tuyết Các “Nếu các ngươi tin được Bạch mỗ, để ta dẫn nàng rời đi giải độc, sau đó sẽ trả nàng nguyên vẹn trở về...”

“Chuyện này…” Dương Thiến và Trịnh Thu đưa mắt nhìn nhau, chưa biết quyết định ra sao, thì Vũ Như Yên đã cắt lời.

“Bạch…Bạch đạo hữu...không cần…” Nàng làm phó các chủ của Tuyết Các, tự nhiên đã nghe qua tác dụng của Liệt Nữ Kỳ D·â·m Tán, nên mơ hồ “đoán” được phương pháp giải độc của hắn là gì. Cho nên lập tức cự tuyệt, với tay muốn túm lấy trường kiếm.

Chỉ có điều, Vũ Như Yên còn chưa kịp hành động thì một đạo kim quang lóe lên, Khương Ly bước ra một bước, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh, bàn tay to nắm lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng. Bị bàn tay của hắn nắm chặt eo nhỏ, lại ngửi được mùi vị nam nhân phát ra từ cơ thể hắn, thân thể mềm mại chớp mắt căng thẳng, giống như đ·iện g·iật, chỉ kịp duyên dáng kêu to một tiếng.

Mà vốn dĩ khổ sở đè nén xuân độc, lại càng đúng lúc bộc phát, hạ thân đã ướt đẫm như vũng lầy, da dẻ phấn hồng. Chẳng còn sức lực t·ự s·át, thậm chí chủ động vươn tay ôm lấy cổ Khương Ly.

Trong đầu một mảnh mê man, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

Nàng tu đạo hơn hai trăm năm, chưa từng biết mùi đàn ông là gì. Đối phương cứu bọn mình một mạng, lại biết đến Tuyết Vương, phân nửa không phải kẻ xấu. Thôi thôi, mặc hắn khinh bạc một lần xem như trả ơn, rồi t·ự s·át tạ tội sau vậy.

Dù sao, trao thân cho đối phương, còn hơn bị đám ác nhân Hợp Hoan Tông kia chà đạp.

Hai người nhoáng một cái đã biến mất tăm hơi.

Dương Thiến và Trịnh Thu nhìn thấy Khương Ly và Vũ Như Yên biến mất, há miệng chưa biết nói gì, ánh mắt phức tạp, trăm mối cảm xúc.

Tiêu Chiến không tim không phổi, gãi đầu cười to bông đùa: “Ha ha ha Bạch đạo hữu trâu bò!”

Tiêu Ảnh thì gật gù, mà A Phi thì cực kỳ hâm mộ, sau đó nghĩ điều gì liền cho mình một tát.

“A Phi, đứng đắn lên, ngươi là người có vợ nha!”

Chương 38: Đồng Hương