Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 39: Kiều Diễm
Nháy mắt, Khương Ly cùng Vũ Như Yên xuất hiện ở trong một rừng cây cách chiến trường chừng hai mươi dặm.
Mà Vũ Như Yên lúc này giống như con bạch tuộc quấn lấy người hắn, hơi thở như lan, tay ngọc không ngừng sờ loạn, hạ thân ướt đẫm, thậm chí xuyên qua tiểu khố, thấm lên áo trắng của hắn, mang theo mùi hương xử nữ, để Khương Ly suýt chút nữa biến thành cầm thú, đem nàng giải quyết tại chỗ.
Khương Ly trước giờ không phải chính nhân quân tử gì, nhưng lợi dụng lúc người g·ặp n·ạn chẳng phải tính cách của hắn. Hơn nữa, nếu hiện tại cùng Vũ Như Yên giao hoan, chẳng khác nào phá hủy cuộc đời nàng cả, chuyện ấy trái với bản tâm của hắn, không thể làm được.
Vừa hạ xuống đất, phát hiện xung quanh vắng người, hắn liền lắc mình chui vào trong Lạc Thần Giới, hiện thân trước nhà gỗ.
Cảm nhận được khí tức của Khương Ly, đám Kiếm Linh đang vui đùa ở bên hồ sen lập tức nhao nhao bay đến, ồn ào lên tiếng.
“A a Tiểu Phàm Phàm, ngươi đến rồi sao, mau lại đánh với chúng ta một trận!”
“A a Tiểu Phàm Phàm đưa thêm một nhân sủng mới cho tỷ muội chúng ta”
“Nàng là nhân sủng số ba đúng không, nàng tên là gì?”
“Nhanh nói, nhanh nói, nàng tên là gì?”
“Đi chỗ khác chơi!” Khương Ly nhức đầu, phất ống tay áo một cái, dùng Chân Lực đem năm tên tiểu Kiếm Linh quấn chặt, ném trở về đầm sen.
“Khụ khụ Khương tiểu tử…ngươi định lợi dụng người ta lúc khó khăn hay sao…vô sỉ, quá vô sỉ, nhưng bản long thích khà khà khà…nhớ năm đó bản long ngọc thụ lâm…” Bấy giờ, trong nhẫn trữ vật Nghiệt Long cũng âm dương quái khí lên tiếng. Khương Ly sầm mặt, tháo ra hắc nhẫn cũng ném ra xa.
Kỳ đà cản mũi đều đã đuổi đi hết, bắt đầu làm chính sự.
Vũ Như Yên đang trong cơn mê muội, cảm giác mình bị người nhẹ nhàng ôm ngang lấy, đặt ở trên giường.
Nghĩ đến việc, mình sắp bị tên thanh niên không quen biết phá thân, lập tức nước mắt như mưa, lưu lại hai hàng thanh lệ. Thời khắc này nàng không còn là Chuẩn Vương cường giả, không còn là phó các chủ Tuyết Các, không còn là Tuyết Quân phó tướng, mà chỉ là một nữ tử chưa qua nhân sự, luống cuống, yếu đuối:
“Không được…không muốn...”
Khương Ly nhìn dáng vẻ đáng thương hề hề của thiếu nữ, có chút không đành lòng, nâng lên chỉ lực, dựa theo thủ thuật học được từ trong ký ức của Hoắc Tôn, liên tục điểm lên mấy huyệt đạo quanh hạ thân của nàng, phong bế xuân độc, ngăn cản chúng tiếp tục lan ra.
Xuân độc vừa được áp chế, Vũ Như Yên mặc dù không có chút khí lực nào nhưng cũng miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, ngước mắt quan sát vẻ mặt ân cần của Khương Ly, lại nghe thấy hắn nhàn nhạt giải thích.
“Cô nương trúng phải Liệt Nữ Kỳ D·â·m Tán, tương đối khó xử lý. Nếu nguyên hồng chưa rách, thì còn có biện pháp hóa giải. Ngược lại nếu dùng giao hợp để giải độc, tuy có thể giải quyết nhất thời, lại hậu hoạn vô tận”
Nguyên hồng ý là chỉ màng mỏng của xử nữ.
Khương Ly nói tiếp: “Loại xuân độc này người khác không giải được, nhưng Bạch mỗ có thể giải quyết, cô nương cứ yên tâm”
“Đạo hữu thật sự muốn giải độc cho ta?” Lúc này, Vũ Như Yên vẫn như cũ nhìn chằm chằm Khương Ly, khẽ hỏi.
“Cô nương nói xem!” Khương Ly cười nhẹ, phương pháp kia là bí mật bất truyền của Hợp Hoan Điện. Nếu không phải hắn trùng hợp sưu hồn của Hoắc Tôn, biết được cách giải độc, thật đúng là bó tay hết cách.
Đáng nhắc đến, phương pháp giải độc này, thật mẹ nó vô cùng kỳ hoa, để hắn âm thầm nhổ nước bọt. Nhưng hiện tại tình huống gấp gáp, đâu có thời gian phân biệt thật giả hay nghiên cứu phương thức khác. Nên chỉ đành dựa theo cách ấy mà làm.
“Vậy…xin mời đạo hữu ra tay!”
“Tốt!” Được sự đồng ý của Vũ Như Yên, Khương Ly hít sâu một hơi, đưa tay giải khai thắt lưng của nàng, khiến cô ta hoảng hốt la lên.
“Đạo hữu chẳng phải nói…giải độc thì không được làm rách nguyên…nguyên hồng sao?”
“Đúng thế…”
“Vậy sao ngươi còn…” Nói đến đây, nàng không dám nói tiếp, hai má đỏ bừng xấu hổ muốn chui xuống đất.
“Muốn giải độc thì phải đem độc hút ra…”
“Hút ra…hút…hút chỗ nào…?” Vũ Như Yên hai mắt mở to, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Chỗ nào có độc thì hút chỗ đó!” Khương Ly cười như không phải cười nhìn nàng.
“Ah…” Nghe được lời ấy, ban đầu còn chưa hiểu, nhưng chốc lát sau, Vũ Như Yên lập tức ý thức được, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, mặt đỏ râm ran, xuân độc vừa bị áp chế suýt chút nữa bộc phát. Lại nghe Khương Ly nhàn nhạt hỏi: “Cô nương còn muốn giải độc sao?”
Thiếu nữ nắm chặt hai tay, toàn thân run nhè nhẹ, nhìn thật kỹ gương mặt tuấn tú của Khương Ly. Chừng mấy hơi thở, cuối cùng cắn răng, đã đến bước này rồi, đâu thể nào lùi bước, dù sao hắn chỉ hút một cái mà thôi, hút một cái lại chả mất gì…
Tự an ủi chính mình đôi chút, rồi nhắm chặt hai mắt, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Khương Ly vươn tay, chậm rãi giải khai thắt lưng của thiếu nữ, tiếp theo, làn váy trắng hơn hai trăm năm chưa từng có người nhấc lên bị hắn lột xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, đôi chân đẹp mượt mà như ngọc không chút tì vết.
“Ưm...” Vũ Như Yên mí mắt run run, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, hé miệng rên nhẹ một tiếng tiêu hồn.
Khương Ly ánh mắt ngưng tụ, cúi đầu nhìn xuống nội khố màu trắng, cỏ thơm chen chúc ẩn hiện bên trong, phần dưới nội khố bởi vì tác dụng của d·â·m độc mà ướt dẫm từ lâu. Bàn tay thon dài nhẹ chạm lên vải mỏng, liền làm cho thân thể mẫn cảm của thiếu nữ run rẩy một thoáng.
Vũ Như Yên giờ khắc này tâm loạn như ma, hai tay bấm mạnh ga giường, bờ môi cắn chặt sắp chảy máu. Mơ hồ cảm nhận được có hai bàn tay thô ráp cầm lấy hai bên mép nội khố của mình từ từ kéo xuống.
Tiếp theo, chỗ đó của mình hình như bị người chặn lấy, dùng sức hút mạnh. Nàng chỉ cảm thấy cơ thể như bị đ·iện g·iật, không kìm lòng được hé miệng kêu lên.
Dồn hết dũng khí mở mắt đẹp ra, lập tức nhìn thấy Khương Ly đang cúi đầu ở dưới hạ thân của mình, đang dùng sức hút độc.
Vũ Như Yên trợn to mắt, hoảng loạn không dám nhìn tiếp, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa đê mê để nàng suýt chút nữa ngất đi. Hai bàn chân không tự chủ khép lại, kẹp lấy đầu của hắn, thân thể uốn éo như rắn nước.
“Yên tĩnh” Chợt trong tâm thần nàng vang lên một giọng nói lạnh lùng, để thiếu nữ không còn dám loạn động, chân đẹp chậm rãi buông lỏng ra, nhưng cơ thể vẫn khó chịu uốn éo.
Cõi lòng rối bời, tâm tư trăm mối, thì ra nam nữ chi giao lại dễ chịu như vậy sao, đối phương chỉ mới dùng miệng hút một cái, mà nàng đã cảm giác chẳng khác gì lên thiên đường. Chẳng trách, đám ma tu kia lại ưa thích thải bổ giao hoan cả ngày.
Đầu óc nghĩ miên man, Vũ Như Yên chợt giật mình, cắn môi, ta là phó các chủ Tuyết Các, là Tuyết Quân phó tướng, sao lại có thể có những ý nghĩa sai trái như vậy.
Nhưng mà ngay lúc nàng đang tự trách lương tâm, thì ở phía dưới Khương Ly đột ngột hút mạnh một cái, hơn nữa đầu lưỡi còn vô ý chạm vào chỗ hiểm, để cả người nàng lần thứ hai co quắp.
Thật lâu sau, hắn mới ngồi dậy, gạt đi dịch nhờn bên khóe miệng, nhổ ra một bãi nước màu đen, chính là Liệt Nữ Kỳ D·â·m độc.
Hơi liếm môi một cái, cười cợt nhả: “Nghe nói dưới trướng Tuyết Vương có một chi Tuyết Vệ chuyên tu luyện Băng Ngọc Chân Quyết, toàn thân trong sạch tinh khiết, quả nhiên danh bất hư truyền"
“A…” Vũ Như Yên nghe câu "khen ngợi" của Khương Ly, chẳng biết nên tức giận hay cảm ơn, quẫn bách vô cùng, cuối cùng đành nghiêng đầu sang một bên, không phản ứng hắn nữa.
Vốn dĩ thân thể mềm mại bởi vì xuân độc được giải trừ mà dần dần khôi phục khí lực. Chẳng qua hạ thân tê dại, tựa hồ vẫn lưu giữ nhiệt độ của ai đó, sắc mặt của nàng chớp mắt liền đỏ ửng, vội vã cầm lấy y phục mặc vào, cũng quên đuổi Khương Ly ra ngoài.
Dù sao, thấy cũng thấy hết rồi, thậm chí chỗ đó còn bị hắn ngậm thật lâu, còn đuổi không đuổi cái gì.
Nhưng Khương Ly thì lắc đầu cười nhạt, chắp tay sau lưng bước ra khỏi nhà gỗ, ngồi xuống bàn trà trước sân.
Chừng ba khắc sau, Vũ Như Yên mới bình tĩnh đi ra, nét đỏ ửng trên hai má còn chưa giảm, đối với Khương Ly cung tay thi lễ.
“Cảm tạ ân cứu mạng của đạo hữu”
“Không có gì?” Khương Ly khoát tay, thần sắc vẫn bình thản như thường. Nhưng Vũ Như Yên loáng thoáng nhìn thấy trên ống tay áo của hắn còn dính một lớp dịch nhờn, sắc mặt lần nữa chớm hồng, luống ca luống cuống.
“Nếu cô nương đã khỏe lại, vậy chúng ta rời khỏi nơi này thôi”
“Rời khỏi?” Bấy giờ nàng mới phát hiện ra, nơi đây không phải là Thất Lạc Huyền Giới. Chỉ thấy nơi này nguyên khí dày đặc nhiều hơn bên ngoài bảy tám lần, bên trên bầu trời có một con mắt màu đen lớn, tỏa ra uy thế nhàn nhạt, xung quanh con mắt khổng lồ là hàng trăm điểm sáng màu vàng giống như ngôi sao.
“Ah...đây là đâu?” Vũ Như Yên giật mình thì thào, quên mất ngượng ngùng.
Khương Ly không trả lời, thần niệm khẽ động liền cuốn lấy nàng chớp mắt liền rời khỏi Lạc Thần Giới.