Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 40: Đan Dương Lão Nhân
Vụt
Không gian vẹn vẹo, hai người lần nữa xuất hiện ở bên ngoài Thất Lạc Huyền Giới. Vũ Như Yên mắt đẹp nhìn xung quanh, vẻ kinh ngạc còn chưa rút đi. Thầm nghĩ: “Vừa rồi chẳng lẽ là Động Thiên Giới Bảo trong truyền thuyết ư!”
Nàng dù sao cũng là cường giả Chuẩn Vương, biết nhiều hiểu rộng, nên hơi suy nghĩ đôi chút liền đoán được. Chỉ có điều không dám hỏi lung tung.
“Cảm tạ ân cứu mạng của đạo hữu, về sau Như Yên nhất định…” Lời còn chưa nói xong, bất giác nhìn thấy khóe miệng trơn bóng của Khương Ly, sắc mặt nàng thoáng chốc liền đỏ thẫm, hờn dỗi dẫm chân.
“Nhất định cái gì?” Hắn cười nhẹ hỏi.
Vũ Như Yên có chút không chịu nổi quay mặt đi.
Khương Ly cũng không trêu chọc nàng nữa, lật tay lấy ra một cái hộp ngọc ném cho thiếu nữ, nói: “Cô nương hồi phục chốc lát, chớ để người khác phát hiện ra...”
Lúc này, Vũ Như Yên hai má phấn hồng, đôi mắt long lanh tràn đầy xuân sắc, rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Thiếu nữ gật đầu, tiếp nhận lấy hộp ngọc, cúi đầu nhìn xuống lập tức cả kinh.
“Ngũ chuyển…ngũ chuyển hạ phẩm liệu thương đan…cái này…cái này…”
Đôi môi anh đào há to, chấn động đến sững sờ. Nàng mặc dù là cường giả Chuẩn Vương nhưng xuất thân từ Kiêu Dương võ vực.
Toàn bộ Kiêu Dương võ vực không có Đan Vương, chỉ có mấy vị Ngũ chuyển Luyện Đan Sư, mỗi người đều là nhân vật cao cao tại thượng. Cho nên rất ít khi được chứng kiến ngũ chuyển chân đan trở lên, nói chi sử dụng.
Hiện tại lưu lạc ở Thất Lạc Huyền Giới đừng nói ngũ chuyển, tứ chuyển chân đan cũng đã vô cùng khan hiếm rồi.
Ai ngờ, Khương Ly tiện tay liền ném ra một hạt ngũ chuyển liệu thương đan.
Thứ này, nói không chừng có thể trợ giúp được Tuyết Vương. Nàng sở dĩ dẫn người đi tới Huyền Vũ Thành, mục đích là thay Tuyết Vương hướng Đan Tông cầu đan đấy, hiện tại nhìn thấy viên Chân Đan trong tay, có chút không nỡ dùng.
Gặp thiếu nữ chần chờ chưa chịu sử dụng, Khương Ly nhíu mày nói: “Không phải xuân dược, cô nương yên tâm!”
“Ah...không phải…không phải…đạo hữu, ta có thể giữ lại vật này dùng sau được chứ?” Vũ Như Yên ấp úng nói.
“Tốt” Khương Ly khoát tay, một viên thuốc mà thôi, đã đưa cho nàng, nàng thích dùng thế nào thì dùng. Thấy hắn đồng ý, thiếu nữ vui mừng khôn xiết, cẩn thận từng li từng tí đem hộp ngọc phong tồn, rồi cất vào túi trữ vật, tiếp theo vận công lẳng lặng hồi phục.
…
Bên phía chiến trường, đám Tiêu Chiến lượn lờ khắp nơi thu lượm chiến lợi phẩm, mà đám môn nhân Tuyết Các thì tụ lại cùng một chỗ, lòng như lửa đốt, lo lắng nhìn về phương xa.
“Phó các chủ nàng…” Một tên nữ tu mở miệng hỏi dò.
“Chớ nên hỏi nhiều!” Trịnh Thu gắt giọng, khiến mọi người đều không dám nói gì.
Đợi chừng một canh giờ, rốt cuộc có hai bóng người đạp không mà tới.
Nhìn kỹ là một đôi nam nữ, nam mặc áo bào trắng, sắc mặt tuấn tú, cương nghị. Nữ mặc váy trắng, xinh đẹp tuyệt trần, hai người đi sát nhau chẳng khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ.
“Là phó các chủ!” Bầy nữ tu đều đứng dậy, reo to.
“Phó các chủ, ngươi không sao chứ?” Dương Thiến, Trịnh Thu cũng vui vẻ hỏi.
“Bản cung không sao?” Vũ Như Yên đáp, thần thái lạnh nhạt như tiên tử không nhiễm bụi trần.
“Vậy thì, vậy thì tốt rồi!”
“Ừm” Hai tên trưởng lão quay mặt nhìn nhau, đều không giấu được vẻ kinh dị. Bởi vì bọn họ phát hiện ra khí tức trên người Vũ Như Yên vẫn tinh khiết như cũ, chưa mất nguyên âm.
Ánh mắt nhìn về Khương Ly tràn đầy dị thải cùng khâm phục, vị Bạch đạo hữu này quả thật là chính nhân quân tử, ngay cả Liệt Nữ Kỳ D·â·m Tán cũng chữa được.
Tiêu Chiến gặp hắn trở về, cũng buông tha tìm kiếm chiến lợi phẩm, nâng ngón tay cái oang oang nói to: “Bạch đạo hữu diễm phúc không cạn!”
A Phi trong lòng bội phục, Bạch tiền bối chiến lực mạnh mẽ, đảo tay g·iết c·hết một vị Chuẩn Vương. Hiện tại vẫy tay liền dễ dàng thu lấy một vị nữ nhân tuyệt sắc. Gã âm thầm suy nghĩ, mình có nên nói ra mấy câu nịnh bợ, vỗ mông ngựa Bạch tiền bối một thoáng hay không. Nói không chừng, hắn vui vẻ lại giảm cho gã ít tiền nợ.
Chỉ có điều, gã còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Khương Ly lên tiếng:
“Các ngươi tiện đường hộ tống các nàng đi Huyền Vũ Thành trước, trên đường làm việc thu liễm chút, chớ nên quá hung hăng càn quấy. Nếu gặp phải địch nhân quá cường đại, thì bóp vỡ truyền âm phù truyền tin cho ta…”
“Đạo hữu không đi cùng chúng ta sao?” Tiêu Ảnh kinh ngạc hỏi.
Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người đều giật mình, nhất là Vũ Như Yên, trong lòng bất giác có cảm giác lo được lo mất.
Khương Ly không giải thích mà nói: “Bạch mỗ còn có chút việc cần giải quyết, sau khi làm xong sẽ tới tìm các vị sau”
“Tốt, Vậy chúng ta đi trước" Đám Tiêu Chiến gật đầu, cũng không hỏi rõ nguyên do.
Vũ Như Yên dẫn theo môn nhân Tuyết Các hướng hắn chắp tay, trong lòng hơi lưu luyến, xoay người rời đi.
Đợi khi đám người biến mất nhân ảnh, Khương Ly mới nhướng mày nhìn lên một đóa bạch vân ở trên bầu trời, ánh mắt lấp lóe.
“Ha ha ha tiểu hữu nhãn lực thật là nhạy bén, ghê gớm, ghê gớm”
Bạch vân nổ tan tành, hiện ra thân hình của một lão giả mặc đạo bào màu vàng.
Người này tóc trắng như cước, da dẻ hồng hào, thân hình gầy gò, nhưng trên người lại tản ra một cỗ khi tức nặng nề, cực kỳ ác liệt.
Đôi mắt đục ngầu nhưng sắc bén như chim ưng. Đứng ở nơi đó, mang theo một loại tự nhiên mà thành đạo vận.
Vào thời khắc lão ta vừa xuất hiện, thiên địa nguyên khí thi nhau chấn động, như sóng biển cuốn ngược bốn phía. Trên người như có như không một tia khí thế quân lâm thiên hạ.
Chân Vương
Chuẩn Vương cường giả mặc dù cũng sở hữu Vương khí, nhưng không thâm trầm ngưng tụ như thế. Đối phương giấu ở trong bạch vân, thu liễm khí tức, không người biết được. Khương Ly cũng sau này mới phát hiện ra.
“Thất Lạc Huyền Giới có bốn vị Chân Vương, một là Huyền Vũ Vương thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai là Hợp Hoan lão tổ tọa trấn tây bộ Hợp Hoan Điện, ba là bắc bộ Tuyết Các các chủ Tuyết Vương, bốn là Đan Tông tông chủ Đan Dương lão nhân”
“Tiền bối khí tức nội liễm, trên người vương vấn đan khí, nếu tại hạ đoán không nhầm thì ngươi chính là Đan Dương lão nhân chứ?”
“Không sai, tiểu hữu phân tích rất chính xác!”
“Tiền bối ẩn nấp ở đây, là có mục đích gì?”
“Xem trò vui nha”
Khương Ly cứng họng, chẳng biết nên nói cái gì. Đan Dương lão nhân xuất hiện ở đây đã khá lâu, từ lúc đám người Vũ Như Yên g·ặp n·ạn. Dù sao đều là nguyên lão trong Bách Tông Liên Minh, lão và Tuyết Vương cũng có chút giao tình, tự nhiên không nhìn nổi môn nhân Tuyết Các chịu nhục. Chỉ có điều bốn người Khương Ly xuất hiện cũng đại triển thần uy, lão liền từ bỏ dự định ra tay.
Nguyên nhân rất đơn giản, lão không muốn dẫm chân vào vũng nước đục mà thôi. Chủ nhân của Hợp Hoan Điện, Hợp Hoan lão tổ, tu vi tam phẩm trung kỳ, là kẻ hung ác, nếu lão ra tay cứu người, đắc tội với Hợp Hoan lão tổ thế thì phiền phức rồi.
“Lão phu tình cờ đi ngang qua, muốn xem trò vui, lại không nghĩ thấy được một màn kịch đặc sắc, để ta mở rộng tầm mắt”
“Nếu lão phu đoán không nhầm, các ngươi chính là bốn người ngoại lai vừa mới đến Thất Lạc Huyền Giới chứ?”
“Tiền bối mắt sáng như đuốc!”
“Ah ah như thế thì thật là hữu duyên, lão phu có một tên thuộc hạ là Ngọc Đỉnh Chân Nhân, không hiểu vì sao lại đắc tội với tiểu hữu, bị g·iết c·hết”
“Kẻ muốn g·iết người, thì phải đền mạng, thiên kinh địa nghĩa” Khương Ly không mặn không nhạt đáp lời.
“Nói hay lắm, tiểu hữu g·iết người của ta, hiện tại lão phu g·iết ngươi báo thù cho thủ hạ cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa chứ?” Đan Dương lão nhân cười gằn, trên người uy áp tản ra, giống như ngọn núi lớn ép về phía Khương Ly.
Nhưng hắn lại lẫm nhiên không sợ, đối phương là Tam phẩm Chân Vương thật, nhưng chỉ là Tam phẩm sơ kỳ hơn nữa còn là một vị luyện đan sư, không thiện chiến đấu.
Cho nên hiện tại, nếu hắn bật hết chiến lực, cộng thêm Huyền Long Chiến Giáp và Thiên Đạo Kiếm Hạp, thì có ba thành nắm chắc đánh bại đối phương. Dĩ nhiên xác suất bị g·iết càng nhiều hơn. Chân Nhân đánh Chân Vương, chính là liều mạng chiến đấu, nếu không thắng tức là c·hết. Tỷ số ba thành phần thắng, bảy thành phần c·hết.
Tuy nhiên, trong tay hắn còn có lá bài tẩy ví dụ như Chân Vương một kích thẻ ngọc lại hoặc là lông vũ của Bất Diệt Điểu, có thể bất ngờ trọng thương hoặc tiêu diệt đối phương.
Chân Nhân cửu phẩm mỗi phẩm một trùng thiên, chênh lệch như lạch trời.
Đan Dương chân nhân là tam phẩm sơ kỳ, cao hơn hắn hai cảnh giới nhỏ một cảnh giới lớn, nhưng Khương Ly không mảy may kiêng kỵ, thậm chí trong mắt lóe lên chiến ý.
Tam phẩm Chân Vương, có thể đánh một trận!