Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 44: Huyền Vũ Tông Ngạo Vân
Ngay lúc Khương Ly đang chữa thương ở trong Lạc Thần Giới thì chiến trường phế tích ở bên ngoài, luân phiên có từng đợt võ giả ghé thăm. Dù sao trận chiến giữa hắn và Đan Dương lão nhân tạo nên động tĩnh lớn như thế, không kinh động võ giả bốn phía mới là lạ.
Nhưng những người này cũng chỉ dám xem qua một lượt rồi đi vội không dám nán lại quá lâu, bởi vì có thể tạo ra phế tích khủng kh·iếp cỡ đó, làm cho mấy chục dặm rừng núi hóa thành bình địa, chỉ có cấp bậc Chân Vương. Toàn bộ Thất Lạc Huyền Giới mới xuất hiện bốn vị Chân Vương, đều là hạng người là tâm ngoan thủ lạt.
Chuyện hai vị cự đầu đánh nhau sống c·hết không phải bọn bọn họ có thể nghị luận, nên rất nhiều người hiếu kỳ quan sát đôi chút, rồi ai về nhà nấy.
Nghe nói, Huyền Vũ Tông trưởng lão tự mình chạy ra khỏi thành xem xét, nhưng khi cảm nhận được khí tức còn lưu lại trên phế tích, thì lắc đầu rút lui, không điều tra thêm.
Tin tức ngoài thành có hai vị Chân Vương đấu pháp cũng nhanh chóng truyền khắp Huyền Vũ Thành, khắp nơi đều nghị luận về chuyện này.
Đám người Tiêu Chiến Tiêu Ảnh sau khi đi vào Huyền Vũ Thành, thì sớm đã tìm được địa chỉ tốt, mời chúng nữ của Tuyết Các nghỉ ngơi. Lúc này, ở trong sân đang tụ tập một nhóm mấy tên cao thủ ngồi uống trà.
“Chân Vương đại chiến, ba ngày trước…việc này có phải liên quan đến Bạch đạo hữu không?” Tiêu Chiến chợt lên tiếng.
“Chỉ sợ là như thế, hôm trước Bạch đạo hữu để chúng ta đi trước chỉ sợ là phát hiện có Chân Vương ẩn núp, ở lại đoạn hậu đi” Tiêu Ảnh trầm giọng đáp.
“Ây!” Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, trong ánh mắt đều kinh dị vừa lo lắng.
Kinh dị là vì không nghĩ thực lực của Khương Ly không ngờ lại cao như thế, có thể giao chiến với một vị Chân Vương.
Mà lo lắng, tự nhiên là lo lắng cho an nguy của hắn, dù sao, hắn mạnh đến đâu đi nữa cũng chỉ Nhị phẩm Chân Nhân, rất khó chiến thắng tam phẩm Chân Vương đấy.
“Hi vọng Bạch đạo hữu an toàn” Vũ Như Yên thì thào, đôi mi thanh tú cau lại.
Trong lòng nàng thoáng chốc có chút sợ hãi, bồn chồn,
“Ha ha Bạch đạo hữu không sao? Hắn vừa truyền tin cho ta, nói rằng đã đến ngoài thành.” Tiêu Chiến chợt vui vẻ cười to bảo.
“Thật sao!” Đám người nghe vậy đều thở ra một hơi.
“Để bọn lão phu ra ngoài thành đón hắn!” Tiêu Chiến cười ha hả, liền đứng dậy muốn rời đi.
Tiêu Ảnh, A Phi cũng hướng mấy nữ chắp tay.
“Để tiểu nữ đi cùng các vị” Lúc này, Vũ Như Yên chợt lên tiếng.
“Tốt” Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh nhìn nhau cười cười, liền lập tức đồng ý.
Một nhóm bốn người nhanh chóng chạy ra cửa thành đông, ngay khi vừa ra đến cổng đã thấy một tên thanh niên mặc áo trắng đứng chờ ở đó.
“Bạch đạo hữu”
“Bạch đạo hữu ngươi không sao chứ?”
Tận mắt chứng kiến Khương Ly thần sắc vẫn như cũ, Vũ Như Yên trong lòng như thả được tảng đá nặng, sau đó hiếm thấy nhếch miệng nở nụ cười vui vẻ.
“Xin chào Bạch đạo hữu!”
Ừm! Thiếu nữ vốn xinh đẹp tuyệt trần, bỗng chốc nở nụ cười yên nhiên, khuynh quốc khuynh thành, hấp dẫn ánh mắt của không ít người đi đường. Đáng tiếc nụ cười này chỉ dành cho Khương Ly.
“Ta không sao!” Khương Ly đối với nàng gật đầu, cười nhẹ nói.
“Bạch đạo hữu, chuyện Chân Vương đấu pháp kia?” Tiêu Chiến không nhịn được mà hỏi.
Khương Ly lắc đầu đáp: “Chỗ này không tiện hàn huyên, chúng ta trở về trước hẵng nói.”
“Được!”
.......
Huyền Vũ Thành là tòa thành lớn nhất Thất Lạc Huyền giới, đương nhiên quy mô cũng như lượng người ra vào không thể nào sánh bằng Xích Hỏa Thành rồi. Dù sao, trong tiểu giới này chủ yếu là những võ giả lưu lạc từ bên ngoài đến và hậu đại của bọn họ.
Tòa thành trì này nằm ngay sát Huyền Vũ Sơn Mạch, nồng độ Nguyên Khí cực kỳ nồng đậm, không thua kém Xích Hỏa Thành là bao, hiển nhiên là bởi vì tác dụng của Khốn Linh Trận.
Trong thành được ngăn cách ra hai khu vực gọi là thành nội và thành ngoại.
Thành nội, là một khu vực được bao bọc bởi một tường cao chừng mười trượng, đường kính ba mươi dặm, là chỗ tu luyện của đệ tử Huyền Vũ Tông.
Mà thành ngoại thì là nơi sinh sống, kinh doanh của các thế lực khác, cũng như nơi dừng chân của các võ giả ngoại lai.
Đám Tiêu Chiến và môn nhân Tuyết Các mấy hôm trước một khu biệt viện nằm ở thành ngoại, khung cảnh tương đối thanh tĩnh. Đương nhiên giá thuê cũng không thấp, nhưng ai bảo bọn hắn có tiền cơ chứ.
Trong thành xây cất vô số cửa hàng, tạo thành khoảng hơn mười cái phường thị lớn nhỏ.
Trên đường đi, hai bên hàng quán nhọn nhịp, có cả võ giả, lẫn phàm nhân không khí ngược lại rất an bình.
Lúc năm người Khương Ly đang chậm rãi đi đường, thì bỗng nhiên từ trong thành nội, xuất hiện một đạo cầu vồng, bay vụt ra ngoài, kinh động vô số võ giả.
Tia sáng kia khí thế mênh mông mang theo Vương khí như có như không.
“Chuẩn Vương sao? So với Hoắc Tôn, Ngọc Đỉnh Chân Nhân còn mạnh hơn vài phần…hẳn là cao tầng của Huyền Vũ Tông đi”
Khương Ly mí mắt hơi nhảy một cái, cũng chẳng để tâm.
Đúng lúc này, tia sáng kia đột nhiên hạ xuống mặt đất đứng trước mặt bọn họ chừng mười trượng, thu hồi khí thế, hóa thành một tên thanh niên tuấn tú nho nhã.
Thanh niên này nhìn dung mạo ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, nhưng cốt linh đã ngoài ba trăm. Mặc một bộ ngân bào, khí phách cao ngất, ánh mắt sắc bén lại có mang chút âm nhu.
Đối phương vừa xuất hiện, đôi mắt âm lãnh liền cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Vũ Như Yên cười to nói.
“Ha ha thì ra Vũ tiên tử sao, đã lâu không gặp, nàng tới Huyền Vũ Thành sao không báo cho ta một tiếng, để ta tận tình chiêu đãi”
Mà sự xuất hiện của y, lập tức khiến đám võ giả xung quanh giật mình kêu lên.
“Là Huyền Vũ Tông tam trưởng lão Mạc Vũ Chân Nhân, Ngạo Vân”
“Nghe nói Mạc Vũ Chân Nhân đã tu luyện Huyền Vũ Chân Kinh tới mức thượng thừa, trong tất cả Chuẩn Vương cường giả ở Thất Lạc Huyền Giới, thực lực của hắn đủ để xếp ở năm vị trí đầu."
Ngạo Vân là tam trưởng lão của Huyền Vũ Cung, thực lực cao cường, địa vị tôn quý, không nghĩ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Lập tức rất nhiều người đua nhau cúi đầu, cung kính thi lễ.
“Ra mắt Mạc Vũ Chân Nhân”
“Miễn lễ”
Ngạo Vân khoát tay chặn lại, hướng về phía Vũ Như Yên cười một tiếng, liếc qua đám Khương Ly, Tiêu Chiến một lượt.
Trên thân khí thế ầm ầm ùa ra ngoài. Khí thế ấy tránh khỏi Vũ Như Yên, lại không chút cất giữ rơi vào trên người bọn Khương Ly.
Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh rên lên một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, mà A Phi sắc mặt thậm chí vặn vẹo suýt chút nữa phun ra ngụm máu tươi.
“Hừ” Khương Ly đột nhiên hừ nhẹ, thần uy trên người âm thầm cũng bộc phát, đem uy áp kia hóa giải.
Hả?
Ngạo Vân trong lòng kinh nghi bất định, y dùng thần niệm đảo qua Khương Ly, sau khi phát hiện hắn chỉ là Nhị phẩm trung kỳ, liền nhíu mày không để ý nữa.
Hai người Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh là Nhị phẩm đỉnh phong, lại đồng hành cùng Vũ Như Yên nên y cố ý thả ra uy áp, chấn nh·iếp bọn họ.
Tiếp theo liền xum xoe lấy lòng Vũ Như Yên.
“Vũ tiên tử mấy năm không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy, thật làm cho Ngạo mỗ động tâm. Hôm nay cô nương bất ngờ ghé thăm Huyền Vũ Thành, chi bằng đến Huyền Vũ Tông ngồi một thoáng”
“Cảm tạ ý tốt của Ngạo trưởng lão...”
Đôi mi thanh tú của Vũ Như Yên nhíu chặt, cùng đối phương kéo dài khoảng cách, thân hình mềm mại dựa sát Khương Ly.
Ngạo Vân trước mặt nhìn như nho nhã lịch sử, trên thực tế y là kẻ cuồng ngạo, xem mạng người như cỏ rác. Mặc dù không bỉ ổi hèn hạ như đám Hoắc Tôn, nhưng cũng chẳng phải là hạng người tốt lành gì.
Mấy năm trước Bách Tông Liên Minh tổ chức hội minh, nàng theo Tuyết Vương đến tham dự, để y gặp được, liền một mực theo đuổi. Về sau thậm chí cả gan chạy đến Tuyết Các cầu hôn, bị Tuyết Vương đánh cho nhừ tử mới xám xịt rút lui.
Nàng đối với y chưa nói đến mức chán ghét, nhưng cũng rất bài xích. Hình mẫu lý tưởng trong lòng Vũ Như Yên, ít ra phải giống Bạch đạo hữu như thế, lạnh lùng mà ôn nhu.
Đối phương vẫn luôn tự tin, thực lực cao cường, toàn bộ Thất Lạc Huyền Giới xếp trước mười, đâu biết thực lực của Bạch đạo hữu đã không kém gì tam phẩm Chân Vương.
Hơn nữa, nàng và Khương Ly đã xảy ra chuyện như thế, hiện tại một là vẫn như cũ làm Tuyết Các phó các chủ, hai là đi theo hắn mà thôi, đâu còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy, nàng liền nhẹ nhàng khoác lấy tay của Khương Ly, đối với Ngạo Vân nói:
“Xin lỗi Ngạo trưởng lão, tiểu nữ đã có người trong lòng!”
Hả!
Hành động của nàng, lập tức khiến mọi người kinh ngạc, mà Ngạo Vân thì sắc mặt tím ngắt.