Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 46: Đổi Trắng Thay Đen

Chương 46: Đổi Trắng Thay Đen


Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhóm chừng hơn mười võ giả mặc đồng phục giống nhau, dẫn đầu là một gã đàn ông trung niên thân hình béo mập, mặc trường bào màu vàng vô cùng chói mắt. Kẻ này trên người tản ra tu vi nhị phẩm hậu kỳ, nhưng trong ánh mắt có một loại cảm giác ưu việt nồng nặc, dường như khắp thiên hạ này không có người nào có thể lọt vào pháp nhãn của gã.

Gã phách lối đi đến gần chỗ Khương Ly, mặc dù cảm thấy bọn hắn tu vi cao cường, lại không coi ra gì, lả lướt nói: “Tạ hạ Tiết Long, bát trưởng lão của Huyền Vũ Tông, hôm nay cần phải luyện đan gấp, không biết hại vị đạo hữu có thể nhường nhịn một hai được chứ?”

Khương Ly híp mắt nhìn gã, còn chưa kịp mở miệng thì tên thiếu niên của Đan Tông đã từ trên bậc đi xuống, tay bắt mặt mừng nói.

“Thì ra là Tiết trưởng lão, hạnh ngộ hạnh ngộ”

“Là Dương tiểu hữu sao? Tiết mỗ thất lễ, chưa kịp chào hỏi...”

“Đâu có, Tiết trưởng lão không cần khách khí!”

Hai kẻ trước mặt tựa hồ đã quen biết, lẫn nhau chào hỏi vô cùng nhiệt tình.

Tiếp theo Tiết Long liền quay qua chỗ bọn họ cười nhẹ: “Ý của hai vị như thế nào?”

Khương Ly không mặt không nhạt đáp: “Tại sao chúng ta phải nhường nhịn cho ngươi?”

Đang nói cười vui vẻ Tiết Long đột nhiên im bặt, sắc mặt trầm xuống, lạnh lẽo nhìn Khương Ly. Gã là trưởng lão Huyền Vũ Tông, làm việc trước nay ngang tàng hống hách, cho dù Chuẩn Vương cường giả cũng phải cho gã ba phần mặt mũi. Đây là lần đầu tiên bị người cự tuyệt với thái độ ngạo mạn như thế.

“Hai vị, sống ở đời nên biết nhìn trước nhìn sau, nếu vô duyên vô cớ c·hết rồi, sẽ rất uổng phí”

“Sống c·hết có số, không cần các hạ bận tâm!” Khương Ly cười lạnh nói.

“Ah” Tiết Long gặp Khương Ly cứng đầu như vậy, trong lòng lóe lên sát ý, quay đầu nhìn gã thiếu niên họ Dương một mắt. Tên thiếu niên hiểu ý, ho khan bảo:

“Khụ khụ, vừa nãy chim nhỏ chọn trúng Tiết trưởng lão, mời trưởng lão đi theo ta!”

Nói xong nhếch miệng nhìn Khương Ly đây chế giễu. Hôm trước bị hắn dùng khí thế chấn nh·iếp, hôm nay gã rốt cuộc có cơ hội lật bàn.

Bấy giờ, Vũ Như Yên cũng không nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng quát: “Đường đường là Đan Tông lại làm dám làm chuyện đổi trắng thay đen, còn có đạo lý hay không?”

“Đạo lý?” Tiết Long cười lạnh nói: “Bổn trưởng lão nói cho ngươi biết, ở trong Huyền Vũ Thành này, Huyền Vũ Tông chúng ta là đạo lý. Ngươi muốn nói đạo lý với Tiết mỗ sao? Vậy ta sẽ nói đạo lý cho ngươi biết, ngươi nói Dương tiểu hữu đổi trắng thay đen, có chứng cớ sao. Rõ ràng là xích điểu lựa chọn ta, chứ không phải chọn các ngươi, người nào có ý kiến khác, đứng ra đây. Bổn trưởng lão lập tức nhường cơ hội luyện đan cho ngươi”

Khi nói chuyện, gã quay đầu nhìn chung quanh, tất cả võ giả đều im thin thít, không nói một lời, đúng như Tiết Long nói, tại Huyền Vũ Thành, Huyền Vũ Tông chính là chúa tể, chẳng ai sẽ ngu xuẩn vì người không quen biết mà đắc tội với bát trưởng lão của Huyền Vũ Tông.

“Đúng thế, ta có thể làm chứng, xích điểu rõ ràng chọn trúng Tiết trưởng lão, các ngươi chớ nên cố tình gây chuyện”

“Cố tình gây chuyện, tốt tốt tốt” Khương Ly giận quá hóa cười, lần đầu tiên hắn thấy được người mặt dày như thế, dám ở trước mặt mình vừa ăn c·ướp vừa la làng, trợn mắt nói lời bịa đặt, liền lạnh lùng mở miệng: “Tốt một cái Huyền Võ Tông, tốt một cái Đan Tông, hôm nay bổn tọa muốn xem ai mới là đạo lý...”

“Hừ muốn c·hết!” Tiết Long cũng là người tính tình nóng nảy, bị Khương Ly nói như thế trong lòng phẩn nộ, bước ra một bước tỏa ra uy áp ầm ầm. Mấy võ giả thực lực hơi yếu một chút bị khí thế của gã quét tới, liền biến sắc, rối rít thối lui.

“Muốn c·hết chính là ngươi!” Khương Ly trợn to mắt, bàn tay thành trảo đột nhiên nhấc chân bước ra một bước, túm lấy đầu của gã.

“Ah ngươi làm gì, mau dừng tay! Ngươi...ngươi biết ta là ai không?" Tiết Long chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã bị bóp lấy đầu không tài nào tránh thoát, vội kinh sợ hét lớn, nhưng đổi lại chỉ là một nụ cười gằn. Khuôn mặt Khương Ly lạnh lùng vô cảm, chợt dùng sức bóp mạnh.

Oành

Đầu lâu của Tiết Long như quả dưa hấu bị bóp nát tại chỗ, máu tươi dính óc bắn ra xung quanh, thân thể béo mập ngã bịch xuống đất.

Cái gì! Tất cả võ giả ở đây đều kinh hãi biến sắc.

“Ngươi dám!”

Mười mấy tên môn đồ của Huyền Vũ Tông nửa ngày mới tỉnh lại, vừa giận vừa sợ hét lớn.

“Bổn tọa cớ sao không dám, các ngươi đã cùng đường với hắn, vậy thì cũng c·hết cho ta”

Khương Ly tàn khốc cười gằn, ngưng tụ ra hơn mười thanh kiếm niệm, bắn về phía đám võ giả, lập tức từng người t·ử v·ong tại chỗ.

Chưa đầy năm hơi thở, đã đem tất cả môn đồ của Huyền Vũ Tông g·iết sạch.

Làm cho đám người vây xem đi từ bàng hoàng này tới bàng hoàng khác.

“Ngươi xong! Ngươi xong, ngươi lại dám g·iết Tiết trưởng lão” Tên thiếu niên họ Dương cũng bị dọa cho tái mặt, chỉ tay về phía Khương Ly run rẩy nói.

“Còn ngươi..."

Khương Ly hừ nhẹ lạnh giọng, tiếp theo thần niệm tản ra liền đem gã hút lại gần, vươn tay túm lấy cổ gã nâng lên không trung.

“Một tên Ngọc Mệnh cảnh tiểu bối, lại dám lên mặt với bổn tọa, là ai cho ngươi lá gan”

“Ngươi…ngươi không thể g·iết ta…đây là…đây là Đan Tông”

“Đan Tông, hừ Đan Dương lão nhân nói thế nào cũng là một nhân vật, không nghĩ lại dạy ra loại đồ đệ như ngươi, mất mặt xấu hổ”

“Hôm nay, bổn tọa cũng muốn xem, Đan Tông các ngươi có phải đều là hạng người tráo trở như thế hay không?”

Khương Ly lạnh giọng, đem gã vứt ra đất, toàn thân khí thế ầm ầm nổ tung, chấn nh·iếp tứ phía, hét lớn:

“Đan Dương cút ra đây cho ta!”

“Hí” Khương Ly vừa tỏa ra khí thế, lại dám lớn tiếng gọi thẳng tên Đan Dương lão nhân, để tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, kinh hãi lùi về sau.

Lúc này từ bên trong Đan Tông chỗ sâu, toát ra một luồng khí thế, tiếp theo bay ra một ông lão tóc bạc, khuôn mặt hồng hào. Người này không ai khác chính là Đan Dương lão nhân.

Lão vừa xuất hiện, đám võ giả lập tức cung kính chắp tay: “Ra mắt Chân Vương”

Ngay cả Vũ Như Yên cũng chắp tay, mỗi riêng Khương Ly chắp tay sau lưng, lạnh lùng cùng lão đối mặt.

“Thì ra là Bạch đạo hữu, không biết có chuyện gì mà đạo hữu giận dữ như vậy?”

Hí! Lời của lão ta, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc tột cùng. Không nghĩ đường đường tam phẩm Chân Vương Đan Dương lão nhân lại cùng Khương Ly khách khí như vậy. Mà nằm dưới mặt đất thiếu niên họ Dương bấy giờ cũng biến sắc, biết rõ mình vừa chọc phải họa lớn rồi.

Khương Ly nhìn hằm hằm lão, cười lạnh hỏi:

“Ngươi không biết?”

Đan Dương lão nhân cười khổ nói: “Lão phu vừa nãy ở trong mật thất tĩnh tâm luyện đan, không làm sao chú ý chuyện ngoài này?”

Tiếp theo cúi đầu nhìn tên thiếu niên đang nằm dưới đất hỏi: “Dương Cổ rốt cuộc là chuyện gì?”

Tên thiếu niên ấp úng chẳng biết trả lời làm sao, thì Vũ Như Yên đã đứng ra nói: “Đan Dương tiền bối để ta giải thích đi!”

“A thì ra là Vũ đạo hữu” Đan Dương quay sang nhìn thấy nàng hòa ái nói.

Vũ Như Yên giảng thuật ngắn gọn lại chuyện lúc nãy, không thêm không bớt. Lời chưa nói xong Đan Dương lão nhân đã tức giận đến run rẩy, đôi mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên họ Dương.

“Lão phu thấy nhà ngươi có tư chất luyện đan, mới thu ngươi nhập môn tường, không nghĩ nhà ngươi lại sinh ra tính cách ngông cuồng, dám đổi trắng thay đen”

Thiếu niên nghe thế sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống dập đầu liên tục: “Đồ nhi biết sai, xin sư tôn tha tội!”

Hừ! Đan Dương lão nhân không nói chuyện, nâng chỉ bắn trúng đan điền của gã, đem tu vi của thiếu niên phế sạch. Rồi cao giọng: “Nể tình sư đồ mấy năm, lão phu không g·iết ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi không còn là môn đồ của Đan Tông, cút đi”

Nói rồi mặc kệ thiếu niên khổ sở cầu xin, đem gã vứt ra xa, không thèm để ý, quay sang nói với hai người Khương Ly:

“Lão phu bàn giao như thế, hai vị đã hài lòng chưa?”

“Tốt’” Khương Ly gật đầu, không vì chút chuyện nhỏ mà cùng Đan Dương lão nhân trở mặt.

“Vậy mời hai vị vào trong” Đan Dương lão nhân gặp hắn nguôi giận, cũng thở dài một hơi, tự mình dẫn đường.

Sự tình chuyển biến quá nhanh, khiến đám võ giả bên ngoài đều há hốc mồm. Mà Vũ Như Yên nhìn bóng lưng của Khương Ly càng tỏa sáng. Lúc trước hắn bảo cùng Đan Dương lão nhân có quen biết, nàng cũng không để ý lắm, không nghĩ lại là sự thật. Nhìn thái độ của Đan Dương lão nhân tựa hồ đem Khương Ly thành ngang hàng đối đãi.

Bạch đạo hữu quả nhiên là bậc kỳ nhân.

Chương 46: Đổi Trắng Thay Đen