Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 48: Thằng Cháu Trai
Ngạo Vân dẫn theo Huyền Vũ Vệ rầm rộ bao vây quanh biệt viện, lập tức kinh động đám Tiêu Chiến cũng như chúng nữ Tuyết Các.
Vũ Như Yên dẫn theo hại vị trưởng lão cùng đám Tuyết Các đệ tử cộng thêm ba người Tiêu Chiến lũ lượt chạy ra ngoài cổng:
“Mạc Vũ Chân Nhân, các ngươi có ý gì, muốn động thủ với Tuyết Các chúng ta sao?”
Đôi mi thanh tú của Vũ Như Yên nhíu chặt, lớn tiếng hỏi.
Hiện tại là trong Huyền Vũ Thành, ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nàng cũng không e ngại Ngạo Vân cho lắm.
Dù sao các nàng là đệ tử của Tuyết Các, phía sau có Tuyết Vương chống đỡ, nếu xảy ra mệnh hệ gì, khiến Tuyết Vương liều mạng, thì Huyền Vũ Vương cũng không bảo hộ được đám Ngạo Vân
Tuyết Vương mặc dù hạng nữ lưu, bình thường tính cách lạnh nhạt xuất trần, nhưng nếu để nàng phát điên thì thật vô cùng đáng sợ. Mười năm trước, Tuyết Vương dẫn theo dưới trướng Tuyết Vệ lưu lạc vào trong Thất Lạc Huyền Giới bị các thế lực chặn đường cướp bóc, thậm chí lăm le ý đồ xấu. Khiến cho nàng giận dữ một chiêu băng phong ngàn dặm, g·i·ế·t c·h·ế·t hơn trăm tên võ giả, trong đó có cả ba vị Chuẩn Vương. Từ đó các tông môn trong Thất Lạc Huyền Giới chẳng ai dám công khai cướp bóc người mới.
Cũng từ đó trở đi rất ít thế lực dám đụng tới môn đồ dưới trướng nàng.
“A thì ra là Vũ tiên tử sao?” Ngạo Vân cười híp mắt nhìn qua Vũ Như Yên một lượt, cười lạnh nói: “Chúng ta hôm nay đến đây không phải để gây bất lợi với các vị tiên tử, mà muốn bắt một người”
“Bắt ai?”
“Hừ tiên tử đúng là biết rồi còn cố hỏi, người Ngạo mỗ muốn bắt tự nhiên là Bạch Phàm, kẻ này dám cả gan g·i·ế·t c·h·ế·t Trưởng lão, đệ tử của Huyền Vũ Tông. Tội không thể dung tha, ta khuyên các vị tiên tử chớ nên nhúng tay vào. Kẻo tổn hại tới mối quan hệ giữa Tuyết Các và Huyền Vũ Tông”
“Ngươi muốn bắt hắn, thì phải bước qua xác chúng ta!” Vũ Như Yên sắc mặt kiên quyết, lạnh lùng nói. Mà chúng nữ sau lưng đồng loạt rút ra trường kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
Mấy hôm trước nếu không có đám Khương Ly trợ giúp, các nàng đã rơi vào tay đám ác đồ Hợp Hoan Điện. Hiện tại có người làm khó dễ cho Khương Ly, bọn họ tự nhiên phải đứng ra.
“Vũ tiên tử, các ngươi định đối địch với Huyền Vũ Tông sao?” Ngạo Vân trầm giọng.
“Chúng ta vô ý đối địch với Huyền Vũ Tông, nhưng ngươi muốn bắt Bạch đạo hữu, thì đừng có mơ!”
“Đúng vậy, muốn động thủ với Bạch đạo hữu, qua được của lão tử trước hẵng nói?” Lúc này Tiêu Chiến cũng oang hoang hô lớn. Hai người Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh hôm trước bị Ngạo Vân dùng khí thế chấn nhiếp, vẫn còn nghẹn một cục trong lòng, hiện tại nhìn thấy đối thủ cũng gấp đến đỏ mắt.
“Hừ” Ngạo Vân liếc nhìn qua bọn Tiêu Chiến, khinh thường chẳng thèm để ý.
Sự chú ý của y chỉ tập trung trên người Vũ Như Yên. Y trước nay vẫn mang lòng ái mộ đối với nàng, nhiều lần bày tổ thậm chí từng một lần tự mình chạy lên Băng Tuyết Sơn Mạch cầu hôn, nhưng đều bị cự tuyệt vô tình. Y lại chưa chịu từ bỏ, bởi vì y tự tin vào chính mình, tự tin chờ đến nguyên khí suy cạn. Băng Tuyết Sơn Mạch thiếu thốn nguyên khí, Tuyết Các nhất định phải đến cầu cạnh Huyền Vũ Tông, đến khi đó y lần nữa cầu hôn, Tuyết Vương nhất định phải cắn răng đồng ý.
Ai ngờ, chờ đợi lâu ngày chưa đợi được đến ngày hái trái ngọt, thì từ đâu xuất hiện một cái Bạch Phàm cuỗm tay trên. Trên đời này, có gì lớn hơn thù g·i·ế·t cha cướp vợ, nên Ngạo Vân ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng hận không thể đem Khương Ly băm thành mảnh nhỏ..
Hiện tại bắt được cơ hội, y đâu thể nào buông tha.
Nhìn thấy Vũ Như Yên một lòng bảo vệ Bạch Phàm như thế, y càng thêm khó chịu, trong đầu lóe lên một cái ý nghĩ độc ác. Y muốn tại trước mặt Bạch Phàm đem đạo lữ của hắn cưỡng h·i·ế·p, để hắn c·h·ế·t trong đau khổ nhục nhã. Cho đến mức Tuyết Vương bên kia, chỉ cần y nhất quyết không nhận. Thì nàng ta cũng chỉ phát tiết chút thôi, không dám cùng Huyền Vũ Tông chôn cùng.
Nghĩ đến đây, trong lòng d·ụ·c vọng càng thêm mạnh mẽ, sắc mặt của Ngạo Vân vặn vẹo, híp mắt nhìn qua Vũ Như Yên, liếm môi một cái, thầm nghĩ:
“Nguyên âm vẫn còn, khặc khặc khắc, đúng là tiện nghi lão tử!”
“Đem tất cả chúng bắt lại cho ta!” Ngạo Vân lớn tiếng hạ lệnh, lập tức ba trăm Huyền Vũ Vệ ầm ầm tập kết, đem nhóm người Vũ Như Yên và Tiêu Chiến vây chặt như nêm cối.
“Các ngươi dám!”
Vũ Như Yên rút ra trường kiếm, mặt đẹp ngưng trọng nhìn xung quanh.
Ba trăm Huyền Vũ Vệ đều là võ giả thân chinh bách chiến, tu vi yếu nhất cũng có Ngọc Mệnh trung kỳ, so với Tuyết Vệ còn mạnh hơn một đường. Nhất phẩm Chân Nhân làm thập phu trưởng, nhị phẩm Chân Nhân làm bách phu trưởng.
Lại thêm cường giả Chuẩn Vương Ngạo Vân dẫn đầu, bọn họ tất nhiên không phải đối thủ, dù sao nơi đây là địa bàn của Huyền Vũ Tông, xung quanh nói không chừng sẽ ẩn núp thêm cao thủ.
Ngạo Vân cười gằn, nheo mắt nhìn xung quanh hỏi: “Tiểu tử họ Bạch kia là con rùa rụt đầu sao? Hay sợ c·h·ế·t bỏ trốn rồi”
“Nói bậy nói bạ!”
“Con rùa rụt đầu?ha ha ha thằng cháu trai kia, đừng bụng ta suy ra bụng người, con rùa rụt đầu phải chỉ ngươi mới đúng!” Tiêu Chiến đối mặt với ba trăm võ giả, chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cười to chế giễu nói.
“Muốn c·h·ế·t!” Bị Tiêu Chiến gọi là cháu trai, lửa giận trong lòng Ngạo Vân càng thiêu đốt, lập tức hai tay thành trảo áp sát tới.
“Đối thủ của ngươi là ta!” Vũ Như Yên đâu thể nào cho y đạt được, cũng rút ra băng kiếm bay lên nghênh chiến.
“Đến hay lắm! Mau ăn lão từ một đao?” Tiêu Chiến trong mắt lập lòe chiến ý, lập tức chân lực phồng lên vác đao liền bổ tới.
Ngạo Vân đối mặt với Vũ Như Yên lẫn Tiêu Chiến vây công lại không hề nao núng. Một trảo đỡ lấy Băng Tâm Kiếm của thiếu nữ, tiếp theo liền xoay người đổi trảo thành chưởng đánh lên thân đại đao. Từ trong bàn tay, một luồng chưởng lực vù vù bắn ra, vừa chạm phải liền hóa thành một cỗ sức mạnh như di sơn đảo hải, đem Tiêu Chiến đánh bay ra ngoài mấy chục trượng.
Thân thể to lớn của Tiêu Chiến trượt dài trên mặt đường, đ·é·o ra một đường rảnh sâu hoắm, dài chừng mười trượng mới ổn định thân hình. Không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng
Nghe nói Ngạo Vân này ở trong gần hai mươi vị Chuẩn Vương cường giả của Thất Lạc Huyền Giới có thể xếp vào năm vị trí đầu, quả nhiên danh bất hư truyền. Mặc dù mới giao thủ một chiêu nhưng Tiêu Chiến cũng hiểu rõ ràng, mình hoàn toàn không phải đối thủ của y. Coi như Vũ phó các chủ cũng chỉ có thể chèo chống chốc lát mà thôi.
“Muốn đánh bại đối phương, chỉ có Bạch đạo hữu. Đáng tiếc, Bạch đạo hữu từ hôm qua trở về đến nay liền mất đi tăm tích...” Lông mày rậm rạp của Tiêu Chiến co lại, âm thầm suy nghĩ.
……
Lúc này, Khương Ly đang lặng lẽ tu luyện ở trong Lạc Thần Giới.
Mà phía xa xa, chỉ thấy một con rồng thân hình hư huyễn, dài chừng hai thước, đang bay theo sau lưng năm tên tiểu kiếm linh, khuôn mặt rồng tràn đầy hèn mọn, lâu lâu nói ra vài câu nịnh nọt, tâng bốc.
Con rồng này tự nhiên là Nghiệt Long, hôm trước bởi vì tranh chấp lãnh thổ, cùng năm tên tiểu kiếm linh đánh một trận. Nó những tưởng chính mình thần thông quảng đại, tiện tay liền trấn áp đám tiểu nha đầu trước mắt.
Ai nghĩ, đám kiếm linh học ở đâu ra kiếm pháp chuyên đối phó thần hồn, đem nó đánh cho lên bờ xuống ruộng, phải ôm đầu xin tha. Mà Nghiệt Long cũng cực kỳ thức thời, lập tức nhận thua, rồi một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ đem mấy tiểu nha đầu tâng bốc lên trời.
Thế là năm tên tiểu kiếm linh cũng rất khoan dung độ lượng, nhận Nghiệt Long làm tiểu đệ, dẫn nó đi xông xáo khắp Lạc Thần Giới, chơi vui quên trời đất.
“Ừm chuyện gì xảy ra?” Đang tu luyện Khương Ly đột nhiên mở mắt, chỉ cảm thấy trong lòng bay lên dự cảm không tốt. Lập tức đem thần niệm tràn ra ngoài Lạc Thần Giới, sắc mặt dần dần biến thành âm trầm.