Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 49: U Minh Nhị Lão

Chương 49: U Minh Nhị Lão


Khương Ly thu hồi thần niệm, đứng dậy lắc người rời khỏi Lạc Thần Giới.

Còn may, trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu, chưa xuất hiện quá nhiều t·hương v·ong. Người bị trọng thương duy nhất chỉ có một mình Tiêu Chiến, gã được Ngạo Vân chăm sóc rất kỹ càng, cả người bị dánh đập bầm dập chảy máu.

Nhưng chẳng trách được Ngạo Vân hạ thủ nặng như thế, bởi vì Tiêu Chiến quả thực rất cần ăn đòn.

Há mồm một câu đồ cháu trai, một câu gia gia ngươi, lần lượt hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Ngạo, để y sa sẩm mặt mày. Đừng nói là Ngạo Vân, coi như quan âm bồ tát cũng khó lòng nhẫn nhịn.

May mắn có Vũ Như Yên chính diện chống đỡ, cộng thêm Tiêu Ảnh ở trong bóng tối đánh lén, khiến Ngạo Vân vướng tay vướng chân, nếu không Tiêu Chiến chỉ sợ đã bị đ·ánh c·hết vài chục lần.

Mặc dù bong da tróc thịt, nhưng gã vẫn hung hăng cực kỳ liên tục vác đao lao lên, một bộ tư thế muốn liều mạng, để Ngạo Vân nghiến răng nghiến lợi.

Bành

“Oa ha ha cháu trai, ngươi vẫn không làm gì được bổn gia gia”

“Ha ha...Cháu trai, sáng nay chưa kịp ăn cơm à? đánh lên người gia gia chẳng đau chút nào...”

“Khốn kiếp!” Năm lần bảy lượt bị chọc tức, Ngạo Vân toàn thân run rẩy, trong mắt lóe lên một tia tàn độc, đột nhiên vỗ túi trữ vật, trực tiếp lấy ra một khối gạch màu đen, âm thầm truyền Chân Lực vào rồi ném mạnh về phía Vũ Như Yên, nhanh chóng bấm quyết.

Chỉ thấy gạch đen trong lúc bay giữa không trung, tỏa ra mấy trăm đạo hắc quang, hóa thành một ngọn núi lớn chừng mười trượng, hướng đỉnh đầu Vũ Như Yên trấn áp xuống.

Phía trên ngọn núi lại lấp lóe tầng tầng trận văn, lập tức khiến uy lực của nó tăng thêm hai thành.

“Bán Vương Binh” Vũ Như Yên sắc mặt ngưng trọng. Khối gạch màu đen trước mặt là bản mệnh chân binh của Ngạo Vân, cấp bậc từ lâu đã đạt tới Bán Vương Binh, chỉ cần ôn dưỡng thêm chút thời gian liền có khả năng tiến giai Vương Binh.

Hơn nữa, bên ngoài gạch đen được khắc ấn rất nhiều trận văn cổ lão, gia tăng hai phần mười trọng lượng, dẫn tới uy lực của nó chỉ sợ tương đương phổ thông Vương Binh rồi.

Lập tức vô số tiếng xì xào vang lên, không hổ là cường giả đứng top 10 Thất Lạc Huyền Giới, chỉ riêng món bảo vật này, đã đủ để trấn áp một vị chuẩn Vương.

Vẻn vẹn bị ngọn núi dư kình ập tới, Vũ Như Yên đã cảm thấy khí huyết sôi trào, vội vã bước lùi về sau. Âm thầm kinh hãi, cũng nhận thức rõ ràng thực lực của Ngạo Vân. Chính mình tất nhiên không phải đối thủ, chỉ có thể chèo chống một hai mà thôi.

Đối mặt với công kích khủng kh·iếp như thế, nàng cũng không dám cứng đối cứng, mà bấm quyết thi triển tuyệt kỹ.

Băng độn!

Chỉ thấy quanh người thiếu nữ chợt tản ra một luồng chân ý lạnh lẽo, nháy mắt liền đem khuôn viên mười trượng đóng băng. Mà thân hình của nàng trong nháy mắt đó đã thuấn di ra bên ngoài trăm trượng.

Vũ Như Yên vừa thoát đi chốc lát, còn chưa kịp hồi khí, thì vội giật mình kinh hô.

Bởi vì thân ảnh của Ngạo Vân đã nhanh như chớp bay đến chỗ Tiêu Chiến.

Hiển nhiên mục đích của Y là ép lui chính mình, rồi rảnh tay đối phó gã.

Ngạo Vân một đôi mắt lạnh lẽo, không nói không rằng, hai tay thành chưởng đánh ra, sát ý lẫm liệt.

“Lão tử sợ ngươi chắc ha ha ha” Tiêu Chiến khóe miệng đẫm máu, vác đại đao hung hãn xông lên.

“Ừm!” Ngay lúc hai người vừa áp sát, Ngạo Vân chợt nheo mắt nhìn về một phía, tiện đà lộn người sang bên trái. Tiếp theo, hoả chưởng ngưng tự từ lâu đột nhiên hướng về hư không đánh tới.

Bịch

Hư không giống như vỡ nát, tiếp theo từ trong đó một bóng người bắn ngược mà ra rớt trên mặt đất.

“Chỉ có chút thực lực đó, mà đòi á·m s·át bổn toạ, không biết tự lượng sức mình!” Ngạo Vân hừ lạnh.

“Tiêu Ảnh!” Tiêu Chiến cả kinh, chứng kiến đồng bạn của mình bị trọng thương, đôi mắt đột nhiên đỏ rực, tóc đen nhuốm máu tung bay, cũng không còn mở miệng kêu gào mà trở nên lạnh lùng, lãnh khốc.

Tiếp theo cả người giống như một đạo huyết quang chớp mắt đã áp sát đối phương.

Bành bành bành

Chỉ thấy đại đao trong tay Tiêu Chiến giống như cuồng phong liên miên bất tận, khiến cho Ngạo Vân trở tay không kịp, bị áp chế nhất thời.

“Là bí thuật gì, lại có thể khiến cho thực lực của kẻ này tăng mạnh như vậy”

Y nghi hoặc, nhưng chớp mắt liền lấy lại tâm tình, bởi vì y biết Tiêu Chiến sử dụng bí thuật bộc phát này không kéo dài được lâu. Một phần vì bản thân bí thuật, một phần vì gã trước đó đã trọng thương.

Quả nhiên, chưa đầy ba hơi thở, thì lực đạo của Tiêu Chiến từ từ giảm bớt, khí tức cũng liên tục suy sụp xuống.

“Kiệt sức rồi sao? Đến lượt bổn tọa" Ngạo Vân cười gằn.

Nhân lúc đối thủ vừa mới thu đao, y liền nâng chưởng ầm ầm đánh tới.

Chưởng ảnh lập lòe, mang theo mùi vị t·ử v·ong, để Tiêu Chiến dựng cả tóc gáy, thầm nghĩ, mạng ta xong rồi.

Nhưng đúng lúc này, đang đắc thắng Ngạo Vân chợt toàn thân lạnh lẽo.

Trong lòng bay lên một luồng cảm giác kinh hoàng, không thể nào hình dung.

C·hết! sẽ c·hết!

Y vừa nghiêng mắt nhìn sang, đã thấy một đầu mũi kiếm chẳng biết từ khi nào đã nhắm ngay đầu mình, nhanh, quá nhanh, nhanh đến cùng cực, nhanh đến mức y không kịp phản ứng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm thủng mi tâm.

Ngay thời khắc hẳn phải c·hết, chiếc nhẫn ngọc trên tay y đột ngột phá nát, hóa thành một luồng Chân Nguyên khủng bố, đem kiếm khí chặn đứng, cứu Ngạo Vân một mạng.

Sống sót sau t·ai n·ạn, y căn bản không có nửa phần tâm lý may mắn, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Đó là chiêu kiếm gì, vì sao ta ngay cả phản kháng cũng chẳng làm được. Nếu không phải Hộ Mệnh Giới Chỉ ngăn trở, ta vừa nãy đ·ã c·hết rồi”

“Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm”

Bấy giờ, chợt một giọng nói trầm thấp vang lên, trước mặt y hiển hóa ra thân hình một người thanh niên mặc áo trắng.

“Là ngươi!” Ngạo Vân tầm mắt co rụt, vừa giật mình vừa sợ hãi.

“Là bổn tọa!” Khương Ly cười nhẹ, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm thế mà chưa thể g·iết c·hết đối phương.

“Ngươi tựa hồ nắm giữ bảo vật hộ mệnh, có khả năng ngăn trở Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm, như thế, thử thêm một kiếm Nhất Kiếm Trầm Giang nữa, nếu không c·hết, bổn tọa tha mạng cho ngươi"

“Cái gì!” Ngạo Vân lúc này mới bừng tỉnh, kinh hãi vội lùi về sau, nhưng Khương Ly làm sao để cho y trốn thoát dễ dàng như thế. Diệt Trần Kiếm lần nữa ra vỏ, hóa thành tràng giang đại hải kiếm khí trảm về phía đối phương.

Chỉ thấy giữa bầu trời chớp mắt đã hình thành một con sông kiếm dài mười mấy trượng đằng không bay lượn, giống như đàn côn trùng đen kịt, muốn đem Ngạo Vân chém thịt nát xương tan.

Ông

Đúng lúc này, từ phương xa, bay đến hai đạo bóng người một mặc áo đen một mặc áo trắng, đồng thời nhấc chưởng đánh ra. Hai đạo chưởng lực quấn quýt lấy nhau, tiếp theo dung hợp thành một chỗ hình thành một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa.

Song chưởng hợp bích, một chưởng băng hàn lạnh lẽo, một chưởng nóng bỏng rừng rực, hướng về vô cùng vô tận kiếm khí đánh tới.

Oanh

Giống như sơn băng địa liệt, vô tận kiếm khí lập tức b·ị đ·ánh tan.

Kình khí dư uy đem Khương Ly đẩy lùi hơn hai mươi trượng mới trụ vững, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Mà Ngạo Vân càng thảm hơn, bị dư uy đánh bay ra ngoài, phun máu phè phè.

“Hả!” Khương Ly cả kinh, nheo mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy có hai ông lão một đen một trắng đạm nhiên đạp không mà đứng.

Chiêu Nhất Kiếm Trầm Giang của hắn mặc dù mới tu luyện tới tiểu thành, nhưng lấy thực lực hiện tại thi triển ra, uy lực so với trước kia mạnh hơn nhiều.

Nhưng lại bị đối phương một chưởng đánh tan.

Hơn nữa, nếu không phải Khương Ly kịp thời bứt ra sau, thì kết cục của hắn chỉ sợ không tốt hownvNgạo Vân là bao. Hai ông lão trước mặt mỗi người lộ ra khí tức đều là Chuẩn Vương cảnh cực hạn, thực lực đơn độc chưa chắc đã thua hắn. Mà bọn họ tựa hồ tu luyện một loại chiêu thức hợp kích, hai người liên thủ có thể tương đương với một vị Tam phẩm Chân Vương đi!

“Là U Minh Nhị Lão”

“Hí ngay cả bọn họ cũng ra mặt...”

Trong đám võ giả vây xem, có không ít người tinh minh, sau khi kh·iếp sợ liền nhận ra thân phận của hai ông lão vừa đến, đều hít vào hơi khí lạnh.

“U Minh Nhị Lão sao?” Sắc mặt của Khương Ly sầm xuống!

Chương 49: U Minh Nhị Lão