Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 54: Chân Huyễn Trận, Chân Long Thất Tiễn Thư
*** Cảm tạ bác Ngọc Lăng Phong đã tặng gạch nhé! ***
Ngay ngày hôm đó, Khương Ly cùng Vũ Như Yên đồng thời rời khỏi Huyền Vũ Thành, một mạch chạy lên bắc bộ Băng Tuyết Sơn Mạch.
Hắn có tám phần nắm chắc vị các chủ Tuyết Các này, chính là Tuyết Vương của Kiêu Dương Vực, đương nhiên chuyện đó còn phải kiểm chứng thêm. Nhưng nếu thật là nàng, vậy thì dễ làm, tha phương gặp cố nhân có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Một phần vì lo sợ xảy ra biến cố, hai người không ngừng không nghỉ mà bay nhanh, chừng ba ngày đã vượt qua mấy vạn dặm đường, đặt chân đến bắc bộ Thất Lạc Huyền Giới.
Sau khi Khương Ly và Vũ Như Yên rời thành vài hôm, trên bầu trời Huyền Vũ Thành chợt xuất hiện một vị khách không mời. Đó là một gã thanh niên mặc cẩm bào, khuôn mặt tuấn tú nhưng âm nhu hiểm độc.
“Hừ!” Gã thanh niên vừa đến, lập tức tản ra một luồng khí thế vô biên, kinh động toàn thành.
“Hí có Chân Vương giáng lâm!”
“Thời gian gần đây Thất Lạc Huyền Giới càng ngày càng nhộn nhịp, nửa tháng trước nghe nói Ngọc Đỉnh Môn bị người diệt sạch, mấy hôm trước ngoài thành xuất hiện hai vị Chân Vương đấu pháp, rồi gần đây là chuyện Tuyết Các và Huyền Vũ Tông xích mích với nhau. Hazz thế đạo càng ngày càng loạn lạc...”
“Vị Chân Vương kia tựa hồ là điện chủ Hợp Hoan Điện Hợp Hoan lão tổ. Hắn không ở tây bộ, chạy đến trung bộ chúng ta làm gì?”
“Ai biết được, tựa hồ sắp có trò vui để xem rồi..”
Hợp Hoan lão tổ lăng không mà đứng, thần tình nghiêm nghị dõi mắt nhìn chằm chằm về phương hướng thành nội.
Lập tức, từ trong thành nội bay ra hai thân ảnh một đen một một trắng, đứng đối diện với y, sắc mặt của mỗi người đều rất khó coi.
“Hợp Hoan lão tổ uy phong thật to, dám đến Huyền Vũ Tông chúng ta diễu võ dương oai rồi!”
Mặc áo đen Minh lão bước lên một bước, lớn tiếng nói.
Hai người bọn họ mặc dù không phải đối thủ của Hợp Hoan lão tổ, nhưng nơi đây là Huyền Vũ Tông, có Huyền Vũ Vương tọa trấn. Hợp Hoan lão tổ không dám làm gì bọn họ.
Hừ!
Thanh niên mặc cẩm bào hừ lạnh, bỏ qua lời nói âm dương quái khí của đối phương, mà trầm giọng bảo:
“Mấy ngày trước, Hoắc Tôn cùng gần một trăm môn đồ trưởng lão của Hợp Hoan Điện ta ngộ hại ở gần Huyền Vũ Thành, các ngươi phải cho bổn toa một lời giải thích”
“Hoắc Tôn c·hết rồi?’ U Minh nhị lão nhìn nhau, tương đối bất ngờ. Hoắc Tôn là phó điện chủ của Hợp Hoan Điện, thực lực phi phàm, mặc dù chưa bằng bọn họ, nhưng lại ngang ngửa với Ngạo Vân.
Thực lực của gã, coi như U lão hay Minh lão tự mình ra tay diệt sát cũng sẽ phí rất nhiều công phu!
“Các ngươi không biết?” Hợp Hoan lão tổ nghi ngờ nhìn bọn họ.
U Minh nhị lão lắc đầu.
"Có thể dễ dàng diệt sát Hoắc phó điện chủ cùng một trăm vị môn đồ Hợp Hoan Điện, ngoại trừ Chân Vương cường giả ra thì tựa hồ còn có một người?” Mặc áo trắng U lão chợt nói.
“Ai?”
“Bạch Phàm!”
“Bạch Phàm?” Hợp Hoan lão tổ nhíu nhíu lông mày, chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Hợp Hoan Vương chưa từng nghe qua Bạch Phàm cũng đúng thôi, theo chúng ta điều tra thì Bạch Phàm và đồng bạn của hắn gần đây mới tới Thất Lạc Huyền Giới. Thực lực của kẻ này rất ghê gớm, trong Chuẩn Vương cảnh khó có đối thủ” U lão nhếch miệng giải thích.
“Hơn nữa, hắn còn đồng hành với đám nữ nhân Tuyết Các!” Minh lão bổ sung.
“Tuyết Các sao? Thế thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là kẻ này” Tầm mắt Hợp Hoan lão tổ chợt lạnh, hướng U Minh nhị lão chắp tay hỏi.
“Hai vị đạo hữu có biết Bạch Phàm hiện đang ở đâu không?”
“Bạch Phàm dẫn theo phó các chủ Tuyết Các Vũ Như Yên đã rời khỏi Huyền Vũ Thành từ ba hôm trước” Minh lão cười lạnh nói “Lấy tốc độ của bọn hắn hẳn là sắp đến Tuyết Các rồi nha"
“Đáng giận!” Hợp Hoan lão tổ nghe thế thì giận dữ trong lòng, sát ý ào ào tản ra.
“G·i·ế·t thuộc hạ của lão phu, lại muốn trốn đến Tuyết Các lánh nạn ư? Tiểu bối, ngươi bàn tính rất tốt”
“Nhưng ngươi trốn được sao?”
“Hai vị đạo hữu còn nhớ kỹ khí tức của Bạch Phàm không?”
“Bọn lão phu không nhớ rõ cho lắm, nhưng trong thành có một tòa biệt viện là nơi tạm trú của hắn, đạo hữu có thể tới đó tìm kiếm thử” U lão đáp.
“Tốt, làm phiền hai vị dẫn đường!”
“Chân Vương khách khí!” U Minh nhị lão đồng thời mỉm cười. Chẳng cần biết Hợp Hoan lão tổ muốn lấy khí tức của Bạch Phàm để làm gì. Nhưng hiển nhiên là để đối phó hắn. Bọn họ mặc dù không có ân oán với Khương Ly, nhưng hôm trước hắn biểu hiện cuồng vọng, khiến U Minh nhị lão cực không thích. Nên hiện tại Hợp Hoan lão tổ muốn ra tay xử lý Khương Ly, bọn họ rất sẵn lòng giúp sức.
Dưới sự dẫn đường của U Minh nhị lão, ba người bay một mạch tới biệt viện, cũng thu thập được chút ít đồ vật, nhờ U Minh nhị lão phân biệt cuối cùng xác định ra khí tức của Khương Ly.
Hợp Hoan lão tổ vỗ túi trữ vật từ bên trong lấy ra một tấm trận đồ cổ lão, thần niệm cuồn cuộn truyền vào kích hoạt trận đồ, ngay tại giữa sân tạo nên một tòa đại trận hư huyễn.
Sau đó y lấy ra tiếp một cái người rơm, dựng thẳng ở giữa đại trận, nhét khí tức của Khương Ly vào trong người rơm, rồi rầm rầm niệm chú.
U Minh nhị lão đứng ở trên mái nhà, nhìn xuống một loạt thao tác thần bí của Hợp Hoan lão tổ, không rõ y đang bày trò gì.
Lúc này, trên mái nhà chợt xuất hiện thêm một bóng người:
“Là Chân Huyễn Trận, Hợp Hoan lão tổ chơi thật lớn, ngay cả Chân Huyễn Trận và Chân Long Thất Tiễn Thư cũng cam lòng lấy ra!”
Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Đan Dương lão nhân.
“Đan Dương Vương biết những vật kia sao?” U Minh nhị lão giật mình hỏi.
“Tất nhiên!” Đan Dương lão nhân vuốt vuốt râu, trong lòng khe khẽ thở dài tiếc hận, lần này Khương Ly chỉ sợ khó lòng thoát kiếp.
“Chân Huyễn Trận, Chân Long Thất Tiễn Thư, nghe nói là bảo vật của Chân Long nhất tộc ở Nam Hoang, có thể cách không g·iết người cực kỳ bá đạo. Nhưng chẳng hiểu vì sao mà rơi vào trong tay của Hợp Hoan lão tổ. Y mặc dù không phải Chân Long, khó có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của bảo vật, nhưng dùng Chân Long Thất Tiễn Thư g·iết c·hết kẻ địch ngoài vạn dặm, vẫn làm được”
“Lại có loại bảo vật ghê gớm như thế?” U Minh nhị lão hai mắt lóe sáng, cõi lòng bay lên một tia tham lam, nhưng nhanh chóng bị đè xuống. Hợp Hoan lão tổ có tu vi Tam phẩm trung kỳ đỉnh cao, là nhân vật hung ác, bọn họ mặc dù thèm thuồng bảo vật, nhưng cũng chưa tới mức ngu xuẩn mất khôn, đi c·ướp đồ của y.
Thời gian dần dần trôi qua, bấy giờ, ánh mắt của Hợp Hoan lão tổ chợt trở nên dữ tợn, nhìn xem người rơm ở giữa huyễn trận, khóe miệng lãnh khốc.
Trải qua ba canh giờ trớ chú người rơm, hiện tại, thời cơ đã thành thục, đã đến lúc dùng Chân Long Thất Tiễn diệt sát Bạch Phàm rồi.
“Tiễn thư hiển linh”
Hợp Hoan Lão tổ từ trong túi trữ vật lấy ra một cái sách ngọc, tế lên trời cao, ngón tay bấm quyết.
Sách ngọc này có bảy trang, mỗi một tờ đều vẽ một hình dạng một chi mũi tên màu đen, huyết khí âm trầm.
Dùng Chân Lực hiển hóa ra một thanh trường cung, lại khuất chưởng, lập tức có một trang sách tách ra, hóa thành một chi mũi tên màu đen như thật như giả, rơi vào trong tay Hợp Hoan lão tổ.
Dây cung kéo căng, đột ngột thả ra, mũi tên màu đen lấp lóe sát cơ, đâm thủng ngực người rơm, rồi hóa thành một đạo tiễn quang biến mất.
…..
Lúc này, ở xa xôi bắc bộ Thất Lạc Huyền Giới, Khương Ly cùng Vũ Như Yên đang gấp rút phi hành, chợt hắn phát giác được một cỗ nguy cơ chưa từng có đang tiến đến.
Trên đỉnh bầu trời trong xanh, bỗng nhiên xé mở ra một cái vết nứt không gian đen kịt mà u ám, tiếp theo liền có một chi mũi tên màu đen phá không mà ra, nhắm thẳng đỉnh đầu hắn.
Ngay khi mũi tên kia vừa xuất hiện, trong lòng Khương Ly đột ngột sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, dường như đối mặt không phải là một mũi tên, mà là một con cự long dài ngàn trượng từ trên trời cao hạ xuống.
Mũi tên màu đen bay tới quá nhanh, trước khi hắn kịp phản ứng, liền cảm thấy trước ngực đau nhói, mũi tên trực tiếp đâm thủng một lỗ hổng trên ngực hắn.
Phốc!
Khương Ly há mồm phun ra một mũi máu tươi, từ trên không trung ngã sầm xuống.