Chương 53: Ngự Linh Quyết
Trong đoạn tin tức này đúng là bao gồm một cái bí thuật. Bí thuật có tên khá kỳ lạ.
Ngự Linh Quyết!
Nghe giống như đang ám chỉ loại bí thuật ngự thú hoặc đại loại thế. Khương Ly thầm nghĩ, tiếp tục quan sát.
Không lâu sau, thần sắc của hắn chợt biến đổi, trở nên kinh dị.
Ngự Linh Quyết không chỉ là một cái bí thuật mà chính xác hơn còn là một môn pháp ấn, hơn nữa còn là một môn pháp ấn cực kỳ uyên thâm, dùng pháp quyết này để tu luyện, có thể tạo ra một loại ấn ký kỳ diệu gọi là Ngự Linh Ấn. Ngự Linh Ấn cùng Niệm Cấm giống nhau, đều dùng để chế ngự, điều khiển sinh vật, nhưng lại bá đạo hơn nhiều.
Chỗ bá đạo của nó, đó chính là chỉ cần tu luyện Ngự Linh Quyết đầy đủ cao thâm, tạo ra đủ nhiều Ngự Linh Ấn, thì bất cứ thứ gì trên thế gian, Ngự Linh Sư đều có thể chế ngự.
Dù đó là người, là vật, thậm chí là cả thiên đạo luân hồi.
Ngự Linh Quyết tương tự Túng Địa Kim Quang đều chỉ có một câu thủ quyết, tu luyện được đến đẳng cấp nào, luyện ra bao nhiêu Ngự Linh Ấn, phải phụ thuộc vào bản thân người tu luyện.
Đây là thượng cổ bí pháp. Một môn bí pháp giá trị lớn cỡ đó, Huyền Vũ Vương cam lòng truyền thụ cho mình?
Mặc dù lão muốn nhờ ta hỗ trợ, cũng đâu thể hào phóng như thế, lão ta rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Không phải là Khương Ly lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, chỉ là chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy khác thường.
Hắn âm thầm phỏng đoán, Ngự Linh Quyết hoặc là cần người đặc biệt mới có thể tu luyện, hoặc là nếu mình tu luyện thành công, cũng sẽ có tai hại lớn về sau!
Nội tâm Khương Ly nghiêng về khả năng phía sau.
Về phần tai hại đó rốt cuộc là thứ gì, tạm thời chưa phỏng đoán ra.
Nhưng dù là thế nào đi nữa, nhất định phải cảnh giác mười phần, tốt nhất là chớ nên đ tu luyện.
Đúng lúc này, âm thanh của Huyền Vũ Vương lần nữa truyền tới: “Tiểu hữu, chuyện của lão phu toàn bộ trông cậy vào ngươi. Hiện tại ngươi ngồi ở đây tu luyện, bổn Vương giúp ngươi đem Ngự Linh Quyết nhập môn, liền có thể rời đi...”
Khương Ly cười khổ, Huyền Vũ Vương gọi hắn tới chỗ này tự nhiên không chỉ để nói vài câu qua loa rồi. Xem chừng mình nhất định phải tu luyện Ngự Linh Quyết. Khẽ thở dài một tiếng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Trước mặt chính là một vị Tứ phẩm Chân Vương, hơn nữa nơi đây là địa bàn của người ta, nếu động thủ lên, kẻ chịu thiệt chắc chắn là hắn.
“Mời tiền bối chỉ dạy” Khương Ly ngồi xếp bằng ở trên lưng Huyền Vũ, đối với Huyền Vũ Vương chắp tay.
“Ha ha kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, tiểu hữu rất tốt!” Huyền Vũ Vương cười nhẹ, khuôn mặt lấp sau màn sương mù, không thấy rõ sắc thái.
Khương Ly cũng chả có công phu mà để ý, nhắm mắt tiến vào trạng thái nhập định, lặng lẽ cảm ngộ từng câu pháp quyết của Ngự Linh Quyết, mà Huyền Vũ Vương thì ngồi đối diện giảng giải.
Ngự Linh, Ngự Linh một khi nhập môn Ngự Linh Quyết trở thành Ngự Linh Sư.
Ngự Linh Sư chế ngự vạn vật, nô dịch vạn vật, mượn sức mạnh của vạn vật nuôi dưỡng chính mình. Công pháp này bá đạo đến cùng cực, để Khương Ly liên tưởng tới Cổ Ma nhất tộc.
Thời thái cổ, Ma Linh thống ngự thiên địa, coi vạn tộc như c·h·ó rơm, Ngự Linh Quyết cũng bao hàm một cỗ bá đạo, lãnh khốc ấy.
Hả? Trong lúc Khương Ly đang cảm ngộ pháp quyết, thì chợt giọt Sâm La Tổ Huyết ở trong đan điền hắn chợt rung động, bất tri bất giác cùng môn pháp quyết này hô ứng.
Khiến tốc độ tu luyện của hắn đột tăng mạnh.
Quả nhiên, Ngự Linh Quyết có liên quan tới Cổ Ma.
Ba ngày trôi qua, Khương Ly mở mắt, há mồm thở ra ngụm khí trọc, nâng tay bấm quyết, giữa không trung đánh ra một cái ấn ký màu đen.
Ấn ký này vô cùng huyền diệu, theo cảm nhận của Khương Ly, chỉ cần một đạo Ngự Linh Ấn đánh lên người, võ giả phía dưới Chân Nhân cảnh đều sẽ bị cưỡng ép chế ngự, biến thành nô bộc.
Mười ấn có thể chế ngự nhất phẩm Chân Nhân.
Trăm ấn có thể chế ngự nhị phẩm
Ngàn ấn có thể chế ngự tam phẩm
Cứ thế mà tính toán ra, nếu tu luyện tới tận cùng có thể chế ngự thiên địa luân hồi. Đương nhiên đó chỉ là lý thuyết mà thôi, nhưng cũng đã đủ cho thấy môn pháp quyết này nghịch thiên tới cỡ nào. Còn thêm một điều khủng bố nữa, đó là Ngự Linh Ấn không thể nào xóa bỏ, trừ phi g·iết c·hết người thi ấn.
“Ngộ tính của tiểu hữu thật kinh người, năm xưa lão phu phải mất một tháng mới đem Ngự Linh Quyết nhập môn...”
Khương Ly ngậm miệng chưa cho ý kiến.
“Hiện tại tiểu hữu có thể rời đi rồi, Bổn Vương đã dặn dò U Minh Nhị Lão, sẽ không làm khó ngươi.” Huyền Vũ Vương ôn hòa bảo. “Còn một chuyện nữa, trong vòng mười năm, ngươi nhất thiết phải đem Ngự Linh Quyết luyện tới tiểu thành, rồi trở về đây gặp ta! Nếu không, hậu quả tự chịu...”
“Vãn bối đã hiểu, xin cáo từ!” Khương Ly đứng dậy chắp tay, xoay người dứt khoát đi tới bên mép mai rùa, nhìn thấy U Minh Nhị Lão đang chống thuyền chờ ở dưới hồ. Hắn chẳng nói hai lời liền tung người nhảy xuống giữa thuyền, sắc mặt bình thản không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Khương Ly vừa đi, đôi mắt mờ đục của Huyền Vũ Vương chợt lấp lóe, tiếp theo liền thu hồi tiếp tục tĩnh tu.
Một đường rời khỏi Thụy Hồ, đi ra đến thành ngoại, giống như lời Huyền Vũ Vương nói, đệ tử của Huyền Vũ Tông không ai dám ngăn cản hắn.
Khương Ly mang theo tâm sự nặng nề trở về biệt viện, chuẩn bị sửa soạn chốc lát rồi chạy lên bắc bộ Băng Tuyết Sơn Mạch.
Hắn vốn cho rằng Vũ Như Yên cùng đám Tiêu Chiến đã rời thành rồi. Không nghĩ vừa đến biệt viện liền thấy thân ảnh một tên thiếu nữ mặc váy trắng đang ưu sầu đứng chờ trước cửa.
“Vũ cô nương?”
Khương Ly cau mày, hóa thành tàn ảnh, chớp mắt liền đi đến trước mặt nàng nghi hoặc hỏi.
“Sao cô vẫn còn ở đây?”
“Bạch đạo hữu!” Vũ Như Yên thấy hắn bình yên trở về, khuôn mặt vốn ưu sầu buồn bã chợt tỏa sáng rực rỡ, tiếp theo giống như một con thỏ nhỏ chạy tới, chui vào lòng hắn.
“Ầy” Khương Ly hơi sững sờ, có chút không biết làm sao, do dự chốc lát cũng vòng tay ôm lấy nàng. Thầm nghĩ cô gái này chỉ sợ đã động tình với ta rồi!
Hắn chẳng phải kẻ phong lưu đa tình, đối với chuyện tình cảm trước giờ chưa từng quá chấp nhất, vẫn luôn tùy duyên mà làm. Nên chuyện Vũ Như Yên động lòng với hắn, Khương Ly hiểu rõ, cũng không hề kháng cự.
Một nam một nữ ôm ấp chốc lát, Vũ Như Yên mới ngượng ngùng chui ra, khuôn mặt chớm hồng.
“Những người khác đâu?”
“Tất cả mọi người đều đã rời khỏi thành, chỉ là ta không yên tâm nên ở lại đây chờ đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Vũ Như Yên khẽ đáp.
“Ta không sao!” Khương Ly lắc đầu, ngửi được mùi thơm trên người thiếu nữ, chút lo lắng ban nãy trong nháy mắt tan biến. Không tự chủ nghĩ đến Xích Tuyết và Hạ Tuyết Đình, rồi ngây người tại chỗ.
Hắn rốt cuộc tìm ra lý do tu võ của chính mình. Không phải vì trường sinh, không phải vì vô địch thiên hạ, mà vì có đủ thực lực để bảo hộ người thân bằng hữu.
Nghĩ thông suốt, tâm tình của hắn trong chớp mắt liền thăng hoa, chợt cảm giác bàn tay bị người nắm lấy, cúi đầu nhìn xuống, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp nõn nà của Vũ Như Yên.
“Ngươi có thể gọi ta là Như Yên!” Thiếu nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành nhìn hắn.
“Tốt” Khương Ly vươn tay vuốt ve tóc mai của nàng, vẻ mặt đều là ôn nhu.
“Chúng ta rời thành trước!”
“Được!”