Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 73: Hắc Diệu
Ầm
Bụi mù tán đi, để lại trên mặt đất một cái hố sâu, năm người đồng thời thả ra thần thức, gắt gao quan sát bốn phía.
Dưới hố sâu đã không còn chút khí tức nào khác, để bọn họ thở dài một hơi, xem chừng Bạch Phàm đã b·ị đ·ánh thành tro bụi.
Dù sao, ban nãy hắn bị Cực Băng Dung Đạo trận khốn trụ, trọng thương, lại trúng phải năm chiêu toàn lực của năm vị Chuẩn Vương. Đừng nói Khương Ly vẻn vẹn là Nhị phẩm Chân Nhân, coi như Tam phẩm Chân Vương cũng chắc chắn phải c·hết.
“C·hết hay lắm ha ha ha!” Ngạo Vân ngửa mặt lên trời cười to, cuối cùng đã nhổ được cây kim trong mắt, nghiêng đầu nhìn về phía xa xa đang cùng Sát Cửu U giao đấu Vũ Như Yên, liếm môi nói:
“Để ta đi chiếu cố tiện nhiên kia, các vị tùy tiện!”
Gã vừa nhấc chân định rời đi, thì đột nhiên cả người lông tơ dựng đứng, bất giác cảm nhận được một cái cảm giác quen thuộc.
Cảm giác ấy, gã từng trải qua một lần, lúc ở trong Huyền Vũ Thành.
Cảm giác giống như bị tử thần khóa chặt, không thể nào hình dung, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ:
C·hết!
Ngạo Vân chưa kịp cử động, thì một mũi kiếm chẳng biết khi nào nhắm ngay yết hầu của gã, tốc độ quá nhanh, nhanh đến cùng cực.
Bịch
Không hề có cảm giác đau đớn, Ngạo Vân chợt thấy thị giác thay đổi, tiếp theo đầu mình nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc, cuối cùng hai mắt tối om.
C·hết! Lần này không có Hộ Mệnh Giới Chỉ ngăn trở, không gì có thể cứu mạng được gã được nữa.
Một vị Chuẩn Vương cường giả cứ như thế vô thanh vô tức c·hết đi, lập tức khiến bốn người còn lại giật mình kinh ngạc, sững sờ.
Nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh xác c·hết của Ngạo Vân đứng đấy một tên thanh niên mặc giáp vàng, bờ môi hơi trắng xám, ánh mắt lãnh đạm. Mà thanh kiếm màu đen trong tay hắn thì đang đâm lên bộ ngực của thân thể không đầu.
Ba hơi thở trôi qua, t·hi t·hể không đầu kia dần dần mục nát hóa thành đống xương trắng, chỉ còn một cái đầu lâu nằm trơ trọi ở trên mặt đất.
Bấy giờ, những người khác mới từ bên trong sững sờ thoát ra, dồn dập hốt hoảng.
“Hắn chưa c·hết!”
“Sao…làm sao có khả năng…”
Bốn vị Chuẩn Vương cường giả giờ khắc này cõi lòng lạnh lẽo, đầu kinh sợ nhìn về phía Khương Ly.
Bị trận pháp trọng thương, lại hứng chịu công kích toàn lực của năm người bọn họ, Bạch Phàm lại vẫn chưa c·hết, thậm chí còn âm thầm g·iết c·hết Mạc Vũ Chân Nhân.
Chẳng lẽ kẻ này là Chân Vương cường giả.
Khác biệt với vẻ kích động của bọn người, Khương Ly hiện tại sắc mặt bình thản. Ban nãy bị đối phương dùng trận pháp vây khốn, Khương Ly đúng là cực kỳ bất ngờ, nhưng đừng quên hắn còn có Lạc Thần Lệnh. Vừa thấy tình hình không thích hợp, Khương Ly liền chui vào Lạc Thần giới bỏ trốn. Hơn nữa, để tránh đám Ngạo Vân nghi ngờ, hắn còn vận dụng Vạn Ảnh Phân Thân hiển hóa ra một bộ phân thân thay thế chính mình.
Tiếp theo, ngay lúc bọn họ buông lỏng cảnh giác, liền xuất bất kỳ ý đ·ánh c·hết Ngạo Vân.
Dù sao, trong năm tên Chuẩn Vương, thực lực Ngạo Vân là mạnh nhất.
Mà kẻ nguy hiểm tiếp theo chính là Huyền Thiên Tử.
Lão già này nhìn dáng vẻ hom hem sắp xuống mồ, nhưng trình độ trận pháp rất cao minh, hai lần khiến hắn ăn phải thua thiệt, không biết lão ta còn cất giấu loại trận pháp ly kỳ cổ quái gì nữa chăng, nên sau khi g·iết Ngạo Vân, liền tới lượt Huyền Thiên Tử.
Khương Ly thần sắc lạnh lẽo, lóe lên một cái đã xuất hiện sau lưng Huyền Thiên Tử chừng hơn mười trượng.
Xích Phát Chân Nhân, Cổ Nguyệt Chân Nhân lẫn Hoàng Liệt Chân Nhân đều giật mình.
Trong bốn người Huyền Thiên Tử tư lịch cao nhất, đức cao vọng trọng, trận pháp một đạo rất lợi hại, nhưng thực lực lại thuộc hàng trung du. Bạch Phàm vừa bất ngờ á·m s·át Mạc Vũ Chân Nhân, hiện tại hiển nhiên là muốn lần nữa ra tay với Huyền Thiên Tử.
Nếu để hắn đạt được, thì tình thế sẽ cực kỳ cam go.
Vì vậy, ba người không ai bảo ai, đồng thời thi triển tuyệt chiêu đánh về phía Khương Ly cứu trợ Huyền Thiên Tử.
Mà Huyền Thiên Tử cũng sắc mặt lạnh lẽo, vỗ túi trữ vật lấy ra một khối thẻ ngọc, bóp nát, chớp mắt quanh người lão ta hiển hóa ra một cái trận đồ, trận văn lấp loé màu vàng, đem cả người lão bao bọc ở xung quanh. Khối thẻ ngọc kia, tự nhiên chính là Trận Giản.
Ngược lại ba người Xích Phát Chân Nhân cùng phát lực, đánh về phía Khương Ly, hiệu quả tựa hồ rất khả quan, vốn đang tiếp cận Huyền Thiên Tử thân ảnh bị công kích đánh văng ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất.
“Kẻ này tựa hồ không mạnh như trong tưởng tượng!” Trong đầu bốn người đồng thời toát ra một cái ý nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng Xích Phát Chân Nhân, Cổ Nguyệt Chân Nhân, Hoàng Liệt Chân Nhân bất ngờ hiển lộ ra ba bộ thân ảnh giống nhau như đúc.
“Không tốt, mắc mưu rồi!”
Xích Phát Chân Nhân cả người căng thẳng, chân lực phồng lên, không cần suy nghĩ liền vác búa xoay người toàn lực vụt ra đằng sau.
Chỉ thấy Bạch Phàm vẫy tay lấy ra một cái thẻ ngọc màu đen tuyền, bóp nát.
Thẻ ngọc bị bóp nát xong, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái điểm đen, điểm đen tuy nhỏ nhưng cực kỳ bắt mắt, hơn nữa từ bên trong điểm đen này toát ra một cái khí tức khiến cho người ta sợ hãi. Tiếp theo không đến nửa cái hô hấp, điểm đen bỗng nhiên rơi xuống chỗ Xích Phát Chân Nhân.
Trong lúc rơi xuống, điểm đen này cấp tốc bành trướng, hóa thành một cái lỗ đen sâu hoắm điên cuồng thôn phệ vạn vật.
Ah! Xích Phát Chân Nhân chỉ kịp kêu thảm một tiếng, liền bị lỗ đen thôn phệ, bốc hơi khỏi nhân gian.
Sau khi thôn phệ Xích Phát Chân Nhân, lỗ bên cũng biến mất tại chỗ, như chưa từng xuất hiện qua.
“Hắc…Hắc Diệu!” Nhìn thấy tình cảnh ban nãy, chỉ có Khương Ly cùng Huyền Thiên Tử.
Lão ta trốn ở trong trận pháp, gặp lỗ đen nuốt mất Xích Phát Chân Nhân, há hốc mồm, cả người không tự chủ run lẩy bẩy.
Phía bên Cổ Nguyệt Chân Nhân, đồng dạng xuất hiện một cái Khương Ly khác, cầm theo Diệt Trần Kiếm, đột ngột trảm tới.
Nhất Kiếm Trầm Giang
Chỉ thấy vô số kiếm khí hóa thành một dòng sông kiếm, đem đối phương bao trùm.
Bên phía Hoàng Liệt Chân Nhân cũng xuất hiện một người thanh niên, thời khắc hiện thân, ánh quyền dường như mưa rơi, đánh trên lưng gã.
Ngũ chuyển hạ phẩm bảo giáp bảo vệ, bị mấy chục ánh quyền đánh trúng, ầm ầm vỡ vụn, dư lực khiến cho Hoàng Liệt Chân Nhân trọng thương.
Đằng sau mỗi một quyền, làm cho thương thế của gã càng thêm nặng nề, xương sống lưng từng tấc từng tấc nát tan.
Hoàng Liệt Chân Nhân ngơ ngác thất sắc, bởi vì Bạch Phàm tựa hồ chơi trò giương đông kích tây, ra tay với Huyền Thiên Tử là giả, mục đích lại là trước hết muốn g·iết c·hết chính mình.
Không, không phải!
Bởi vì ngay vừa rồi, gã nghe được một tiếng hét to thảm thiết rồi im bặt, đó là tiếng của Xích Phát Chân Nhân.
Đáng tiếc, gã bị tập kích bất ngờ, nào có thời gian quan sát những người khác. Quyền kình của Bạch Phàm khủng bố đến giận sôi người. Mỗi quyền đằng sau lại so hơn quyền đằng trước mạnh hơn gấp mấy lần.
Phốc!
Vừa mới đối mặt, gã đã bị trọng thương.
Hoàng Liệt Chân Nhân bề ngoài là Chuẩn Vương cường giả, nhưng gã còn là một vị hi hữu Niết Bàn nhất trọng luyện thể giả. Nhục thân cực kỳ cứng rắn, đủ để đối cứng với Chân Binh.
Nhưng bị đối phương dùng quyền cước đ·ánh đ·ập, không có khả năng hoàn thủ, lập tức đoán ra Bạch Phàm này nhất định cũng là một vị luyện thể giả, hơn nữa còn mạnh hơn gã rất nhiều.
Gã gắng gượng trọng thương, miễn cưỡng lấy ra cây trường mâu, hướng Khương Ly ném tới.
Trường mâu kia là một kiện ngũ chuyển thượng phẩm Chân Binh, ngăm đen như sắt, xung quanh lượn lờ lôi điện, nhưng mũi nhọn sắc bén vô cùng, là bản mệnh chân binh của gã Hắc Tiêm Lôi Mâu.
Tại trong mắt gã xem ra, Bạch Phàm dù thực lực cao cường, đối mặt với Hắc Tiêm Lôi Mâu, thì hoặc là tránh né, hoặc là dồn toàn lực ứng phó, đến khi ấy gã có thể nhân cơ hội bỏ chạy.
Nhưng ngay lập tức xuất hiện một sự việc khiến Hoàng Liệt Chân Nhân không kịp chuẩn bị. Đã thấy ngay khi trường mâu lao đến, tránh cũng không tránh, bàn tay được bao bọc bởi màu vàng lân giáp liền hướng về mũi mâu đấm mạnh.
Oành, đạt đến Ngũ chuyển thượng phẩm Hắc Lôi Mâu, lại giống như một cái bình gốm bị đám nát tại chỗ.
“Cái gì! Không thể, không thể nào!”
Hoàng Liệt Chân Nhân bị hình ảnh trước mắt dọa cho sững sờ, quên mất phải chạy trốn.
Tiếp theo, đồng tử co rút, bởi vì một đấm của Bạch Phàm đánh nát trường mâu, dư uy chưa giảm, đã đánh về phía mình rồi.