Chương 75: Nghiệt Long Lăng Loàn
Hợp Hoan lão tổ tế ra Chân Long Thất Tiễn Thư là hành động bất đắc dĩ. Quyển sách này vốn không phải Chân Binh thông thường, sức mạnh của nó, chủ yếu đến từ lực lượng trớ chú. Nếu xây dựng Chân Huyễn Tế Đàn, lại hiến tế đại lượng long huyết, có thể đánh ra uy lực bất phàm.
Nhưng nếu coi nó là v·ũ k·hí bình thường mà sử dụng, uy lực chỉ sợ mười không còn một.
Đáng tiếc, bản mệnh chân binh của y, Cấm Ma Mâu bị Bạch Phàm trộm mất, hiện tại thiếu binh khí tiện tay, nên đành phải sử dụng món thần khí này.
“Chúng ta hãy rút lui trước…” Đan Dương lão nhân kiêng kị nhìn quyển sách ngọc trôi lơ lửng giữa không trung, trầm giọng nói.
Ban nãy lão ra tay cứu mạng Tuyết Vương khỏi cơn hoạn nạn, đã cực kỳ tận lực, Đan Dương lão nhân cũng không muốn cùng Hợp Hoan lão tổ không c·h·ế·t không thôi.
Nhưng đối phương đâu thể nào để cho bọn họ rời đi.
Một lần gõ trống khua chiêng tiến đánh Tuyết Các, thủ hạ đệ tử c·h·ế·t sạch, nếu không đạt được chút gì đó, chẳng phải là uổng công hay sao?
Chỉ thấy ánh mắt của y trở nên sắc bén, vươn tay túm nhẹ một cái, từ trong sách ngọc tách ra hai trang giấy, hóa thành hai mũi tên màu đen, quấn quanh yêu hỏa.
Chân lực hiển hóa thành cung, kéo căng hết cỡ, bắn mạnh mà ra.
“Đi!”
Vù vù! Hai mũi tên hóa thành tia chớp màu đen, lấy tốc độ kinh hồn đánh úp về phía đối thủ.
Bị khí cơ của Chân Long Tiễn khóa chặt, Đan Dương lão nhân tâm thần ngưng trọng. Mà sắc mặt của Lý Nhược Băng cũng đồng dạng trắng bệch.
Thời khắc mấu chốt, Đan Dương lão nhân chợt vung tay, tế lên đỉnh đồng.
Đỉnh đồng xanh mang theo phong cách cổ xưa, bên ngoài thân điêu khắc rất nhiều đồ án huyền ảo vừa rời khỏi tay áo liền, đón gió mà phình to, trở nên lớn như một gian phòng ốc, che chắn ở phía trước cả hai.
Lục phẩm Vương Khí, Thanh Đồng Đỉnh.
Vẫn chưa xong, Đan Dương lão nhân há mồm phun ra Thanh Liên Địa Tâm Hoả, quấn quanh Thanh Đồng Đỉnh, khiến cho lực phòng ngự của cự đỉnh càng tăng mạnh.
Boong…Một tiếng kim loại va chạm truyền tới, là hắc tiễn đánh lên trên đỉnh đồng.
Boong…Lại thêm một lần va chạm nữa, mũi tên thứ hai cũng bắn trúng thân đỉnh, hiện ra bản thể, là hai trang giấy ngọc mỏng như cánh ve, lấp loé một cái rồi biến mất.
Hắc tiễn tan biến, cự đỉnh dần dần thu nhỏ, rơi vào trong tay Đan Dương lão nhân.
Chỉ là bấy giờ sắc mặt của lão ta toát lên vẻ đau lòng, bởi vì mặc dù ngăn cản được công kích trí mạng, nhưng trên thân đỉnh lại bị đâm ra hai cái lỗ thủng. Còn may, Thanh Đồng Đỉnh chưa hư hỏng quá nặng, nếu không lão nhất định sẽ gặp phải phản phệ trọng thương.
Nheo mắt nhìn lướt qua sách ngọc, nghĩ mà sợ.
Chân Long Thất Tiễn Thư quả nhiên là dị bảo thượng cổ, mặc dù Hợp Hoan lão tổ sử dụng tùy tiện, uy lực lại vẫn như cũ ghê gớm.
Còn may, đối phương chỉ tiện tay dùng, nên chẳng thể tạo ra loại năng lực xuyên phá không gian, bỏ qua phòng ngự.
Nhưng nếu lại trúng thêm vài tiễn, bản mệnh chân binh của lão chỉ sợ sẽ bị bắn nát.
Bên ngoài chiến trường, thình lình có một đạo kim quang đang áp sát. Mỗi lần loé lên, đã vượt qua mười dặm.
Kim quang tản đi, hiện ra thân ảnh của Khương Ly.
“Chân Long Thất Tiễn Thư!” Chợt có tiếng kinh hô vang lên, từ trong ống tay áo của hắn lộ ra một cái đầu rồng nhỏ màu vàng.
“Ngươi nói là quyển sách ngọc kia?” Khương Ly khẽ hỏi.
“Đúng vậy, chính là nó! Không nghĩ đời này của tiểu long lại có cơ hội được nhìn thấy nó!” Nghiệt Long đôi mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm quyển sách treo lơ lửng giữa không trung, khóe miệng sắp chảy nước dãi, sùng bái nói. “Chân Long Thất Tiễn Thư chính là bản mạng Thần Binh của sơ đại Tổ Long. Đứng vào hàng Tiên Thiên Chí Bảo. Nghe nói, ngày mà bảo này xuất thế, thương khung run rẩy ngân hà vỡ vụn. Bảy mũi tên vừa ra có thể bắn vỡ ngôi sao. Hơn nữa, Chân Long Thất Tiễn Thư, không phải Long Tộc không thể triệt để khống chế”
Nhìn thấy Hợp Hoan lão tổ vận dụng ngọc sách, Nghiệt Long chợt tru lên như lợn chọc tiết, vô cùng đau lòng kêu rên: “Bà mẹ nó, phung phí của trời, phung phí của trời. Thượng cổ thần binh, lại bị tên tiểu bối kia coi thành mũi tên thông thường. Thực là tức c·h·ế·t bản long!”
Nghe lời lảm nhảm của nó, ánh mắt Khương Ly xuất hiện một tia ánh sáng, câu cuối cùng tựa hồ là nhược điểm của Chân Long Thất Tiễn Thư.
Chỉ có Long Tộc mới có khả năng hoàn toàn chưởng khống thần binh, Hợp Hoan lão tổ mặc dù có thể sử dụng, nhưng căn bản không thể phát huy hết uy lực của nó.
“Nếu ta để ngươi đi đoạt sách, ngươi có mấy phần chắc chắn?” Khương Ly trầm ngâm hỏi.
“Ầy!” Nghiệt Long hơi do dự chốc lát, nhưng rất nhanh liền trở nên cuồng nhiệt, hấp tấp nói:
“Chủ nhân chỉ cần tiếp cận ngọc sách, bản long có chín phần nắm chắc lấy được!”
“Tốt! Vậy chúng ta đoạt lấy nó!” Khương Ly gật gù.
……
Phía bên này, Hợp Hoan lão tổ bắn ra hai mũi tên, bị đối phương dùng Vương Khí chặn đứng, trong lòng cũng nóng nảy.
Lần thứ hai phất tay lấy ra ba trang sách mỏng, không nói hai lời liền bắn tới.
Vù vù vù
Mũi tên màu đen mang theo lực lượng tuyệt cường lao tới, đột nhiên không biết chỗ nào bay ra một thân ảnh, chặn đường đi của chúng.
Người chặn mũi tên, không ai khác chính là Khương Ly.
Ba mũi tên màu đen, quấn quanh yêu hỏa, tức khắc bắn thủng thân thể hắn, huyết quang đầy trời.
Cái gi! Đan Dương lão nhân cùng Lý Nhược Băng đều sắc mặt đại biến.
Hợp Hoan lão tổ cũng hai giật mình, tiếp theo châm chọc nở nụ cười:
“Dùng mạng của mình để cứu mạng người khác sao? Ngớ ngẩn?”
“Vậy sao?”
Huyết quang tản đi, Khương Ly cả người đẫm máu, trên ngực xuất hiện ba cái lỗ hỗng, nhếch miệng cười gằn.
“Ừm!” Hợp Hoan lão tổ kinh nghi, liền thấy thân ảnh của Khương Ly, ngay trước mặt mình dần dần tan biến.
“Ảo ảnh? Không, không giống cho lắm!”
Hả! Y bỗng cả kinh, quay đầu nhìn sang một hướng khác.
Đã thấy vừa c·h·ế·t đi Khương Ly, bỗng dưng xuất hiện ở đằng xa. Lúc này hắn thần tình lạnh nhạt, dưới cái nhìn chăm chú của y, mũi chân liên tục nhấc lên, trong nháy mắt bước ra năm bước.
Mỗi một bước, bức đại thế thành kiếm, cuối cùng ở bước thứ năm, ngưng tụ ra một thanh kiếm vô hình, chém thẳng về phía trước.
Vô hình kiếm khí vù vù trảm tới, để cho Hợp Hoan lão tổ nổi cả da gà.
Không dám lơ là chút nào, ống tay áo run lên, lần nữa tế ra hồng quang, muốn ngăn cản kiếm khí vô hình.
Đùng
Đạp Thiên Cửu Bộ bước thứ năm, tạo ra đại thế kiếm, uy lực chẳng thua kém công kích của Chân Vương. Hơn nữa, kiếm này còn mang theo thiên đại đại thế, trầm trọng vô cùng.
Cùng với hồng mang của Hợp Hoan lão tổ va chạm chừng mười lần, mới bị triệt để đánh tan.
Mà đúng lúc này, ở giữa không trung, xuất hiện một con rồng nhỏ, đôi mắt rồng lộ ra tham lam, gặp Hợp Hoan lão tổ bị Khương Ly quấy rối. Quanh thân rồng Hoàng Huyền Long Khí lóe lên, chớp mắt đã tiếp cận sách ngọc, đem nó nuốt mất.
“Muốn c·h·ế·t!”
Bảo vật bị đánh cắp, Hợp Hoan lão tổ ngay lập tức phát hiện được, trong lòng bừng lên lửa giận, đâu còn để ý Khương Ly, xoay người hướng lên trời đánh một chưởng.
Nghiệt Long nuốt xong sách ngọc, vẻ mặt sung sướng đê mê, nhìn thấy Hợp Hoan lão tổ nén giận g·i·ế·t tới, cũng không hề sợ hãi.
Lớn tiếng quát to: “Hèn mọn nhân loại, dám ra tay với bản long!”
Nói xong, cả người bỗng nhiên biến lớn, hóa thành một đầu huyền long dài ba trăm trượng, uy phong lẫm lẫm.
“Cấp tám Yêu Vương!”
Hợp Hoan lão tổ tròng mắt sắp lồi ra, đầu óc có chút choáng váng, ở đây sao lại xuất hiện một đầu Yêu Vương.
Không chỉ y, Đan Dương lão nhân cùng Lý Nhược Băng cũng đều kinh ngạc đến ngây người, tiếp theo vẻ mặt đồng dạng vô cùng khó coi.
“Chạy!” Hợp Hoan lão tổ nghĩ cũng chẳng cần nghĩ ngợi, cắn lưỡi phun ra một ngụm máu, tiếp theo hóa thành một tia hồng quang trốn mất dép.