Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Lại Thấy Thất Tiễn Thư

Chương 74: Lại Thấy Thất Tiễn Thư


Chốc lát, năm vị Chuẩn Vương cường giả trực tiếp c·hết hai, trọng thương hai. Người duy nhất còn hoàn hảo là Huyền Thiên Tử, đang trốn ở trong đại trận, bị một bộ phân thân khác của Khương Ly nhìn chằm chằm, chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bịch Bịch

Lại giao đấu thêm vài chiêu, cả Cổ Nguyệt Chân Nhân lẫn Hoàng Liệt Chân Nhân đều b·ị đ·ánh lăn ra đất, dáng dấp cực kỳ thê thảm.

Cũng đúng lúc này, thời hạn của Vạn Ảnh Phân Thân Thuật đã đến, ba bộ phân thân nhạt dần, tan biến tại chỗ, bản tôn của Khương Ly cầm theo Diệt Trần Kiếm, ung dung đến gần ba tên cường giả, lạnh lùng mở miệng:

“Giao ra bản mệnh tinh huyết, phụng ta làm chủ, bổn tọa tha mạng các ngươi!”

Trận chiến ban nãy, nói thì chậm nhưng từ lúc Ngạo Vân bị chém đứt đầu cho đến bây giờ, thực chất chỉ mới trôi qua chừng mười hơi thở.

Vản vẹn mười hơi thở, đại bại năm vị Chuẩn Vương, chiến tích ấy quả thực rất doạ người.

Một phần là do đám Ngạo Vân hơi khinh thường Khương Ly.

Cộng thêm, ban đầu bọn họ toàn lực điều động Chân Lực, dùng Cực Băng Dung Thiên Trận trấn sát hắn, tiêu tốn quá nhiều Chân Lực. Sau cùng lơ là bị Khương Ly đánh lén g·i·ế·t c·h·ế·t Ngạo Vân, lại dùng Chân Vương một kích thẻ ngọc, thuấn sát Xích Phát Chân Nhân.

Nếu không, năm người hợp lực vây công, hắn muốn chiến thắng cũng phải trả giá đắt.

Khương Ly sở dĩ tiêu diệt Ngạo Vân và Xích Phát Chân Nhân, mà chưa g·i·ế·t g·i·ế·t ba người khác, là vì hai nguyên do. Một, khác với Ngạo Vân, Xích Phát Chân Nhân đều là kẻ địch của hắn. Ba người này trước đó vốn cùng hắn không thù không oán. Thứ hai, cả ba dù sao cũng là Chuẩn Vương cảnh, bắt làm thủ hạ, có tác dụng rất lớn.

Đương nhiên nếu bọn họ gian ngoan mất linh, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.

Nằm trên mặt đất Cổ Nguyệt Chân Nhân, Hoàng Liệt Chân Nhân và trong trận pháp Huyền Thiên Tử, gặp Khương Ly ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng không khỏi run rẩy.

Người lên tiếng đầu tiên chính là Huyền Thiên Tử.

"Lão phu Huyền Thiên Tử, xin ra mắt chủ nhân!” Nói xong, lão không chút do dự thu hồi trận pháp, lấy ra một giọt bản mệnh tinh huyết dâng lên.

Khương Ly lão ta một chút, sắc mặt hơi hòa hoãn, Huyền Thiên Tử ngược lại là kẻ thức thời. Tâm niệm vừa động, đem cấm chú đánh lên trên giọt Chân Huyết.

Có Huyền Thiên Tử dẫn đầu, hai người còn lại cũng do dự chốc lát rồi giao ra bản mệnh Chân Huyết. Dù sao, thực lực của Bạch Phàm quá kinh khủng, Bọn họ mặc dù còn một chút át chủ bài, nhưng vận dụng cũng chưa chắc đã có thể thoát thân.

Trong lòng vô cùng hối hận, chính mình vì tham chút lợi ích trước mắt, chẳng những khiến cho môn hạ đệ tử c·h·ế·t oan uổng, ngay cả bản thân cũng góp đi vào.

Nhìn lướt qua dáng vẻ khóc không ra nước mắt của ba người, Khương Ly chẳng thèm để ý, chậm rãi dặn dò.

“Đem hai tên kia cũng bắt lại, đợi bổn toạ quay về xử lý sau!”

Nói xong liền hoá thành kim quang, hướng về trung tâm Băng Tuyết Sơn Mạch mà đi.

Lúc này, trên đỉnh một tòa núi tuyết, hàn khí lạnh lẽo, đứng đấy hai thân ảnh, một người chính là Lý Nhược Băng.

Chỉ là thời khắc này, nàng thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, vốn quần áo trắng nõn đều bị máu tươi nhuộm đỏ, gương mặt xinh đẹp yêu kiều trắng bệch như tờ giấy, dao động lực lượng trong thân thể mềm mại cũng khi có khi không, thoạt nhìn giống như một ngọn đèn đến thời điểm hết dầu.

Lý Nhược Băng là Tam phẩm trung kỳ Chân Vương, chinh chiến Kiếp Tộc mấy trăm năm, từng trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử. Nhưng trận chiến ngày hôm nay có lẽ là lần mà nàng trọng thương thê thảm nhất.

Bên cạnh nàng, đứng đấy một lão nhân mặc đan bào màu vàng. Ông lão tóc trắng như cước, da dẻ hồng hào, đôi mắt đục ngầu nhưng sắc bén như chim ưng.

Nếu Khương Ly ở đây, có thể nhận ra ông ta là Đan Dương lão nhân.

Mà đối diện hai người, thì là một tên thanh niên mặc cẩm bào, sắc măt âm trầm, khóe miệng chảy máu, mặc dù không đến mức thê thảm như Lý Nhược Băng, lại cũng bị thương nghiêm trọng.

“Đan Dương, ngươi muốn là địch nhân của bổn tọa hay sao?”

Đan Dương lão nhân thân hình thẳng tắp, quanh người trôi nổi từng đóa hỏa diễm hình đoá thanh liên, bình thản đáp lời.

“Đạo hữu biết rồi, còn cố hỏi làm chi?”

“Vì một nữ nhân mà đi chịu c·h·ế·t, có đáng hay không?” Hợp Hoan lão tổ nhíu mày, nhìn về phía Đan Dương lão nhân như nhìn một kẻ ngốc.

Lão nhân lắc đầu bảo: “Lão phu không phải vì nàng, ta giúp nàng là vì rời đi mộng giới mà thôi?”

“Rời đi?” Hợp Hoan lão tổ con mắt xoay chuyển đôi chút, tiếp theo liền khinh thường nói.

"Si tâm vọng tưởng, lấy thực lực của các ngươi còn nghĩ phá vỡ mộng cảnh rời đi?”

“Hơn nữa, các ngươi nghĩ rằng lão bất tử Huyền Vũ Vương kia, sẽ để cho các ngươi rời khỏi Thất Lạc Huyền Giới ư?”

“Dù sao cũng phải thử một lần, lão phu cũng không muốn ở nơi này chờ c·h·ế·t!” Đan Dương lão nhân kiên định nói.

“Ngu xuẩn! Tuyết Vương, Đan Dương lão nhân, nếu các ngươi đã ngoan cố tới cùng, vậy thì c·h·ế·t đi!”

Đan Dương lão nhân hừ nhẹ bước ra một bước, vỗ túi trữ vật tế ra một cái lư đồng màu xanh, Thanh Đồng Đỉnh bay lơ lững trong gió tuyết.

Mà Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nổ tan hóa thành sáu con hỏa long tung hoành ngang dọc.

Đan Dương lão nhân râu tóc bay loạn, khí thế che rợp trời, chỉ tay, Thanh Đồng Đỉnh, hỏa long bay múa giữa không trung, hướng về phía Hợp Hoan lão tổ trấn áp xuống. Đỉnh tuyết sơn băng tuyết đều bị hỏa long sấy khô.

Một đỉnh, uy lực không kém gì một kích của Tam phẩm trung kỳ, nếu là bình thường Hợp Hoan lão tổ còn chưa để trong mắt, nhưng hiện tại bị trọng thương, y nào dám chủ quan.

Lần đầu tiên, y nhìn thẳng đối phương.

Thất Lạc Huyền giới có bốn vị Chân Vương, trong đó Đan Dương lão nhân là người yếu nhất. Hơn nữa, lão đầu này vô cùng điệu thấp, cả ngày trốn ở trong đan các rất ít khi hiện thân.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy Lục phẩm trung kỳ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, kết hợp với Lục chuyển Vương Binh, chiến lực của Đan Dương lão nhân đủ để đánh với Tam phẩm trung kỳ một trận.

Đằng sau Đan Dương lão nhân, Lý Nhược Băng chống kiếm mà đứng, sắc mặt trắng xám.

Đan Dương lão nhân bộc phát ra thực lực cỡ này, khiến nàng vô cùng bất ngờ, đáng tiếc Hợp Hoan lão tổ lại càng mạnh hơn một bậc. Coi như hai người bọn họ liên hợp, cũng chưa chắc đã là đối thủ của y.

Hợp Hoan lão tổ thấy đối phương vận dụng Thanh Đồng Đỉnh cùng Thanh Liên Địa Tam Hỏa, sắc mặt hơi nghiêm nghị đôi chút, nhưng cũng không hề kinh hãi.

Ống tay áo rung lên, màu hồng sương khói chớp động, từ trong tay áo bay ra một tia sáng lạnh lẽo, đánh trúng cự đỉnh, phát ra tiếng nổ vang như sấm.

Hồng quang cùng cự đỉnh va chạm lấy nhau, không phân thắng bại.

Tia hồng quang kia, bị Hợp Hoan lão tổ biến thành vô số lưỡi kiếm, công kích liên miên, mà Đan Dương lão nhân lại khống chế Vương Hỏa chống đỡ, thủ quyết lên miên, mỗi lần đánh ra công kích, không thua kỳ tam tinh võ kỹ.

Tuyết lỡ đá rơi, bầu trời hiện ra dị tượng không ngừng, ngay cả bên dưới chân núi cũng mơ hồ cảm nhận được chấn động ở nơi đây.

Tam tinh vũ kỹ, cực kỳ hao tổn pháp lực, hai người đều là tam phẩm Chân Vương, nếu là bình thường, ba bốn cái Đan Dương lão nhân cũng chẳng đánh lại đối phương. Nhưng Hợp Hoan lão tổ bị trọng thương, thực lực phát huy chưa đến bảy phần mười, thành ra chiến lực sàn sàn nhau.

“C·h·ế·t cho ta!”

Hợp Hoan lão tổ gầm nhẹ một tiếng, tia hồng quang đột nhiên sáng rực, trảm mạnh xuống, đem cự đỉnh đẩy lui, đồng thời tế lên một quyển sách bằng ngọc cổ lão, tỏa ra khí thế lạnh lẽo đìu hiu.

“Chân Long Thất Tiễn Thư!”

Đan Dương lão nhân ánh mắt co rụt, nội tâm hốt hoảng, vội vã lùi về sau đứng cạnh Lý Nhược Băng.

Chương 74: Lại Thấy Thất Tiễn Thư