Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 92: Đoạt Xá

Chương 92: Đoạt Xá


"Hoặc Thiên!" Khương Ly âm thầm thì thào.

Ngày trước lúc còn ở thành Đại La, Chiêu Diêu Vương từng kể cho hắn lai lịch của loại kiếm ý này, cũng từng nhắc đến Mai Cốt Táng Địa. Nghe nói, vạn năm trước, có một nữ nhân cầm cổ kiếm g·iết sạch phân nửa cường giả của Đông Hoang, trực tiếp tạo nên Mai Cốt Táng Địa.

Nội tình của trận chiến năm ấy, Khương Ly không rõ cho lắm, nhưng hiện tại trong Luân Hồi Mộng gặp được Hoặc Thiên kiếm khí. Hắn đại khái có thể khẳng định, Mai Cốt Lĩnh cùng Hoặc Thiên quả thực có liên quan rất lớn.

Hắc vũ che kín bầu trời, mang theo sát cơ âm trầm phủ xuống, khác với Huyền Bá đã bị dọa cho xanh mặt. Trên mặt Khương Ly không lộ ra một tia sợ hãi, chỉ có phức tạp, mang theo chút bi thương, tiếc nuối.

“Xong! Bạch đạo hữu hình như bị dọa cho choáng váng!” Huyền Bát gặp Khương Ly đứng sững sờ tại chỗ, cho rằng hắn đã bị mạn thiên kiếm vũ dọa mất hồn rồi.

Nhưng ngay khi vô tận hắc vũ trút xuống, chợt trong người Khương Ly bay ra một đạo ánh sáng màu đen, to bằng ngón tay cái, lơ lửng ở trên đỉnh đầu bọn họ, hướng về phía bầu trời mà bay lên.

“Thứ gì!” Huyền Bá theo bản năng nhìn lên.

Chỉ thấy đạo ánh sáng màu đen kia lơ lửng giữa không trung, tỏa ra một loại ý cảnh mờ mịt, cùng ý cảnh của kiếm vũ tương đồng. Nhất thời toàn bộ hắc vũ giống như nhận được chỉ lệnh nào đó, ào ào tan biến tại chỗ, không còn công kích hai người bọn họ. Mà tia sáng màu đen kia cũng lung lay chốc lát rồi bay trở về, chui vào trong thức hải của Khương Ly.

Kiếm vũ tản mất, nguy cơ được giải trừ, Khương Ly cũng thu hồi tâm thần, ánh mắt lấp lóe chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Huyền Bát há miệng, muốn nói rồi lại thôi. Gã tựa hồ cũng phát hiện ra lai lịch của tia sáng ban nãy, ánh mắt nhìn về phía Khương Ly ngoài tò mò còn xuất hiện một tia kiêng kỵ.

Bấy giờ, từ phương xa chợt truyền tới tiếng hét thảm thiết, tiếp theo Luân Hồi Đệ thất mộng liền kết thúc.

“Huyền Vũ Vương c·h·ế·t rồi?” Huyền Bát thì thào, lại không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm. Đối mặt với kiếm chiêu khủng bố ban nãy, đừng nói là không có tu vi Huyền Vũ Vương, coi như y vào lúc toàn thịnh cũng chẳng thể nào chống đỡ được.

Huyền Bát thầm hô may mắn, may mắn gã cầu cạnh Khương Ly trợ giúp, nếu không hiện tại chính mình đã rơi vào tay Huyền Vũ Vương rồi.

Khương Ly và Huyền Bát vừa thoát khỏi mộng cảnh, gã vội hóa thành một đạo hắc quang chui vào trong đại trận, chỉ để lại một câu nói: “Thời gian gấp gáp, bần đạo phải tranh thủ thời gian thoát khỏi Ngự Linh đại trận, đợi xử lý kẻ này xong sẽ quay lại cảm tạ đạo hữu!”

Gặp gã gấp gáp như thế, Khương Ly cũng chẳng để tâm, mà lập tức lùi ra xa quan chiến. Sắp tới là trận chiến giữa Huyền Vũ Vương và Huyền Bát, cấp bậc chiến đấu kia không phải hắn có thể tham gia.

Chỉ là hắn còn chưa lùi được bao xa, thì trong thiên địa đột nhiên truyền ra một âm thanh trời long đất lở, Thất Lạc Huyền Giới tựa hồ gặp phải trọng kích, không nhịn được mà dần dần tan vỡ.

Từ chính giữa Ngự Linh đại trận đột ngột hình thành một cái hố đen thật lớn, trước sau không tới mười hô hấp, đã đem ngàn vạn dặm cương vực, bao gồm tất cả sinh linh cắn nuốt hầu như chẳng còn gì, ngay cả Khương Ly cũng không ngoại lệ.

Bên trong đường hành lang hư không nối thông với hố đen, Khương Ly đầu váng mắt hoa, trôi theo dòng chảy, sắc mặt cả kinh.

Hắn, Huyền Vũ Vương và Huyền Bát vừa mới thoát khỏi mộng cảnh, Huyền Bát phân hồn vừa mới rời đi chưa được nửa khắc, thì toàn bộ Thất Lạc Huyền Giới đã bị hủy diệt rồi?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chớp măt, một cái tiểu thế giới cùng mấy triệu sinh linh cứ như thế vô thanh vô tức mà tan biến, quả thực bất khả tư nghị. Nhưng Khương Ly lúc này không kịp lo nghĩ quá nhiều, bởi vì hắn cũng bị hố đen nuốt vào trong hanh lang hư không.

Lực lượng kinh khủng vừa rồi, có thể là do vật gì đó tự bạo mà sinh ra, Khương Ly thu hồi tâm tư, hơi suy đoán, chẳng lẽ Huyền Vũ Vương c·h·ó cùng dứt dậu, lựa chọn tự bạo muốn cùng c·h·ế·t với Huyền Bát.

Không rõ! Hắn chẳng nói hai lời, lập tức lách mình chui vào trong Lạc Thần Giới, trước tiên tránh ở trong này một thời gian hẵng tính tiếp.

Rơi xuống bên cạnh nhà gỗ, Khương Ly ho ra vài ngụm máu bầm, từ trong túi trữ vật láy ra một số đan dược chữa thương, vội vã nuốt vào. Lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, phóng ra thần niệm dò xét tình huống của bản thân.

Bỗng nhiên Khương Ly giật mình cả kinh, bởi vì ngay lúc hắn vận dụng thần niệm, lại nhận ra có một đôi ánh mắt âm trầm, đang nhìn chằm chằm vào mình, mà ánh mắt kia cũng không phải là đến từ xung quanh, mà là đến từ bên trong thân thể của hắn.

Khương Ly biến sắc, một tay bấm quyết, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Ngưng!”

Thoáng cái, linh thể thần hồn của hắn đã hiện ở bên trong thức hải.

Trong thức hải bị bao phủ bởi vô số thanh kiếm niệm, bỗng dưng có nhiều hơn một thân ảnh, đang lẳng lặng lơ lửng ở giữa kiếm hải, thật hăng hái quan sát bốn phía, bộ dáng rất lấy làm lạ.

Khương Ly nhìn thân ảnh kia, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, gằn giọng: “Huyền Vũ Vương!”

Nghe được tiếng la, thân ảnh kia từ từ quay lại, lộ ra khuôn mặt của người trung niên, hai mắt rạng rỡ có thần, người này tướng mạo không giận mà oai, dường như có một loại uy nghiêm cao quý trời sinh.

Nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, quả nhiên chính là Huyền Vũ Vương.

Trái tim của hắn như chìm xuống đáy cốc. Ngay cả Huyền Vũ Vương làm thế nào đột phá phòng ngự thức hải của mình, xông vào chỗ này đều không có phát hiện. Nếu không phải đối phương vốn không có ý ẩn núp, chỉ sợ hắn còn mơ hồ chẳng hay biết gì.

Quả nhiên là Ma Đế hóa thân, thủ đoạn cao cường, chỉ sợ kiếm thức của mình chưa hẳn đã mai diệt được y.

“Lại là trong truyền thuyết Kiếm Thức! Tiểu bối nhà ngươi quả thực không đơn giản!” Huyền Vũ Vương giờ khắc này cũng là một đạo linh thể thần hồn, nhưng bởi vì ban nãy bị trọng thương nên linh thể thần hồn lộ ra tương đối hư ảo. Có điều, y tựa hồ cũng không quá để ý, mà vô cùng hào hứng nói.

Thức hải của người thường nằm ở trong Thiên Linh, chỉ cần đột phá Chân Nhân, xuất hiện thần niệm liền có thể diễn hóa ra niệm lực hải dương. Thỉnh thoảng có một số đại năng có thể đem thức hải tu luyện thành biển lửa, băng xuyên…rất nhiều hình thái. Mà những kẻ như thế, thường đều là nhân vật ngang dọc một phương.

Thức hải của Khương Ly không phải hỏa diễm hay băng xuyên mà được cấu tạo bởi vô số thanh kiếm niệm, chỉa ra bốn phía, kiếm khí tung hoành như thiên la địa võng.

Lấy kiếm khí ngưng tụ thành thức hải, được gọi là Kiếm Thức.

Loại thức hải này, cực kỳ hiếm có, chỉ có số ít kiếm tu cường đại, nhờ cơ duyên xảo hợp mới luyện thành.

“Hừ!” Khương Ly chưa cùng y nói nhảm, mà vươn tay ngưng tụ ra trăm ngàn thanh kiếm niệm hướng về phía Huyền Vũ Vương đánh tới.

“Có ý tứ!” Huyền Vũ Vương nhếch miệng, quanh thân chợt hóa ra từng lớp niệm giáp, đem linh thể thần hồn bao bọc chặt chẽ.

Ầm một tiếng, vô tận kiếm niệm liên miên bắn lên niệm giáp, quấy đảo cả thức hải nổi lên ngập trời sóng gió, thật lâu không thể ổn định.

Khương Ly sắc mặt tái xanh, bởi vì Huyền Vũ Vương ngưng tụ ra niệm giáp lại dễ dàng ngăn cản được kiếm niệm của mình, trầm giọng quát: “Huyền Vũ Vương, cút ra khỏi nơi này, nếu không đừng trách bổn tọa ra tay ác độc!”

Linh thể thần hồn của Huyền Vũ Vương bỗng nhiên xuất hiện ở trong thức hải của mình, Khương Ly tự nhiên đoán được mục đích của đối phương, một bên lớn tiếng, một bên âm thầm tụ lực.

Chương 92: Đoạt Xá