Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 96: Trung Can Nghĩa Đảm Nghiệt Long
“Phốc!” Cả người Tiêu Ảnh bị hắc khí bao phủ, vừa chui trở lại kết giới, liền nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải đi mấy phần.
“Thật đáng sợ ma khí!” Đám người lần nữa hít vào một hơi khí lạnh, trong tất cả bọn họ, ngoại trừ Nghiệt Long và Tiêu Chiến ra, thì thực lực của Tiêu Ảnh là mạnh nhất, là nhị phẩm đỉnh phong cao thủ. Không nghĩ mới chạm phải ma khí trong tích tắc, đã suýt chút nữa m·ất m·ạng.
Tiêu Chiến cau mày thật chặt, thầm thở dài, từ bỏ ý định ra ngoài cứu giúp Khương Ly. Thực lực của hắn mạnh hơn Tiêu Ảnh đôi chút, nhưng cũng khó lòng chống cự được sự ăn mòn của Thái Cổ Ma Khí. Tiêu Ảnh vẻn vẹn đi ra hai bước, mà hắn nhiều nhất có thể đi ra ba bước là cùng.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa ư?” Chúng nữ Tuyết Các gấp gáp vô cùng, vài gã đệ tử trẻ tuổi hai mắt đỏ bừng, ôm chầm lấy nhau.
“Hừ hừ, các ngươi thật quá vô dụng, mau chống mắt mà nhìn chúng ta cứu Tiểu Phàm Phàm đây!”
“Đúng thế...hừ hừ hừ”
Năm tên tiểu nha đầu thi nhau lên tiếng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“Chúng ta đi!”
Đám Kiếm Linh hóa thành năm tia sáng xông ra khỏi kết giới, lóe lên một cái đã tiếp cận nhà gỗ. Chỉ là các nàng vừa bay ra ngoài chưa đầy một cái hô hấp, nguyên bản rực rỡ tiểu kiếm đã bị nhuộm thành một màu đen kịt, khiến cho cả bọn nhao nhao gọi to:
“Không được, không được, đại tỷ tỷ bị ma khí ăn mòn rồi!” Kim Y Kiếm Linh khuôn mặt nhỏ hoảng hốt.
“A a a nhị tỷ tỷ cũng bị làm bẩn, cả người toàn màu đen!” Thanh Y Kiếm Linh khóc không ra nước mắt.
“Không cứu nữa, không cứu nữa, chúng ta mau trở về nếu không sẽ giống Tiểu Phàm Phàm biến thành yêu ma!” Hồng Y Kiếm Linh lung lay đầu nhỏ có chút choáng váng.
“Gào gào gào các tỷ muội chạy mau!” Lam Y Kiếm Linh hoảng hốt quay đầu liền chạy.
“Cứu cứu cứu!” Hoàng Y Kiếm Linh mười phần sốt ruột, mỗi tội nói lắp, chẳng nói ra câu nào ra hồn.
Vèo!
Đám Kiếm Linh mặc dù ngây thơ nhưng phản ứng cũng rất nhanh, vừa gặp nguy hiểm đã nhanh chóng bay trở về, rơi xuống bên dưới Tử Thụ. May mắn, Tử Thụ không ngừng tản ra tử khí, xâm nhập vào trong tiểu kiếm, xua đuổi hết thảy ma khí. Chừng mấy hơi thở, đám kiếm linh mới khôi phục hình dạng ban đầu, nhưng thân kiếm ảm đạm vô quang, uể oải cực kỳ.
Nghiệt Long nhìn đám Kiếm Linh một mắt, âm thầm cười nhạo.
Nhìn tình cảnh thê thảm của Tiêu Ảnh và đám Kiếm Linh, trong lòng mọi người càng thêm lạnh lẽo, lẽ nào hết cách rồi?
“Các vị tiền bối mau nhìn!” Đúng lúc này, chợt vang lên tiếng hô thất thanh của một nữ đệ tử Tuyết Các.
“Ừm!” Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía Khương Ly, chỉ trên người hắn đột nhiên bốc lên một luồng huyết khí màu đen cực kỳ tinh thuần, huyết khí này vừa xuất hiện, khắp bốn phía Thái Cổ Ma Khí tựa hồ gặp phải áp chế, cấp tốc lùi ra đằng sau.
“Đó lại là thứ gì? Thái Cổ Ma Khí tựa hồ cũng kiêng kị chúng!”
Mọi người há hốc mồm, mặc dù không biết màu đen huyết khí kia là gì, nhưng trong nội tâm bất giác cảm thấy bất an.
Mà Nghiệt Long thì hơi lộp bộp, mồ hôi lạnh ứa ra: “Nếu ta nhớ không nhầm, chủ nhân hình như từng thu được một giọt Cổ Ma Tổ Huyết, trước giờ không dám luyện hóa. Hiện tại Tổ Huyết tự động thức tỉnh rồi?”
“Tổ Huyết thức tỉnh, lão quái vật kia nói không chừng sẽ thông qua Tổ Huyết làm môi giới mà giáng lâm hiện thế, bà nội nó, đại sự không ổn!”
Lão quái vật trong lời Nghiệt Long, chẳng ai khác chính là Sâm La Ma Tổ, ngày trước Sâm La Ma Tổ muốn đoạt xá Khương Ly, lộ ra khí tức khủng bố, đến bây giờ Nghiệt Long vẫn còn bóng ma tâm lý. Nếu Sâm La Ma Tổ thật sự giáng lâm, đừng nói chia hành lý cái mẹ gì, tất cả mọi người ở đây, bao quát nó đều phải c·hết.
“Không được, tạm thời chưa cần chia hành lý vội..!” Nghiệt Long đau lòng ra quyết định.
Trong nhà gỗ huyết khí càng lúc càng lan rộng, mà Thái Cổ Ma Khí liên tục bị ép lùi ra bốn phía, theo huyết khí màu đen càng ngày dày đặc, cảm giác bất an trong lòng mọi người càng tăng mạnh.
Trong lúc mọi người đang tiến thoái lưỡng nan, chưa tìm được phương hướng giải quyết, thì chợt vang lên một tiếng thở dài.
“Hazz! Vẫn là để ta tới đi. Bổn long dù sao cũng là nô bộc của chủ nhân, hiện tại hắn g·ặp n·ạn, bổn long há có thể khoanh tay đứng nhìn!"
Nghiệt Long nói xong, một bộ đại nghĩa lẫm nhiên đẩy ra mọi người, từng bước đi tới ngoài rìa kết giới, đầy mặt nghiêm nghị, thấy c·hết không sờn.
Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê,
Tráng sĩ một đi chẳng trở về.
Bề ngoài, nó tựa hồ xuất phát từ lòng trung thành muốn liều lĩnh đi cứu giúp Khương Ly, mà trong nội tâm thì âm thầm tính toán.
“Ma Linh Thái Cổ Ma Khí, Kiếp Linh Vô Lượng Kiếp Độc, đều có tính ăn mòn cực mạnh, bình thường sinh vật, tử vật khó lòng chống lại. Nhưng có một thứ có thể ngăn cản sự ô nhiễm của bọn chúng, đó chính là Thiên Đạo Tệ. Thiên Đạo Tệ ẩn chứa một tia thiên đạo ý chí, gia trì lên người có thể ngắn ngủi chống cự ma khí ăn mòn. Đáng tiếc, Thiên Đạo Tệ không dễ kiếm nha, lần trước mất một viên, lần này lại mất một viên …Hazz, ai bảo Long Nhật Thiên ta là trung phó cao cấp nhất trong thiên hạ cơ chứ, lần này tốn hao một viên Thiên Đạo Tệ, đợi sát tinh tỉnh lại nhất định phải khiến hắn bồi thường chút gì đó, bằng không ta cũng quá thiệt thòi…Ừm! Vậy xin nhẹ Chân Long Thất Huyễn Thư đi, một viên Thiên Đạo Tệ đổi một cái rác rưởi Tiên Thiên Chí Bảo, quá công bằng!”
Nghiệt Long trong vụng trộm tính toán trong lòng, những người khác không hề biết.
Bọn họ nhìn thấy biểu hiện của Nghiệt Long đều dồn dập cảm thán, Long Nhật Thiên tiền bối quả thực là một con rồng trung can nghĩa đảm.
Ngay cả năm tên tiểu Kiếm Linh đều thầm giật mình, nhìn Nghiệt Long với con mắt khác, không nghĩ tới hèn mọn tiểu Long Long lại trung thành như thế, ngày sau các tỷ tỷ không ăn h·iếp ngươi nữa.
Nghiệt Long đi tới biên giới, nâng vuốt chạm vào kết giới, vội vã thu hồi, cẩn thận từng ly từng tý, như gặp đại địch.
Tiếp theo nó không biết từ đâu lấy ra một đồng tiền màu vàng, ngậm ở trong miệng, lập tức cả người nó hơi sáng lên, tỏa ra khí chất cao quý, quanh long hồn hiển hiện một lớp màng mỏng gần như trong suốt, hít sâu một hơi tung người bay một mạch về phía nhà gỗ.
Nghiệt Long vừa chui ra khỏi kết giới, lập tức bốn phía Ma Khí ầm ầm kéo tới, giống như thiên la địa võng bao trùm lấy toàn thân nó. Chỉ có điều, những ma khí này tựa hồ bị thứ gì đó ngắn cản, không tài nào thẩm thấu vào bên trong.
“Hắc! Thiên Đạo Tệ quả nhiên hữu dụng. Chẳng trách đám cường giả ở ngoại giới yêu thích sưu tầm chúng như thế!” Nghiệt Long âm thầm đắc ý, linh hoạt chui vào trong nhà gỗ, xuyên qua dày đặc huyết khí, dùng hai chân trước túm lấy vai áo Khương Ly, nâng hắn lên.
Xì xì xì
“Không tốt!” Nghiệt Long chợt biến sắc, bởi vì có thể dễ dàng chống cự Thái Cổ Ma Khí thiên đạo ý chí, tiếp xúc với màu đen khí huyết lại nhanh chóng bị ăn mòn, loang lổ.
Mẹ nó! Nghiệt Long sợ xanh mặt, chỉ thấy một vạn con long mẫu không mặc quần bay qua đầu, đâu dám chần chờ, vội vã kéo lấy Khương Ly bay trở về tử sắc kết giới.
Bịch!
Vừa vào kết giới, thiện đạo ý chí cũng bị ăn mòn gần hết, Nghiệt Long thầm hô may mắn, lập tức làm bộ b·ị t·hương quá nặng, không giữ nổi Khương Ly, đem hắn ném mạnh xuống đất. Chính mình thì cố ý thu nhỏ lại, cũng nằm thoi thóp ở trên mặt cỏ.
Ca biểu diễn như thế, hẳn là không có ai nhận ra chứ?