Nghịch Trần
Unknown
Chương 23: Khí Vận Bị Đánh Cướp
Làm phiền người khác lúc tu luyện là một điều tối kỵ ở võ giới, nhất là vào những thời khắc mấu chốt.
Ba năm hóa phàm, tâm tình của Khương Ly trở nên bình dị, hiền hòa, nhưng bị người vô cớ đánh gãy cảm ngộ, trong lòng cũng không khỏi nổi lên một tia sát ý.
Khương Ly sắc mặt lạnh lùng, đứng dậy mở toang cửa tiệm, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trước cửa đứng đấy một lão nhân bẩn thỉu, đầu tóc lôi thôi, đang tủm tỉm cười nhìn về phía hắn.
“Là ngươi!”
Khương Ly lập tức nhận ra đối phương. Lão đầu lôi thôi trước mặt chính là ông lão thần bí mà hắn gặp gỡ ba năm trước. Ba năm này, lão ta chưa từng tiếp tục xuất hiện trước, không nghĩ hôm nay lão ta lại chủ động tới tìm mình, hơn nữa còn đến đúng lúc hắn ngộ đạo.
Lão đầu này nhìn bề ngoài chỉ là phàm nhân, nhưng theo Khương Ly càng nhìn kỹ, càng thấy đối phương thâm bất khả trắc. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất là ánh mắt của lão ta, càng thật giống như một cái hố sâu, tốt nhất không thể cùng ánh mắt của người này tiếp xúc, một khi tiếp xúc với ánh mắt của ông ta, thì tinh thần lập tức sẽ bị hút vào bên trong, vô cùng kinh dị.
Sắc mặt Khương Ly sầm xuống, biết rõ đối phương là cao thủ, nhưng vô duyên vô cớ phá hỏng chuyện tốt của hắn, lại không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng. Khương Ly nhất định sẽ không khách khí.
“Lão phu tên Diệp Trần, ra mắt tiểu hữu, chà chà chà, ngộ tính của tiểu hữu thật ghê gớm. Vẻn vẹn ba năm đã tu thành Vương Khí...”
Lão đầu vẫn như cũ cười tủm tỉm, chỉ một câu liền nói toẹt ra bản lãnh của hắn, để Khương Ly cả kinh trong lòng, suy nghĩ miên man.
Diệp Trần?
Hắn cau mày thật chặt, chỉ cảm thấy cái tên này khá quen, chính mình tựa hồ đã nghe ở đâu rồi.
Ừm! tên là Diệp Trần, tu vi thâm bất khả trắc, ở Loạn Ma Vực ngược lại có một người như thế.
Kiếm Tôn Diệp Trần
Kiếm Tôn là một trong Ngoại Vực Thất Tôn, là bảy đại nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nhất ngoại vực. Bảy người này không chỉ sở hữu thực lực mạnh mẽ, mà tại một đạo nào đó sở hữu tạo nghệ siêu quần bạt tụy, được toàn bộ thế nhân cộng đồng công nhận.
Kiếm Tôn Diệp Trần, nghe nói là một vị Ngũ phẩm đỉnh cao cường giả, kiếm đạo thông thần, nửa bước chạm tới Chưởng Vị cấp độ. Đáng tiếc, đương thời Chưởng Kiếm Đế Quân đã có người nắm giữ, dẫn đến kiếm đạo của ông ta cả đời bị kẹt ở nửa bước này, không tài nào tiến thêm.
Mặc dù là như thế, thực lực của vị Kiếm Tôn này lại không thể nào khinh thường, nghe nói từng lấy ngũ phẩm Chân Vương trọng thương một vị Lục phẩm Đế quân, thanh danh hiển hách.
Đường đường là Kiếm Tôn, không ở ngoại vực lêu lổng, lại đóng giả lão ăn mày chạy đến Hoang Châu này, là có mục đích gì?
“Vãn bối ra mắt Kiếm Tôn!” Khương Ly đứng dậy, chắp tay nói.
“Ah! Tiểu tử nhà ngươi quả nhiên tinh minh, lập tức liền đoán ra thân phận của lão phu” Lão đầu cười nhạt một tiếng, cũng không hề giấu diếm thân phận của mình.
Mặc dù đã biết được thân phận của đối phương, nhưng oán khí trong lòng Khương Ly vẫn chưa tan, tự nhiên sẽ không cho lão sắc mặt tốt, trầm giọng hỏi:
“Chẳng hay tiền bối tìm ta là có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo…? Khà khà...chỉ giáo ngược lại là không có, lão hủ tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi, tạm thời chớ nên đột phá tam phẩm…nếu không, ngươi chắc chắn phải c·h·ế·t!”
Khương Ly nheo mắt, chưa hề lên tiếng, hồi lâu mới hỏi:
“Lời của tiền bối có ý gì?”
“Chính là ý tứ như thế!” Diệp Trần cười nói: “Lão phu ẩn cư ở Tuyết Mai Thành mấy trăm năm, gặp qua không ít võ giả đến đây hóa phàm. Mà ngươi là người khiến ta chú ý nhất. Trên người ngươi nhân quả rối rắm, dính dáng đến rất nhiều tồn tại đáng sợ. Đặc biệt, khí vận của ngươi cực kỳ cổ quái, lão phu nhìn không thấu…”
“Nhân quả, khí vận?” Ánh mắt của Khương Ly chợt nghiêm nghị. Lão Kiếm Tôn này tựa hồ thấy được không ít thứ. Có thể nhìn thấy nhân quả rối rắm trên người hắn, cũng phán đoán được khí vận của hắn.
Khí vận hai chữ này vô cùng huyền ảo khó giải thích, Khương Ly mặc dù nghe qua lại không biết quá nhiều, cũng có lẽ là cấp bậc hiện tại của hắn tạm thời còn chưa đủ tư cách để tiếp xúc tới.
Diệp Trần tựa hồ biết rất nhiều về khí vận, cười nói.
“Thánh nhân bên dưới, khí vận chia làm năm loại là màu xám, màu trắng, màu xanh, màu vàng, màu tím. Màu trắng là thấp nhất mà màu tím là cao nhất. Phàm nhân khí vận là màu xám, phàm cảnh võ giả khí vận là màu trắng, nhất nhị phẩm chân nhân khí vận là màu xanh, tam phẩm đến ngũ Chân Vương khí vận là màu vàng, mà Đế cảnh khí vận là màu tím.”
“Mà khí vận của tiểu hữu hiện tại tuy cũng là màu xanh, nhưng nếu ngươi đột phá tam phẩm, khí vận sẽ rơi xuống màu trắng...”
“Khí vận rơi xuống?”
“Ngày ngươi vừa đến Tuyết Mai Thành, lão đầu ta gặp ngươi, khí vận của ngươi là màu xanh đậm, nhưng sau khi ngươi tu thành Vương Khí, khí vận rơi xuống màu xanh nhạt. Mà vừa rồi, ngươi cảm ngộ đạo ý, tâm tình thăng hoa, sắp thành công trảm phàm, khí vận lại một lần nữa xói mòn. Nếu không phải lão phu ngăn cản ngươi, thì khí vận của ngươi đã rơi xuống màu trắng rồi”
Khương Ly càng nhíu mày thật chăt, lặng lẽ nhìn đối phương.
Diệp Trần nói tiếp:
“Nói cách khác, bởi vì nguyên nhân gì đó, khí vận của ngươi đang dần dần mất đi... Theo mỗi lần tu vi thăng tiến, thì khí vận cũng bị xói mòn theo. Nếu lão phu đoán không nhầm, nhà ngươi vốn hẳn là đã c·h·ế·t, vốn không có khí vận gì đáng nói, nhưng bởi vì một lần lấy được cơ duyên lớn mà cải tử hoàn sinh, mà khí vạn một đường tăng cao tới cấp bậc tử khí. Chẳng qua chẳng biết tại sao, tử khí đó càng ngày càng héo hắt, theo tu vi của tiểu hữu dần tăng cao mà từ từ biến mất. Giống như có người đang tính toán ngươi, cướp đi hết khí vận của tiểu hữu.”
“Khí vận đối với người tu hành vô cùng quan trọng, khí vận càng cao tu luyện càng thuận lợi, dễ dàng gặp được cơ duyên. Khí vận thấp tu luyện đình trệ không nói, thậm chí còn gặp phải họa sát thân.”
“Giả sử tiểu hữu ban nãy trảm phàm thành công, khí vận cũng rơi xuống màu trắng, đến khi độ kiếp, đột phá tam phẩm, nếu không c·h·ế·t dưới thiên kiếp, cũng sẽ c·h·ế·t dưới nhân họa.”
Khương Ly trầm mặc, càng nghe càng cảm thấy sau lưng rợn tóc gáy. Nếu như lời của lão đầu này là thật, như thế chính mình thật sự phiền phức rồi. Mức độ quan trọng của khí vận, Khương Ly cũng xem như biết tới. Khí vận càng nhiều, tu luyện càng thuận lợi, đột phá tới cảnh giới cao hơn càng dễ dàng. Nếu khí vận không đủ, cả đời chỉ có thể làm người tầm thường vô vi.
Chính mình vô thanh vô tức bị người cướp hết khí vận, để Khương Ly trong lòng lạnh lẽo.
Hắn không khỏi liên tưởng tới chuyện mấy năm trước, Chiêu Diêu Vương từng nói hắn bị người tin toán. Ban đầu Khương Ly cũng khá chú tâm tìm hiểu, nhưng về sau không có chuyện gì xảy ra, liền đem chuyện này bỏ qua một bên.
Hiện tại nghe Diệp Trần Kiếm Tôn giải thích, để hắn lưỡng lự không thôi.
Lời của lão nhân trước mặt cực kỳ khó tin, nhưng cũng không hẳn là nói xằng nói bậy.
Khương Ly nhiều năm trước vốn là phải c·h·ế·t đi, nhưng trước khi c·h·ế·t cảm ngộ sinh tử, tiến vào thiên nhân hợp nhất mà khởi tử hoàn sinh. Khi đó là lúc khí vận của chính mình thịnh vượng nhất. Tùy tiện vào Lạc Thần Cốc một chuyến liền dễ dàng tiến vào Lạc Thần Mộng Giới, tu vi một đường tăng cao, thậm chí học được thần công tuyệt học, cuối cùng chiếm được cả tòa bí cảnh.
Nhưng tu vi càng cao, phiền toái của mình càng ngày càng nhiều, thậm chí có mấy lần cửu tử nhất sinh, vận khí dường như càng ngày càng kém.
Khí vận của mình thật đúng bị người trộm mất sao?
Nếu vậy, thì ai đang tính toán hắn đây?