Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 24: Thiên Nhân Giả

Chương 24: Thiên Nhân Giả


Lời của lão đầu này đúng là có mấy phần đạo lý, nhưng Khương Ly chỉ dám tin tưởng một hai phần mà thôi. Nếu đối phương mới nói vài câu, mà hắn đã tin như điếu đổ thì thật uổng công tu đạo mấy trăm năm.

Thu hồi rung động trong lòng, ánh mắt của Khương Ly trở nên cực kỳ bình tĩnh, không còn bất kỳ cảm xúc nào. Lời khuyên của Diệp Trần Kiếm Tôn giống như có ý tốt, hắn rất cảm kích, nhưng vẻn vẹn như thế còn không thể nào ảnh hưởng tới đạo tâm của hắn.

“Cảm tạ tiền bối, nhưng vãn bối vẫn muốn thử một lần!” Khương Ly kiên định nói.

Lão nhân nghe vậy thì hơi sững sờ, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn. Sau đó, lão chợt ngửa đầu cười to, vỗ túi trữ vật lấy ra một khoả trái cây màu xám ném cho Khương Ly bảo:

“Lão phu cũng đoán được là không dễ để lay động tâm ý tiểu hữu. Nếu ngươi đã muốn đột phá tam phẩm, lão phu tự nhiên sẽ không ngăn cản. Gặp nhau tức là hữu duyên, đây là mấy năm trước lão phu từng chiếm được một khoả Mộng Đạo Quả, liền tặng cho tiểu hữu!”

Khương Ly tiếp nhận trái cây, thần niệm quét qua, ánh mắt lập tức run lên.

Mộng Đạo Quả là một loại Lục phẩm linh quả, có thể giúp võ giả nhập mộng trăm năm, ở trong mộng củng cố đạo tâm, thậm chí võ giả có thể ở trong mộng trảm phàm, chính là một loại thiên tài địa bảo cực kỳ hi hữu.

Đối với thứ bảo vật này, Khương Ly từng nghe qua nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, Diệp Trần Kiếm Tôn không hổ là một trong Ngoại Vực Thất Tôn, tiện tay liền đưa ra một khoả.

“Đa tạ tiền bối tặng linh quả…Đến mà không trả lễ thì không hay, thỉnh tiền bối nhận lấy vật ấy”

Khương Ly thu hồi Mộng Đạo Quả, lật tay lấy ra một đoạn kiếm gãy cũ kỹ, nhuộm kín huyết gỉ, tặng cho Diệp Trần.

Diệp Trần Kiếm Tôn nguyên bản còn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy đoạn kiếm gãy về sau, sắc mặt liền thay đổi.

“Đây là…”

Diệp Trần thì thào, toàn bộ tâm trí đều bị lưỡi kiếm hấp dẫn. Đây là một đoạn lưỡi kiếm cổ lão, không biết đã tồn tại biết bao nhiêu năm tháng, nhưng bên trên thân kiếm vẫn bảo tồn một tia kiếm ý tuyên cổ bất diệt.

Đối với võ giả thông thường, khi chứng kiến tia kiếm ý này sẽ kính sợ, coi như trân bảo, nhưng đối với chân chính kiếm tu gặp được kiếm ý này chính là cơ duyên. Ngay cả nhân vật như lão cũng kinh động như gặp thiên nhân.

Lưỡi kiếm gãy mà Khương Ly đem tặng là đoạn kiếm mà Thiên Vận Vương từng giao cho hắn, kiếm ý ẩn chứa trên lưỡi kiếm tự nhiên là Hoặc Thiên Kiếm Ý.

Diệp Trần Kiếm Tôn hít sâu một hơi, liếc nhìn Khương Ly. Bấy giờ lão ta mới nhận ra, chính mình tựa hồ từ đầu đến cuối vẫn luôn coi thường kẻ này.

Xét về giá trị, nếu là võ giả thông thường, đoạn kiếm gãy này hiển nhiên không thể so với Mộng Đạo Qủa. Nhưng đối với kiếm tu như lão thì đoạn kiếm gãy này còn quý giá hơn năm mười lần. Khương Ly tặng mình đoạn kiếm, là không muốn không công nhận lấy ân huệ, không muốn vô cớ l·ây n·hiễm nhân quả. Kẻ này…thật là thú vị!

Dám đem vật quý giá như thế tặng ra, không sợ chính mình nổi lòng tham lam, g·iết người c·ướp c·ủa, nói rõ Khương Ly khá tự tin, không sợ chính mình. Kẻ này hẳn là che giấu rất sâu.

“Kiếm đạo của tiền bối dừng ở Đạo cảnh viên mãn rất lâu. Hy vọng đoạn kiếm gãy này có thể cung cấp cho tiền bối một chút trợ lực!” Khương Ly cười nhạt nói.

Diệp Trần nội tâm khẽ chấn động, cực kỳ ngoài ý muốn nhìn về phía Khương Ly.

Thế nhân đồn thổi, kiếm đạo của lão đã đạt tới nửa bước Chưởng Vị, bởi vì vị trí Chưởng Vị Kiếm Sư đã có người nắm giữ, nên lão không tài nào bước tiếp một bước.

Điều đó thực chất là khoác lác mà thôi.

Cấp bậc Chưởng Vị đâu dễ đạt được như thế. Kiếm đạo của lão chính xác vượt qua đại đa số người, đã luyện tới Đạo ý viên mãn, nhưng khoảng cách Chưởng Vị còn xa xa không thể chạm.

Nhưng chuyện đó, Diệp Trần Kiếm Tôn chưa từng nói với bất cứ kẻ nào. Hơn nữa nếu lão không toàn lực xuất thủ, thì coi như Chân Đế cường giả cũng không thể tính ra bản lãnh của lão. Khương Ly vừa gặp liền lập tức nhìn thấu. Nhãn lực của kẻ này thật độc ác…

Diệp Trần Kiếm Tôn không khỏi nhíu mày thật chặt, bởi vì vừa rồi lão vô tình bắt được một tia thanh quang lóe lên rồi biến mất trong mắt của Khương Ly. Tia thanh quang này, lão đã từng gặp qua mấy lần. Diệp Trần Kiếm Tôn lập tức há to miệng, cuối cùng đã hiểu rõ vì sao nhãn lực của Khương Ly lại độc ác như thế.

“Thì ra là vậy! Thì ra tiểu hữu chính là ngàn năm khó gặp Thiên Nhân Giả…ha hả, hậu sinh khả úy, thực sự là hậu sinh khả úy..”

Diệp Trần Kiếm Tôn cảm thán chốc lát, ánh mắt nhìn Khương Ly ngoài cảm khái còn có chút hâm mộ. Thiên Nhân giả, thiên hạ hiếm có. Mỗi vị Thiên Nhân Giả tương lai đều bất khả hạn lượng. Cảm thán xong xuôi, sắc mặt cửa lão trở nên nghiêm nghị, trầm giọng hỏi: “Đông Hoang có thập nhị Đế Tộc, tam đại Cổ Triều, không biết tiểu hữu là người của thế lực nào?”

Trong suy nghĩ của lão, sợ rằng chỉ có thập nhị Đế Tộc, tam đại Cổ Triều mới có năng lực nuôi dưỡng được một vị nhị phẩm Thiên Nhân Giả...

Nếu thiếu niên này là người của những thế lực đó, Diệp Trần cũng không muốn dây dưa quá nhiều. Ngược lại không phải lão nhát gan s·ợ c·hết, mà bất kể là Đế Tộc hay Cổ Triều, đều là những thế lực mà hiếm ai muốn trêu chọc. Coi như uy danh hiển hách Đông Hoang Thập Đế cũng không nguyện ý trêu chọc loại quái vật khổng lồ này.

“Không phải!” Khương Ly nhàn nhạt đáp.

“Không phải sao?” Diệp Trần Kiếm Tôn nghe vậy, lông mày giãn ra, ánh mắt lấp lóe đôi chút, liền bảo:

“Nếu tiểu hữu không phải là người của Đế Tộc, Cổ Triều thì tốt rồi…Dưới mắt có một cái cơ duyên to lớn, ẩn dấu ở trong Hoang Châu…nếu tiểu hữu thấy hứng thú, có thể đi cùng lão phu một chuyến, chiếm lấy cơ duyên, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề trên người của ngươi...”

Lời nói của Diệp Trần cực kỳ thành khẩn, ngữ khí cũng thay đổi, giống như đối đãi với người cùng thế hệ.

Mí mắt Khương Ly nhảy lên khẽ hỏi: “Cơ duyên? Cơ duyên như thế nào?”

“Một tòa cổ điện giấu ở giữa thương khung…mỗi ngàn năm mới tái hiện một lần. Cổ điện tái hiện, vắt ngang tinh không, nhất định sẽ kinh động toàn bộ Đông Hoang. Cổ điện này liên quan đến Hoang Châu, cũng liên quan đến trận đại chiến vạn năm trước ở Mai Cốt Táng Địa. Đây chính là thiên đại cơ duyên, võ giả tiến vào cổ điện, sau khi ra ngoài nhất định sẽ nhất phi trùng thiên!”

“Chỉ là muốn vào Cổ Điện cực kỳ khó khăn, coi như Đế cảnh cường giả cũng không thể cưỡng ép tiến vào. Chỉ có những võ giả đã mở ra Thiên Nhân Đệ Nhất Quan mới có thể tìm thấy lối vào!” Diệp Trần ánh mắt lửa nóng nói.

“Thật ư…?” Khương Ly trong lòng có chút rung động, sắc mặt lại bình thản như thường.

Một tòa Cổ Điện có thể kinh động toàn bộ Đông Hoang, có thể để một trong Ngoại Vực Thất Tôn, Kiếm Tôn Diệp Trần cuồng nhiệt đến thế, ngược lại đúng là một cọc thiên đại cơ duyên…”

“Chỉ là tòa Cổ Điện kia không phải ai cũng có thể vào, chỉ có mở ra Thiên Nhân đệ nhất quan trở lên Thiên Nhân Giả mới có thể tìm thấy lối vào. Ta và Diệp Trần Kiếm Tôn chỉ gặp mặt vài lần. Lão lại mời ta đi đoạt cọc cơ duyên này, tự nhiên không phải coi trọng tu vi của ta mà là nhìn trúng thân phận Thiên Nhân giả của ta ư..”

“Có điều, ta cùng đối phương không thân không quen, đối phương nhìn bề ngoại tựa hồ chẳng hề có ác ý, nhưng…ai mà biết…”

“Chuyện này chưa vội quyết định, chờ ta trảm phàm thành công, đột phá tam phẩm Chân Vương, lại tính tiếp.”

Tâm tư của Khương Ly xoay chuyển, chốc lát liền đối với Diệp Trần chắp tay, áy náy nói:

“Vãn bối còn muốn tiếp tục hóa phàm, cọc cơ duyên này, sợ rằng vô duyên với ta…”

Thấy Khương Ly cự tuyệt ý tốt của mình, Diệp Trần Kiếm Tôn khẽ giật mình, sau đó cười khổ lắc đầu:

“Mà thôi, mà thôi…hôm nay lão phu sẽ rời khỏi Thành Tuyết Mai, chuẩn bị cho việc tranh đoạt Cổ Điện, đợi ngày Cổ Điện hiện thế, lão phu sẽ đến đây một chuyến. Đến khi đó nếu tiểu hữu thay đổi tâm ý, có thể đi cùng lão phu, tranh một chuyến cơ duyên. Lão phu ngược lại cũng quen biết vài vị Thiên Nhân Giả, nhưng những người này đều là kẻ âm hiểm, ta không muốn cùng bọn họ hợp tác…hazz, chỉ mong đến ngày đó, tiểu hữu có thể thay đổi chủ ý…”

Diệp Trần Kiếm Tôn thở dài một tiếng, cũng không cứng rắn ép buộc hắn, để Khương Ly thở dài một hơi, hai người nói thêm mấy câu lão liền cáo từ chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, lão lần nữa quay đầu nhìn hắn, chân thành nói: “Lão phu vẫn khuyên tiểu hữu một lần nữa, tạm thời chớ vội trảm phàm, nếu ngươi không nghe thì tự chịu lấy hậu quả…”

Chương 24: Thiên Nhân Giả