Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Đại Hung, Đại Hung

Chương 27: Đại Hung, Đại Hung


*Cảm tạ bác Tài mỡ mỡ tặng gạch, chúc các bác đọc truyện vui vẻ*

“Trước tiên xem mệnh cách đi!” Khương Ly nhàn nhạt đáp. Hắn vừa vươn tay cầm lấy ống trúc còn chưa kịp lắc thăm, thì chợt từ sau lưng vang lên tiếng chào hỏi:

“A đây không phải là Khương lão đệ sao?”

Khương Ly quay đầu liền thấy một cặp vợ chồng đang sải bước tới gần. Trong đó, người chồng mặc áo thanh sam, khuôn mặt cương nghị toát ra từng tia văn khí, mà bên cạnh y thì là một mỹ phụ trẻ tuổi đang ôm một bé trai chừng ba tuổi ở trong ngực.

“Thì ra là Trần lão ca!” Khương Ly mỉm cười nói.

“Trần đại tẩu!” Khương Ly hướng mỹ phụ gật đầu.

Mỹ phụ rụt rè cười một tiếng, đoan trang nói: “Gặp qua Khương công tử!”

“Tiểu Nhiên gặp qua Khương thúc thúc!” Bé trai trong lòng mỹ phụ cũng lễ phép vái chào.

Khương Ly liếc mắt nhìn thằng bé một chút. Tiểu tử này là con trai đầu lòng của Trần Công Minh, mấy năm trước, hắn còn giúp nó giải trừ Hoang độc đây.

Ba năm, hắn và Trần Công Minh đã xem như bạn tri giao, thường xuyên uống rượu luận đạo. Trần phủ, Khương Ly cũng đi qua mấy lần, cả nhà họ Trần, bao quát gia quyến hộ vệ đều biết hắn.

“Hai vị là đến cầu bình an ư?”

“Đúng vậy!” Trần Công Minh cười gượng, khoé môi co quắp. Y là một vị nho sĩ, trước giờ chuyên môn đọc sách thánh hiền, lên lớp dạy học, hiếm khi thăm viếng thần phật. Hôm nay, Trần phu nhân nài nỉ mãi y mới bớt ra chút thời gian tới Hoang miếu thắp hương. Không nghĩ lại gặp được Khương Ly ở đây.

Trần Công Minh nhìn hộp trúc trong tay hắn, ngạc nhiên hỏi: “Ah Khương lão đệ vậy mà cũng tin tưởng những thứ này sao?”

Khương Ly cười đáp: “Tại hạ chỉ hơi tò mò một chút!”

Trần Công Minh gật đầu, không nói gì, chuyển mắt nhìn qua Hà Tam Thánh.

“Thì ra là Trần Đại Nho, lão phu có lễ!” Gặp Trần Công Minh liếc mình, Hà Tam Thánh cuống quýt đứng dậy, tươi cười vái chào. Trần Đại Nho thế nhưng chính là danh sĩ hàng đầu của Tuyết Mai Thành. Trong thành rất nhiều đệ tử nhà quyền quý đều theo học ở Chính Khí thư viện. Hà Tam Thánh mặc dù là người giang hồ, nhưng cũng biết đến danh tiếng của y.

Ban đầu, lão vốn định qua loa đôi chút, lừa lọc tiền tài, không nghĩ Khương lại quen thân với Trần Công Minh, xem ra là người có thân phận, trong lòng lập tức xiết chặt, thầm nghĩ, hôm nay lão phu phải thể hiện bản lãnh thật sự rồi.

“Mời công tử mở quẻ!”

Khương Ly gật gù, dùng sức lắc ống thăm, mấy hơi thở sau liền lắc ra một tấm thẻ trúc.

Hà Tam Thánh vung ống tay áo, cầm lấy thẻ trúc. Bên trên thẻ chỉ có một hàng phù văn kỳ dị, không giống chữ viết của Hoang nhân.

Sau khi đọc qua nội dung của thẻ trúc một lượt, Hà Tam Thánh nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính toán, lập tức lực lượng Thiên Cơ trên người lão bắt đầu rung động. Chừng nửa khắc đồng hồ, lão đột nhiên cầm bút son, ở trên tờ giấy vàng viết xuống một bài thơ.

Thời khắc này lão đã chìm đắm ở trong việc diễn toán, căn bản không biết chính mình đang viết cái gì.

Chờ mở mắt ra, nhìn thấy nội dung mà mình viết xuống, sắc mặt của Hà Tam Thánh trở nên cực kỳ khó coi, rụt rè liếc Khương Ly một mắt, bờ môi run rẩy.

Chỉ thấy trên tờ giấy ghi rõ một bài thơ:

“Chém hết quần tu hoá chân ma, chém hết quần ma thành tu la. Thi sơn huyết hải tu đạo lộ, nghịch thiên phạt địa, diệt kiếp trần”

Hà Tam Thánh đọc lại vài lượt, sắc mặt nháy mắt trắng như tờ giấy, sau lưng đổ mồ hôi nườm nượp. Nãy giờ, lão cứ tưởng thanh niên trước mặt là người bình thường, ai ngờ vừa mới giải xong quẻ đầu tiên, lão đã biết mình sai rồi.

Một người có mệnh cách như thế, sao có thể là người thường cơ chứ, rõ ràng là một tên sát tinh. Chém hết quần tu hóa chân ma, chém hết quần ma thành tu la…khụ khụ, sát tính của kẻ này nhiều đến cỡ nào, nói không chắc là ma thần chuyển thế...

Lão đầu run rẩy, muốn khóc, nội tâm lưỡng lự, không biết có nên giải quẻ hay không, nếu không giải, khiến sát tinh này nổi giận, chính mình xong đời rồi. Mà nếu giải quẻ, sát tinh không vừa lòng, mình sợ rằng cũng phải c·hết.

“Quẻ này giải thích thế nào?” Khương Ly nhàn nhạt hỏi.

“Quẻ này, quẻ này…” Hà Tam Thánh cứng họng, chưa biết nói thế nào cho phải. Nhưng nhìn thấy Khương Ly nhíu mày, tựa hồ không vui. Lão đánh liều, vội cắn răng nói:

“Quẻ này, xem như là ….quẻ đại hung. Từ thơ từ đến xem, vị công tử này cả đời g·iết chóc không ngừng, ngày ngày bước qua thi sơn huyết hải…”

“Nói bậy!” Nhưng lão chưa nói hết câu, đứng ở bên cạnh Trần Công Minh đã trợn mắt mắng to.

“Khương lão đệ đường đường là một vị Thiên Địa Đại Nho, tu th·ành h·ạo nhiên chánh khí, trước nay vẫn ưa thích thanh tu, đạm bạc. Lão thất phu nhà ngươi lại dám nói hắn là ma đầu, g·iết người như ngóe. Có tin ta kêu người dẹp tiệm của ngươi hay không?”

Ngay cả nhã nhặn Trần phu nhân cũng căm tức nhìn Hà Tam Thánh một mắt, lão già này thế mà dám vu khống Khương công tử, thật là quá quắt.

Nhưng Khương Ly nghe được lời giải thích của lão, lại không hề tức giận, mà là kinh ngạc, thầm nghĩ đối phương giải quẻ thật chuẩn xác.

Cả đời hắn, phần lớn thời gian là g·iết chóc, nếu không là trên đường g·iết chóc.

Vì tu luyện, vì ân oán tình cừu, vì thủ hộ thân nhân bằng hữu, mệnh cách của hắn từ lâu đã nhuộm đầy máu tươi, nghiệp chướng nặng nề.

Nhưng đó là con đường mà hắn phải đi, cũng là con đường mà đa số người tu hành phải đi.

Hà Tam Thánh nuốt nuốt nước miếng, không dám giải quẻ tiếp, Khương Ly cũng không cần nghe thêm, mà cầm lấy hộp trúc thứ hai, lắc nhẹ một cái.

Quẻ thứ hai này, hắn muốn hỏi phúc vận.

Hà Tam Thánh thấy Khương Ly không so đo với mình, thở dài một hơi, cầm lấy thẻ tre, bấm ngón tay tính toán, tiếp theo nâng bút viết xuống một bài thơ.

“Ban sơ hồng vận ngập trời, đến nay vận ấy bị dời còn không. Cơ duyên tạo hóa đừng trông, sẩy chân c·hết thảm…khụ khụ khụ”

Thả xuống bút son, Hà Tam Thánh mở mắt đọc bài thơ mình vừa viết xong, càng đọc càng kinh hãi.

Đại hung, đại hung! Quẻ này so với quẻ ban nãy còn bết bát hơn. Hà Tam Thánh khóc không ra nước mắt, nói không chừng giải xong quẻ thứ hai này chính mình khéo phải c·hết rồi.

Khương Ly đoán được sự hoang mang của lão, lạnh nhạt nói:

“Có gì nói nấy, ta sẽ không làm gì ngươi!”

“Vâng! công tử!” Hà Tam Thánh gạt mồ hôi trán, run rẩy nói: “Quẻ thứ hai cũng là quẻ đại hung. Từ trong quẻ có thể nhìn ra. Công tử ngươi vốn nên là hồng vận ngập trời, phúc duyên vô lượng, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân, vận số thay đổi, phúc phận hoàn toàn biến mất. Hung vận quấn thân, từ đây cơ duyên tạo hóa không có duyên với ngươi, ra khỏi nhà cần phải cẩn thận, nếu không sơ sẩy một chút, bởi vì vận khí quá kém mà bị người lấy mạng, sẩy chân c·hết thảm…”

“To gan! To gan! Ngươi dám trù ẻo Khương lão đệ c·hết thảm sao?” Trần Công Minh càng thêm giận dữ, nâng ngón tay chỉ vào mặt Hà Tam Thánh chửi ầm lên.

Khương Ly chợt vung tay, ngăn cản y, nheo mắt nhìn thật kỹ Hà Tam Thánh.

Đối phương vẻn vẹn là một tên Kim Thân cảnh võ giả, lại có thể tính ra mệnh cách, phúc vận của chính mình, thật không tầm thường. Hắn thậm chí có chút nghi ngờ, Hà Tam Thánh này là lão bất tử nào cải trang, du lịch hồng trần đi.

Hà Tam Thánh gặp Khương Ly không những không nổi giận g·iết người, mà ngược lại còn hướng mình gật đầu, trong lòng có chút cổ quái. Nhưng cũng biết rõ, cửa ải này xem như đã vượt qua.

Lão gạt mồ hôi trán nói: “Còn một quẻ cuối cùng, công tử có xem nữa không?”

“Quẻ thứ ba là xem nhân duyên sao?” Khương Ly nhếch miệng, nâng ống thẻ lên lắc mạnh, từ bên trong rớt ra một thẻ trúc.

Hà Tam Thánh run rẩy cầm thẻ trúc lên, đọc qua nội dung, bấm ngón tay tính toán, lần thứ ba đặt bút viết xuống một bài thơ.

“Vạn thế cô đơn, vạn thế sầu. Duyên tình lận đận bởi vì đâu. Hồng nhan như khói tìm không thấy, muôn kiếp luân hồi chẳng gặp nhau."

Chương 27: Đại Hung, Đại Hung