Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Lăng Hàn

Chương 28: Lăng Hàn


Đọc xong bài thơ, sắc mặt của Hà Tam Thánh lần nữa biến sắc, ngoài sợ hãi còn có chút đồng tình nhìn lén Khương Ly.

Người này là ai nha, tùy tiện mở ba quẻ bói thì có hai cái đại hung, một cái tiểu hung, mệnh cách, phúc vận, nhân duyên đều éo le vô cùng. Cả đời lão coi bói đã mấy mươi năm, còn chưa từng gặp phải kẻ nào xui xẻo như vậy.

Hà Tam Thánh thu hồi tâm thần, định giải đáp quẻ thứ ba thì Khương Ly đã khoát tay:

“Quẻ này không cần giải đáp, ta có thể tự mình xem hiểu”

Hắn nói rồi đặt ống trúc xuống bàn, hướng về phía hai vợ chồng Trần Công Minh chắp tay một cái, xoay người rời đi.

“Vạn thế cô đơn, vạn thế sầu. Duyên tình lận đận, bởi vì đâu. Hồng nhan như khói, tìm không thấy. Muôn kiếp luân hồi, chẳng gặp nhau…ha hả!” Khương Ly lẩm bẩm đọc lại câu thơ ban nãy, chợt ngửa đầu cười lớn, ừng ực uống một ngụm rượu.

Bầu trời tuyết rơi lả tả, ngoài thành tiếng chém g·iết vẫn còn chưa dứt, trên đường cái có một người thanh niên lửng thửng đạp tuyết mà đi. Thanh niên này thân hình gầy gò, mặc một bộ áo bào trắng, bên hông đeo hồ lô rượu, tóc đen như thác nước tung bay trong gió, trên người thi thoảng loé lên một tia cô độc, t·ang t·hương.

……

Thời gian như nước, một mùa đông nữa trôi qua, Khương Ly đến Tuyết Mai Thành năm thứ tư, năm nay tuyết trắng bao phủ khắp thành, hàn mai không nở.

Năm thứ năm, băng tuyết càng thêm dày đặc, hàn mai vẫn không nở hoa, Khương Ly buồn bã, chẳng có nhã hứng đi dạo.

Năm thứ sáu, Tuyết Mai không có tuyết rơi.

Năm thứ bảy, Tuyết Mai lần nữa có tuyết rơi, Khương Ly lại một lần nữa đạp tuyết thưởng mai, lại một lần nữa đi dạo một mình.

Tính toán đâu đấy, hắn đã đến Tuyết Mai Thành được bảy năm. Nhiều lúc Khương Ly thậm chí quên mất chính mình là võ giả, lưu luyến cuộc sống phàm trần. Trên khuôn mặt hắn, dần dần có thêm vài nếp nhăn nhỏ, không còn phong độ phiên phiên như trước.

Những năm này, hắn vẫn chưa trảm phàm, mà cửa hàng tranh năm ngoái đã đóng cửa. Ngày ngày, hắn sẽ ngồi ở sau vườn chăm sóc ruộng lúa nước. Mỗi ngày uống phàm rượu, đọc chút sách phàm nhân.

Bảy năm trôi qua, Chính Khí thư viện ở bên nhà càng thêm nhộn nhịp, lứa học sinh đầu tiên đã ra trường, lần lượt đón thêm vài lứa mới nhập học. Đầu đông vừa rồi, Trần Công Minh bởi vì bệnh cũ tái phát, đã từ đi chức viện trưởng, về nhà dưỡng bệnh.

Khương Ly tự mình đến thăm, đưa tặng một chút linh quả rồi ra về.

Bảy năm trôi qua, Lăng Hàn đã là một tên Kim Thân trung kỳ võ giả, phóng tầm mắt toàn bộ Tuyết Mai Thành, đã là đại nhân vật.

Tiểu đệ dưới trướng của gã từ lâu đã vượt trăm người, có không ít Ngân Cốt cảnh cao thủ. Gã cũng đảm nhiệm chức vị thống lĩnh trong q·uân đ·ội, thường xuyên chỉ huy thủ hạ chống đỡ Hoang Thú, lập được rất nhiều chiến công.

Không ít tiểu thư khuê các trong thành ngưỡng mộ Lăng Hàn, đáng tiếc gã một lòng tu võ, nên bao nhiêu bà mối đưa tới cửa đều bị cự tuyệt.

Bây giờ, gã đã xem như nhân vật có mặt mũi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Khương Ly, đều sẽ cung kính hô một tiếng tiền bối.

Nghe nói, Thiên Trần Thành có vị Hoang Sứ họ Nghiêm nhìn trúng thiên phú của Lăng Hàn, muốn thu gã làm quan môn đệ tử, tương lai có cơ hội nối gót thầy trở thành Hoang Sứ, lại bị Lăng Hàn từ chối thẳng thừng.

Lý do là Lăng Hàn không muốn mượn nhờ ngoại vật tu luyện, gã muốn đột phá đến cảnh giới cao hơn, muốn phá vỡ nguyền rủa của Hoang Nhân.

Mọi người đều nói gã cuồng vọng, khuyên Lăng Hàn từ bỏ ý định điên rồ kia, ngay cả phụ thân gã cũng nói như thế. Nhưng Lăng Hàn vẻn vẹn cười nhạt một tiếng, rồi không để ý.

Nửa năm trước, Lăng Hàn lấy tu vi Kim Thân trung kỳ ra ngoài thành săn g·iết Hoang Thú. Không ngờ đi lạc vào chỗ rừng sâu núi thẳm, gặp phải vô số Hoang Thú vây công, mặc dù may mắn thoát c·hết, nhưng bất hạnh bị Hoang Thú cắn mất cánh tay phải, từ nay không thể lại dùng đao.

Người dân trong thành vô cùng tiếc hận, tiếc cho một vị thiên tài vẫn lạc. Cũng có người cười cợt gièm pha, nói rằng Lăng Hàn bởi vì không tuân theo tiên hiền dạy bảo, rõ ràng có cơ hội trở thành Hoang Sứ không làm, lại cả ngày muốn làm chuyện nghịch thiên, nên bị trời phạt.

Chuyện của gã bị mọi người đem thành bài học, khuyên nhủ hậu nhân.

Hôm nay, Khương Ly vẫn như mọi ngày đứng ở bên bờ sông ngắm cảnh, uống rượu, bất ngờ thấy được Lăng Hàn.

Thời gian trước Lăng Hàn gặp phải trọng thương, cả ngày không rời phủ. Nên đây là lần đầu tiên hắn gặp được gã.

Chỉ nửa năm không gặp, bộ dạng của gã đã thay đổi rất nhiều, bớt đi một chút nhiệt huyết bồng bột, nhiều thêm một chút t·ang t·hương.

“Ra mắt tiền bối!” Lăng Hàn vẫn như cũ cung kính vái chào hắn, có điều bởi vì cánh tay phải đứt đoạn không thể chắp tay, mà đặt tay ở trước ngực.

Khương Ly liếc nhìn thanh niên một chút, gật gật đầu, chợt hỏi: “Ngươi còn ý định đột phá Chân Nhân nữa sao?”

Lăng Hàn sững sờ, tiếp theo ánh mắt đỏ lên, cuối cùng thở dài nói: “Ý định thì vẫn còn, chỉ sợ rằng lực bất tòng tâm…”

Khương Ly không nói gì, quay đầu nhìn qua một đóa hồng mai, giơ lên hồ lô, uống một ngụm ừng ực.

Lăng Hàn chợt hỏi: “Tiền bối đến từ ngoại giới...Ngài có thể giảng giải cho ta một chút về ngoại giới được chứ?”

“Ngoại giới hả...Tốt” Khương Ly trầm ngâm đáp: “Vùng thế giới mà chúng ta sống gọi là Đông Hoang. Đông Hoang diện tích bao la vô bờ bến, cường giả cũng nhiều vô số kể, chia thành mấy trăm võ vực lớn nhỏ khác nhau. Hoang Châu, là một cái địa phương nhỏ, trực thuộc Loạn Ma Vực. Loạn Ma Vực ngoài Hoang Châu, còn có mười tám cái ma châu khác, diện tích của mỗi châu kia cũng lại không thua gì Hoang Châu”

“A...!” Lăng Hàn hít vào một hơi khí lạnh, tràn ngập hâm mộ nói: “Ngoại giới thật là rộng lớn, vãn bối ngay cả Thiên Trần Hoang Vực còn chưa đi hết, đúng là ếch ngồi đáy giếng.”

Khương Ly cười nhạt, Hoang Dân cả đời tranh đấu với Hoang Thú, đâu có thời gian đi đây đi đó.

“Cố hương của tiền bối là Loạn Ma Vực ư?”

Khương Ly lắc đầu: “Không phải Loạn Ma Vực, cố hương của ta mà nằm ở một cái võ vực xa xôi, bởi vì có chút chuyện phải làm nên ta mới tới đây”

“Vậy sao!” Lăng Hàn thì thào, có chút hướng tới: “Vãn bối cũng mong ước một ngày được như tiền bối, ngao du thiên hạ, du lịch Đông Hoang!”

“Chí hướng rất tốt!” Khương Ly ngoài mặt khen ngợi, trong lòng lại khe khẽ thở dài.

Lăng Hàn là Hoang Dân. Hoang Dân, Hoang Thú cả đời không cách nào rời khỏi Hoang Châu, thậm chí không thể thu vào trong Động Thiên Giới Bảo.

Hoang Dân cùng Đông Hoang võ giả, tựa hồ thuộc về hai cái thế giới bất đồng.

Ngoại nhân có thể tiến vào Hoang Châu, nhưng Hoang Dân lại vĩnh viễn không có khả năng tiến về địa vực khác.

Đây là quy tắc của nơi này, coi như Khương Ly muốn giúp đỡ, cũng lực bất tòng tâm.

Lăng Hàn tựa hồ cũng biết được điều này, không khỏi tự cười nhạo một tiếng.

Chương 28: Lăng Hàn