Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Người Điên

Chương 29: Người Điên


Khương Ly trầm ngâm, nghiêng đầu nhìn kỹ Lăng Hàn. Từ trong mắt của chàng trai trẻ này, hắn nhìn thấy sự quật cường cùng không cam lòng.

Trong đầu hắn cuồn cuộn hiện lên từng hình ảnh hồi ức, năm đó hắn vẫn là một giới thiếu niên, vì báo thù mà vào sinh ra tử.

Từng trải qua đau đớn, từng trải qua điên cuồng, từng trải qua bi thương. Nhiều năm trôi qua, chuyện năm xưa dường như giấc mộng mây khói, từ lâu đã không có cách nào làm cho tâm tình của hắn chập chờn.

Nhưng hôm nay bắt gặp ánh mắt của Lăng Hàn, lại để hắn không khỏi liên tưởng đến chính mình thời trẻ.

“Năm đó, ta không phải cũng là như thế sao?” Khương Ly thì thào.

Thật nhiều năm trước, Khương Ly đem quyển thứ nhất của Bất Diệt Chân Kinh tu luyện tới cực hạn. Nhưng bởi vì không có quan tưởng đồ lẫn quyển thứ hai, thành ra vô pháp đột phá Chân Nhân.

Năm ấy, Khương Ly cũng từng quật cường và không cam lòng như thế, về sau hắn liều mạng đánh cược một lần, mượn Thượng Cổ Bí Pháp, tiêu hao sinh mệnh lực làm đại giá, thành công đột phá Chân Nhân. Nhưng cũng từ đó tu vi của hắn mãi mãi dừng bước ở Nhất phẩm, con đường phía trước xem như đoạn tuyệt.

Trầm mặc hồi lâu, Khương Ly lên tiếng hỏi dò: “Ngươi muốn đột phá Chân Nhân sao?”

Lăng Hàn nghe vậy thì giật mình, tiếp theo con mắt sáng rực lên, nhìn Khương Ly, kích động nói: “Vãn bối tự nhiên muốn, tiền bối đồng ý dạy ta sao?”

Khương Ly lắc đầu, trầm giọng: “Ta không cam đoan giúp ngươi đột phá Chân Nhân, nhưng ta nguyện ý giúp ngươi một tay!”

“Thật..thật ư” Lăng Hàn kích động đến run rẩy, lắp bắp.

Khương Ly lặng lẽ gật đầu mà Lăng Hàn chỉ chờ có thế, vội vàng quỳ xuống hướng hắn dập đầu liên tục.

“Lăng Hàn gặp qua sư tôn!”

Khương Ly chẳng nói gì. Hắn trước giờ không yêu thích thu đồ đệ. Nhắc đến đồ nhi, hắn ngược lại từng thu nhận một gã đồ nhi ở phương diện trận đạo, đó là Vân Bất Kham. Ngày xưa, cũng từng chỉ điểm cho mấy kẻ hậu bối tu luyện.

Nhưng cả đời hắn, tựa hồ chưa bao giờ thu một tên đồ nhi đúng nghĩa, kế thừa một thân đạo thống của hắn.

Hắn không muốn thu đồ đệ, ngày trước là bởi vì Bất Diệt Chân Kinh quá mức trọng yếu, không thể khinh truyền, hiện tại thì có càng nhiều nguyên nhân cản trở.

Chính bản thân hắn cũng chưa đem đạo thống của Lạc Thần học thấu triệt, sao có tư cách thu đồ cơ chứ?

Tu vi càng cao, Khương Ly càng cảm thấy đạo thống của Lạc Thần bác đại tinh thâm. Một bộ công pháp bao hàm cả thượng cổ luyện thể, bao hàm nhân tộc võ đạo cũng bao hàm cả Cổ Thần tu luyện pháp. Bộ công pháp này bao dung hết thảy trên thế gian, coi như Khương Ly tu luyện đủ loại pháp quyết tuyệt học khác biệt, lại có thể dễ dàng dung nhập lại một chỗ.

Công pháp võ đạo trên thế gian này, không phải cái nào cũng có thể bao dung lẫn nhau, có nhiều võ giả bởi vì tu luyện công pháp xung đột, dẫn tới thân tử đạo tiêu. Nhưng Khương Ly rõ ràng tu luyện đủ loại công pháp, đủ loại bí thuật như thế, lại chưa từng xuất hiện tình huống trên.

Đại đạo vô bờ bến, cường đại lại thấp kém. Tu vi càng cao, liền sẽ càng cảm thấy chính mình thấp kém nhỏ bé.

Chỉ là hôm nay, Khương Ly bỗng dưng muốn thu đồ đệ, hắn từ trên người gã Hoang Nhân này thấy được tiềm năng, thấy được một đầu bị xiềng xích trói chặt Giao Long. Một ngày, những xiềng xích ấy bị kéo đứt, Giao Long hóa rồng, từ nay bay lượn chín tầng trời.

Khương Ly cúi đầu, nhìn chằm chằm đang quỳ lậy trên mặt đất Lăng Hàn, trầm giọng:

“Vào môn hạ của ta không có quy củ gì cả, chỉ nhớ kỹ một điều, cả đời không được làm việc trái với bản tâm”

“Đồ nhi nhớ rõ!”

Khương Ly gật gật đầu, dắt hồ lô rượu sang bên hông, xoay người rời đi.

Từ hôm đó, Lăng Hàn liền đi theo hắn học võ.

Gã hành động cũng thật dứt khoát, ngày thứ hai liền sai hạ nhân thu xếp đồ đạc, chuyển tới biệt viện của Khương Ly, nghiêm túc bái sư học nghệ. Thành chủ Lăng Chiến thấy con trai mình chuyển biến, ngoài mặt không nói gì, trong lòng thì thở dài một hơi. Thông qua lời của Hoàng Diệp Chân Nhân, hắn biết rõ, Khương Ly chính là tuyệt thế cao nhân. Bái Khương Ly làm thầy, đó là phúc phận của con trai mình.

...

Thu Lăng Hàn làm đồ đệ đã gần một tháng, nhưng Khương Ly chẳng hề dạy gã cái gì. Sinh hoạt của hắn vẫn như cũ bình dị, nhạt nhẽo, ngày ngày uống rượu, nhổ cỏ hoặc ra sân nằm phơi nắng.

Lăng Hàn cũng chưa từng nói một câu oán trách, sau khi dọn đến tiểu viện, liền cầm lấy thanh đao gãy, dùng tay trái luyện tập.

Luyện tập chăm chỉ mỗi ngày, thấm thoắt một tháng trôi qua, đao pháp của gã mặc dù chưa thể thông suốt như trước, nhưng cũng đã có thể điều khiển dễ dàng.

Khương Ly nằm ở trên ghế dựa phơi nắng, thấy vậy thì gật gù, lật tay lấy ra mấy chục kiện phàm binh, há miệng phun ra một ngụm hắc hỏa, đem đám phàm binh này đốt cháy, chỉ trong nửa khắc đã đúc thành một thanh Cự Khuyết Đao dài hơn năm thước, nặng như bàn thạch, tiện tay vứt ở giữa sân.

Lăng Hàn nhìn cự đao, ngẩn người giây lát, rồi nhanh chóng nâng lấy Cự Khuyết Đao, tiếp tục luyện tập.

Chỉ là thanh Cự Khuyết Đao này nặng vô cùng, gã phí hết khí lực mới nâng lên khỏi mặt đất, chưa nói đến chuyện múa đao. Cứ như thế, Lăng Hàn quên ăn quên ngủ luyện Cự Khuyết Đao.

Ban đầu đao pháp của gã còn trì trệ, giống như lão già tập dưỡng sinh, nhưng dần dần, gã bắt đầu thích ứng, dùng đao thông thuận hơn rất nhiều.

Cho đến tháng thứ ba, Lăng Hàn dùng Cự Khuyết Đao đã nhẹ nhàng nhuần nhuyễn, chẳng khác gì đao gãy. Thêm nữa, Lăng Hàn mơ hồ cảm nhận được, dùng Cự Khuyết Đao đánh ra đao pháp gia truyền, uy lực mạnh hơn trước đó mấy phần, để gã vui mừng khôn xiết.

Tháng thứ tư, Khương Ly bẽ gãy một cành mai ở trong sân, gọt thành một thước đao gỗ, ném cho Lăng Hàn, bảo gã ra bờ sông luyện tập.

Lăng Hàn đứng bên mép sông Tuyết, nhìn đao gỗ trong tay, có chút mờ mịt.

Sư tôn luyện chế Cự Khuyết Đao nặng vạn cân, đến bây giờ gã đã luyện tập thành thục. Hiện tại, đưa cho gã thanh đao gỗ này lại là có ý gì?

Nhưng gã rất nhanh liền biết rõ. Bởi vì vừa vận dụng khí huyết, đánh ra đao quyết, Lăng Hàn liền cảm giác, từ trong đao gỗ ẩn chứa một loại ý cảnh nặng nề, khiến cho gã dù thế nào cũng không thể xuất đao.

Hô hô hô

Lăng Hàn thở hồng hộc, gạt gạt mồ hôi trán. Gã gắng gượng cả buổi chiều, nhưng không tài nào chém xuống một đao. Đao gỗ này nhìn như nhẹ nhàng, lại nặng tựa thiên quân.

Cả người mồ hôi như tắm, có điều hai mắt Lăng Hàn thì lại sáng rực rỡ, bởi vì gã rõ ràng cảm nhận được, đao ý mô hình của mình đang chậm rãi tăng lên. Khi nào gã dùng đao gỗ thông thạo như thường, thì sẽ là ngày gã chính thức ngộ ra đao ý.

Từ lúc ấy, Lăng Hàn hoàn toàn si mê với đao đạo, quên ăn quên ngủ.

Dù là sáng hay tối, dù là nắng hay mưa, có một chàng trai trẻ vẫn ngày ngày cầm đao gỗ luyện tập.

Người dân xung quanh gặp phải chuyện lạ như thế, ban đầu hiếu kỳ vô cùng, âm thầm chỉ trỏ, nhưng qua loa mấy ngày thì không ai để ý nữa.

Có người nhận ra thân phận của Lăng Hàn, thấy hành động của gã, cho rằng gã bị điên rồi. Thế là trong Tuyết Mai thành lặng lẽ xuất hiện cái truyền ngôn.

Nghe nói, Lăng gia thiếu chủ Lăng Hàn, bởi vì tu luyện thất bại mà phát điên.

Tin ấy vừa ra, rất nhiều người than thở tiếc nuối, cũng không ít kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Ngày thứ ba, một nhóm võ giả gần trăm mạng dắt nhau chạy tới bờ sông Tuyết, bắt gặp Lăng Hàn si mê luyện đao, hô gọi thật lâu, nhưng Lăng Hàn không đáp lời, vẫn đắm chìm trong đao đạo. Đám người thấy vậy, cho rằng lão đại nhà mình đã điên thật rồi, đau buồn tản đi.

“Huynh đệ, chiến hữu mặc dù quan trọng, nhưng nếu phải chọn, ta sẽ lựa chọn đao!”

Bờ sông đối diện, có vị Hồ đại thiện nhân, tuổi đã ngoài tám mươi, hôm nay cưới một tên mỹ th·iếp mười ba tuổi, không ít dân chúng đều đến vây xem, huyên náo cực kỳ. Lăng Hàn chẳng thèm để ý, chỉ chăm chú luyện đao.

“Tửu sắc tài vận, đều là hư vọng, trong tay đao mới là chân thực!” Lăng Hàn cười lạnh.

Ngày thứ bảy, có một thiếu nữ mặc váy vàng, khuôn mặt diễm lệ, đứng ở bên đường nhìn Lăng Hàn thật lâu. Thiếu nữ này họ Vương, là thanh mai trúc mã cũng là vị hôn thê của gã..

Nàng nhìn thấy tên thanh niên mặc áo tím, quần áo xộc xệch, tóc tai lăng loạn đang si mê luyện đao, nước mắt lưng tròng, đau lòng hô một câu: “Lăng Hàn, chàng còn muốn cưới ta sao?”

Lăng Hàn không đáp lời, vẫn đắm chìm vào trong đao đạo.

“Nhi nữ tình trường, hồng phấn khô lâu mà thôi, nào quan trọng bằng một đao trong tay?”

Chương 29: Người Điên