Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 34: Chuyện Xưa Đường Cũ

Chương 34: Chuyện Xưa Đường Cũ


“Ngạo gia, Ngạo gia..!” Nghe đến hai chữ này, tâm thần của Khương Ly không khỏi run rẩy. Bởi vì hắn rốt cuộc hiểu được nguyên nhân Khương gia bị diệt. Mấy tháng trước Lạc Thần Cốc bí cảnh mở ra, Ngạo gia cử tới một gã đệ tử tiến vào trong cốc, tên là Ngạo Chính Thuần. Kẻ này cùng mình t·ranh c·hấp Bất Diệt Chân Kinh, bị mình thất thủ g·iết c·hết.

“Thì ra là thế..” Khương Ly sững sờ, thả tay khỏi người Lạc Trường Sinh. Phút chốc con ngươi của hắn đỏ bừng, trên trán lộ ra gân xanh, hận ý thao thiên.

Giờ khắc này, hắn hận Ngạo gia, cũng hận chính mình, bởi vì chính hắn là nguyên nhân dẫn đến Khương gia bị tiêu diệt.

“Sư huynh, ngươi đi mau lên, bọn họ rất nhanh sẽ tìm tới Lạc Thần Tông”

Gặp Khương Ly sững sờ tại chỗ, Lạc Trường Sinh gấp gáp lắc lắc hắn.

“Đi, đi tới chỗ nào?”

Khương Ly tự lẩm bẩm, Ngạo gia là một trong bốn cái Chân Nhân thế lực ở Vị Hà Quận. Hắn chỉ là một tên Ngân Cốt Cảnh tiểu võ giả, có thể chạy đi đâu.

Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt vang lên một trận nổ lớn, toàn bộ Lạc Sơn vì thế mà run rẩy, cùng với đó là tiếng cười gằn của sư tôn hắn Lạc Trường Tử.

“Ngạo lão thất phu, cút ngay cho ta, Lạc Thần Tông không phải là chỗ để ngươi giương oai!”

“Hừ! Lạc Trường Tử, bổn tọa không nói hai lời, mau giao tên tiểu s·ú·c sinh kia ra đây, nếu không đừng trách bổn tọa độc ác!”

“Cút mẹ mày đi! Lại dám đến bắt người của lão tử, không có cửa đâu!”

“Hừ tự tìm đường c·hết!”

“Tự tìm đường c·hết là ngươi!”

Lập tức bên ngoài Lạc Sơn truyền tới tiếng giao đấu kịch liệt, khí thế khủng bố tràn vào bên trong nội tông, khiến cho toàn bộ Lạc Thần Tông trở nên đè nén khó thở.

“Ngạo gia đuổi tới nơi rồi! Sư huynh nhanh đi theo ta!” Lạc Trường Sinh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mặt nhỏ đỏ lên vội vã cầm lấy tay Khương Ly kéo hắn chạy về phương hướng khác.

Chỉ là vừa được mấy bước, Khương Ly bỗng nhiên dừng bước chân.

“Sư huynh?” Lạc Trường Sinh kinh nghi nhìn hắn.

Bỗng giật mình, bởi vì gã cảm giác trên khuôn mặt trẻ tuổi của Khương Ly lại bình tĩnh lạ thường, đôi mắt trắng đen rõ ràng, chợt thâm thúy như tinh không.

“Không cần chạy rồi” Khương Ly bình thản nói.

“Bởi vì ta đã nhớ ra rồi…ta là Khương Ly…”

Lạc Trường Sinh trợn tròn mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ sư huynh bị kích thích thành điên khùng rồi. Ngươi không phải Khương Ly thì là ai?

Khương Ly liếc thiếu niên một chút lắc đầu cười nhẹ, thì thào:

“Đây là Chân Phàm Kiều huyễn cảnh. Bên trong huyễn cảnh chứa đựng phàm tâm, từng hình ảnh trong giấc mộng là khúc mắc. Ta chỉ cần từng bước từng bước hóa giải hết thảy khúc mắc, cho tới cuối cùng chém hết phàm tâm, liền có thể độ kiếp”

Khương Ly thở nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai tiểu sư đệ của mình. Tiếp theo lắc người một cái liền xuất hiện ở bên ngoài Lạc Thần Tông.

Bấy giờ phía trước sơn môn đã chiến thành một đoàn. Tông chủ Lạc Trường Sinh dẫn theo chư vị trưởng lão cường thế chống đối Ngạo gia.

Tính đến, Lạc Thần Tông tồn tại lâu đời, mặc dù hiện tại xuống dốc, không có Chân Nhân tọa trấn, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, nội tình chẳng thua bất kỳ Chân Nhân thế lực nào ở Vị Hà Quận.

Khương Ly nheo mắt nhìn qua chiến trường, nháy mắt liền nhìn về chỗ chiến trường kịch liệt nhất.

Chỉ thấy đằng xa có một lão giả mặc áo bào đen, sắc mặt kiệt ngạo đang cùng một người đàn ông trung niên liều mạng quyết đấu.

Lão giả mặc áo bào đen kia, chính là sư tôn của Khương Ly Lạc Trường Tử, mà đối diện với lão là Ngạo gia Chân Nhân.

Vị sư tôn này của Khương Ly tính cách kiệt ngạo thậm chí có chút hung hăng càn quấy, điển hình lão ma đầu. Nhưng lại cực kỳ bao che khuyết điểm, đối với hắn bảo hộ có thừa.

Năm đó, sư tôn hắn lấy tu vi nửa bước Chân Nhân, đánh khắp Việt quốc, được xưng là Chân Nhân bên dưới người thứ nhất.

Hiện tại Ngạo gia Chân Nhân tiêu diệt cả nhà Khương Ly, lại muốn đến Lạc Thần Tông đòi người, lấy tính cách của lão tự nhiên không thể nào đồng ý. Vì vậy, năm đó sư tôn hắn dẫn theo các vị trưởng lão, ngoan cố chống cự tới cùng, dẫn đến tông môn thiên linh bát lạc. Sư tôn Lạc Trường Tử cũng bị trọng thương, ít lâu sau bất hạnh q·ua đ·ời. Đây là một trong những khúc mắc lớn nhất trong lòng của hắn.

“Trong hiện thực, ta không có cách nào cứu sống sư tôn. Nhưng trong mộng, ta có thể”

Khương Ly lẩm bẩm, tiếp theo bàn chân hơi điểm nhẹ một cái đã xuất hiện ở chính giữa chiến trường.

Hả!

Sự xuất hiện của hắn, lập tức khiến cho không ít người chú ý.

“Tiểu tử thối ngươi ra đây làm gì? Mau cút cho ta trở về”

Lạc Trường Tử thấy hắn xuất hiện, tức giận đến xanh mặt quát to.

Khương Ly ngước mắt nhìn lão đầu một cái, cười nhẹ nói: “Gặp lại sư tôn!”

Ừm! Lạc Trường Tử nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc, chỉ cảm thấy đệ tử nhà mình hôm nay tựa hồ không đúng cho lắm.

Mà đứng lơ lửng ở trên không trung Ngạo gia Chân Nhân thì sắc mặt chợt lạnh, cười gằn nói:

“Tiểu s·ú·c sinh, lão phu tưởng ngươi chạy trốn rồi chứ?”

“Không cần chạy…bởi vì ngươi có thể c·hết rồi!” Khương Ly thản nhiên nói, chợt vung tay lên túm nhẹ một cái. Đang đạp không mà đứng Ngạo Vô Phương chợt bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị kéo xuống đất.

Trong nháy mắt liền bị Khương Ly nắm chặt cổ.

Cái gì?

Tình huống xảy ra quá mức đột xuất, khiến tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

“Ngươi…ngươi là ai?” Bị Khương Ly bóp chặt lấy cổ Ngạo Vô Phương không thể tin vào mắt mình, gắng gượng giãy dụa, lại không thể thành công.

“Bà mẹ nó, đây là đệ tử của ta sao?” Lạc Trường Sinh cũng há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.

Khương Ly thoải mái niết lấy cổ của Ngạo Vô Phương, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Ta là Khương Ly!”

“Ngươi…ngươi…ngươi…không thể, không thể có khả năng!” Ngạo Vô Phương ra sức dãy dụa, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, làm thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi. Có thể dễ dàng đem chính mình bắt lấy, giống như bắt môt con gà. Thiếu niên này, ít nhất cũng phải là nhị phẩm Chân Nhân. Lạc Thần Tông khi nào xuất hiện nhân vật lợi hại như thế?

Bấy giờ khắp chiến trường đã hoàn toàn yên ắng, hầu như có thể nghe được tiếng kim rơi. Ánh mắt của tất cả mọi người đều gắt gao nhìn về phía tên thiếu niên mặc áo trắng, đứng ở giữa sân, dồn dập kinh hãi đến tột độ.

Không chỉ võ giả của hai phe, mà cả đám võ giả của các thế lực khác đang quan chiến xung quanh cũng trợn mắt há mồm.

Tình huống gì?

Ừmh! Khương Ly nheo mắt!

Bởi vì ngay lúc nãy, hắn cảm nhận được một chút khí cơ xuất hiện ở bốn phía.

Mạnh mẽ buông ra thần niệm quét bốn phía, lập tức liền bắt được mấy đạo Chân Nhân cảnh khí tức. Trong đó có ba đạo hắn tương đối quen thuộc. Là khí tức của ba vị Chân Nhân khác ở Vị Hà Quận, bao gồm quận chủ Trần Thừa Phong, Vương đại sư cùng Vô Cực Chân Nhân. Còn lại hai đạo khí tức, trong đó một đạo nhất phẩm hậu kỳ, hẳn là Tứ Hoang chấp sự. Còn một đạo khí tức khác, cực kỳ ẩn nấp để Khương Ly kinh ngạc vô cùng.

Bởi vì đối phương lại là một vị Chuẩn Vương.

Trận chiến giữa Ngạo gia và Lạc Thần Tông, nếu đặt ở Vị Hà Quận, xem như việc lớn, nhưng ở trong mắt Chuẩn Vương cường giả, lại chẳng đáng là gì.

Nếu hắn nhớ không nhầm, năm đó toàn bộ Việt quốc tựa hồ không có Chuẩn Vương. Như thế vị Chuẩn Vương này ở đâu ra, vì sao lại ẩn núp ở xung quanh Lạc Thần Sơn.

Trong lòng Khương Ly khẽ động, hơi khép hai mắt, lại mở mắt ra, khóe mắt cũng đã lạnh như băng hàn.

Hắn vươn bàn tay trái lên, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng chân lực đáng sợ, trùm lên đều Ngạo Vô Phương.

Bị luồng Chân Lực này đánh úp, Ngạo Vô Phương sắc mặt ngơ ngác, sợ hãi, vặn vẹo…đây là cấp bậc chân lực gì?

Sưu hồn!

Khương Ly lạnh lùng phun ra hai chữ, tiếp theo toàn bộ Lạc Sơn vang vọng tiếng hét thảm của Ngạo Vô Phương.

Nửa khắc sau, Khương Ly buông tay ra, trong mắt hàn mang lấp lóe, ngước đầu sang nhìn chằm chằm tên Chuẩn Vương cường giả đang quan chiến ở phương xa.

Chương 34: Chuyện Xưa Đường Cũ