Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Một Bước Cuối Cùng, Hẳn Phải C·h·ế·t

Chương 35: Một Bước Cuối Cùng, Hẳn Phải C·h·ế·t


“Là ngươi!” Khương Ly vứt Ngạo Vô Phương xuống đất, tung người hóa thành một đạo kim quang, chớp mắt liền đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm, vươn tay phải hướng về phía đối phương trảo mạnh một cái.

Người kia cũng không chậm, lắc mình liền muốn tránh thoát. Đáng tiếc, đối phương mặc dù cũng là Chuẩn Vương cường giả, cảnh giới cùng Khương Ly tương đương, nhưng nếu bàn về thực lực thì cách biệt một trời một vực.

Khương Ly tùy tiện một trảo, mặc dù không trực tiếp bóp c·hết đối phương, lại đem y tát văng ra xa, chiếc nón rộng vành đội trên đầu bị hất bay lên trời.

Hiển lộ ra một lão nhân tuổi chừng lục tuần, mặc áo choàng đen, đôi mắt già nua sắc bén như chim ưng.

Khương Ly liếc lão ta đôi chút, lập tức nhận ra thân phận của đối phương. Lão nhân này, nếu hắn nhớ không nhầm là tổng hội chủ của Hắc Diệu Thương Hội ở Yến Quốc, năm xưa, lúc còn ở Kiêu Dương Thành, hắn từng gặp mặt một lần.

Tên đầy đủ của y là Dương Thiết Hoành, sở hữu một đôi thiết thủ uy chấn thập quốc, hơn nữa bởi vì y là tổng hội chủ của Hắc Diệu Thương Hội, địa vị cao thượng, coi như Yến Vương nhìn thấy cũng sẽ lễ nhượng ba phần.

Nhân vật như thế, vô thanh vô tức xuất hiện Việt quốc, hiển nhiên rất không bình thường.

Từ trong ký ức của Ngạo Vô Phương, Khương Ly cũng biết được, năm xưa chính là Dương Thiết Hoành ra lệnh cho Ngạo gia cử đệ tử chui vào Lạc Thần Cốc, cuối cùng c·hết dưới tay hắn. Cũng chính y yêu cầu Ngạo gia tiêu diệt Khương gia, tiến đánh Lạc Thần Tông, về sau càng là toàn lực t·ruy s·át Khương Ly.

Có thể nói, bi kịch nửa đời trước của hắn là do đối phương một tay tạo thành.

Ánh mắt của Khương Ly lạnh xuống, không hề nói nhảm, ngón tay hơi điểm một cái, đánh xuống định thân thuật, tiếp theo dùng kiếm khí phế bỏ Dương Thiết Hoành.

Lại xoay tay túm lấy đầu của đối phương, tiến hành sưu hồn.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, Dương Thiết Hoành còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị Khương Ly bắt lấy. Ai ngờ, thần niệm của hắn vừa tràn vào trong thức hải của y, chưa kịp điều tra cái gì, thì toàn bộ thức hải của Dương Thiết Hoành đã bao liệt vỡ vụn, c·hết ngay tại chỗ.

Mà ngay lúc ấy, toàn bộ huyễn cảnh bỗng chốc vặn vẹo, cuối cùng giống như tấm gương vỡ theo nhau biến mất.

Trước khi huyễn cảnh kết thúc, Khương Ly chỉ kịp quay đầu nhìn về phương hướng Lạc Sơn nhìn một chút.

Năm đó, hắn quá nhỏ yếu, chỉ có thể trốn tránh, dẫn đến Lạc Thần Tông thất linh bát lạc, sư tôn trọng thương mà c·hết. Hiện tại hắn có năng lực tự nhiên sẽ không thể để chuyện ấy xảy ra, dù cho đây chỉ là ảo cảnh.

Chớp mắt, Khương Ly lần nữa xuất hiện ở trên Trảm Phảm Kiều, sắc mặt âm trầm như nước.

Năm xưa hắn đạt được Bất Diệt Chân Kinh, lỡ tay g·iết c·hết Ngạo Chính Thuần, về sau Khương gia bị diệt, hiển nhiên không phải là điều ngẫu nhiên, mà là bị người xếp đặt.

Khương Ly ngẫm nghĩ đôi chút, không khỏi cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Chẳng lẽ cả cuộc đời hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị người tính kế sao, suy nghĩ này mặc dù hoang đường, nhưng cũng không phải không có khả năng.

Sau khi kinh hãi, là sát khí sôi trào. Nếu hắn thật bị người tính kế, như vậy Khương gia mấy trăm miệng ăn, Lạc Thần Tông chư vị trưởng lão, sư tôn của hắn, năm xưa vẫn lạc đều là tai bay vạ gió.

Nghĩ đến, nếu ngày đó hắn g·iết c·hết đệ tử Ngạo gia rồi bị đối phương trả thù, về sau hắn đem Ngạo gia diệt toàn tộc xem như chấm dứt nhân quả. Nhưng hiện tại, ân oán năm ấy thực chất chỉ là một bàn cờ, c·ái c·hết của thân nhân bằng hữu của hắn, những đau khổ, khốn khó mà hắn phải trải qua, thực chất đều là do người khác sắp xếp.

"Chuyện này, ta nhất quyết sẽ không chịu bỏ qua"

“Yến Quốc Hắc Thị, Dương Thiết Hoành…Lần sau trở về Kiêu Dương Vực, chính là ngày kẻ này m·ất m·ạng, ai cứu hắn ai c·hết!” Khương Ly thì thào một tiếng, trong lời nói tràn ngập sát khí.


Kiêu Dương Võ Vực, Yến Quốc, Hắc Thị,

Bên trong Hắc Thị chỗ sâu, có một lão nhân đang xếp bằng tu luyên, đột nhiên lão nhân há mồm phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên kinh hãi.

Bởi vì ngay ban nãy, y bỗng lâm vào một giấc mộng kỳ quái. Y mơ thấy mình bị người dùng một ngón tay phế sạch tu vi, sưu hồn diệt ức, bóp nát t·hi t·hể.

Kẻ g·iết y là một tên thiếu niên mười lăm tuổi, cũng chính là kẻ bị mình tính kế năm nào.

Khương Ly!

“Tra, nhất định phải tra cho rõ ràng. Giấc mộng vừa rồi rõ ràng là điềm đại hung! Không được ta phải đích thân đi Việt quốc một chuyến mới được!”

Lão giả sắc mặt nghiêm nghị, phủ thêm áo khoác, đội lên nón rộng vành, tiếp theo liền hóa thành một tia hắc quang, biến mất khỏi Hắc thị.

…….

Bên trong Chân Phàm Giới, Khương Ly hít sâu một hơi, thu hồi tâm thần, lần nữa tản ra Bất Diệt Đạo Ý, dấu diếm ở bên trong là Nhân Quả Chân Ý. Võ giả đạp Chân Phàm Kiều, chặt đứt phàm tâm, cũng là một loại làm rõ nhân quả, đối với đạo tâm có lợi, mà đối với kẻ tu luyện Nhân quả chi đạo như hắn đồng dạng có lợi ích cực lớn. Đây là cơ hội trời cho, Khương Ly tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Hai loại ý cảnh trùng điệp cùng một chỗ, hơn nữa đều là nhất đẳng ý cảnh, đầy đủ ngăn cản hết thảy uy áp trên cầu. Võ giả bình thường, một ngày có thể đạp mười lăm bước, thiên tài một ngày có thể đạp hai mươi thậm chí ba mươi bước. Nhưng đối với kẻ sở hữu một loại nhất đẳng Đạo ý cùng một cái nhất đẳng Chân Ý, tâm cảnh cũng đã từ lâu đạt tới tam phẩm như Khương Ly, Chân Phàm Kiều, nửa ngày liền có thể đi xong.

Đương nhiên, trên đời không thể nói chắc bất cứ điều gì.

Ngay khi Khương Ly đạp bước qua thứ hai mươi, hắn lần nữa sa vào trong huyễn cảnh.

Bước thứ ba mươi

Bước thứ bốn mươi

….

Bước thứ tám mươi

Bước thứ chín mươi

Mỗi mười bước là một tràng huyễn cảnh, là một câu chuyện xưa, là một điểm khúc mắc trong lòng của hắn, Khương Ly tuần tự đem chúng hóa giải.

Mỗi lần hóa giải một điểm khúc mắc, đạo tâm của hắn càng thanh tịnh, trong vắt.

Tính toán từ lúc lên cầu cho đến khi bước qua chín mươi chín bước, hắn chỉ dùng sáu canh giờ, khiến cho đứng vây xem ở bên ngoài Diệu Chân Tử trợn mắt há mồm, không biết nói gì cho phải.

“Trong vòng một ngày đạp xong Chân Phàm Kiều, trên Chân Phàm Đạo Bia có thể xếp trước một vạn. Nhưng mẹ nó, cái thằng này chỉ dùng sáu canh giờ…khụ khụ đây là quái vật chui ở đâu ra?”

Mặc kệ Diệu Chân Tử kinh hãi thất thố, Khương Ly sắc mặt tĩnh lặng như nước, tiếp theo nâng chân lên muốn đạp bước thứ một trăm.

Một bước này vừa đạp xuống, cũng là đạo huyễn cảnh cuối cùng, chỉ cần vượt qua, hắn coi như chính thức trảm phàm, có thể bắt đầu độ kiếp xưng Vương.

Chỉ là ngay khi hắn chuẩn bị bước ra bước cuối cùng thì bất chợt có từng tia cảm giác bất an mãnh liệt xông lên đầu.

Bước chân càng hạ xuống, Khương Ly càng cảm thấy, bên trong thân thể mình, dường như có đồ vật gì đó, bị giật ra ngoài.

“Loại cảm giác này, chẳng lẽ là…”

Ánh mắt của Khương Ly chưa từng nghiêm nghị cũng chưa từng bất an như vậy, đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Hắn ngưng mắt hồi tưởng lại những lần đột phá trước kia, tựa hồ mỗi lần đột phá cảnh giới võ đạo hắn đều cảm giác được một tia bất an. Nhưng lúc ấy, Khương Ly chỉ coi là điều bình thường.

Nhưng từ ngày biết được chính mình bị người tính kế, hắn không còn dám xem thường.

Khương Ly tâm niệm hơi động, một tia thần thức chậm rãi vượt qua Chân Phàm Kiều, quét qua cổ bia, nhìn chằm chằm tên họ của mình.

Khí vận của hắn ban đầu là màu xanh nhạt, nhưng hiện tại vậy mà đã rớt xuống màu trắng. Mà theo bước chân thứ một trăm dần dần đạp xuống, khí vận màu trắng này dần dần bị màu xám thay thế.

Khương Ly trong lòng cả kinh, trước đó Diệp Trần Kiếm Tôn nói, nếu hắn trảm phàm, thì khí vận sẽ rớt xuống màu trắng, chính là điềm xấu, nhưng hiện tại hắn còn chưa trảm phàm xong, thì khí vận đã sắp rớt xuống màu xám rồi.

Nếu liều lĩnh bước thêm một bước, khí vận rớt xuống màu xám, hoặc thậm chí sẽ không còn khí vận.

Toàn bộ thế gian, chỉ có một loại người không sở hữu khí vận, đó chính là…n·gười c·hết!

Kia chẳng phải nói, nếu hắn bước ra bước thứ một trăm thì cũng là lúc hắn phải vong mạng rồi?

Chương 35: Một Bước Cuối Cùng, Hẳn Phải C·h·ế·t