Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 36: Diệt Nhân Quả
Bước thứ một trăm, Khương Ly chưa vội đạp xuống, mà do dự đôi chút rồi co rụt trở về. Bởi hắn mơ hồ cảm nhận được nếu chính mình lỗ mãng đạp tiếp một bước, thì nhất định sẽ gánh chịu hậu quả khó lòng tưởng tượng.
Cả đời hắn bị người tính toán, mà trảm phàm tựa hồ là thời đểm mấu chốt.
Chỉ cần bước ra một bước cuối cùng kia, vận mạng của hắn sẽ không thể nào nghịch chuyển, rất có thể sẽ b·ị c·ướp đoạt hết thảy vận khí, vong mạng tại chỗ, hoặc dù may mắn sống sót, thì kết cục cũng sẽ vô cùng khó coi.
Bất Diệt Chân Kinh!
Khương Ly cau mày, không khởi nhớ tới năm đó ở Đại La Thành, Tô Phu Nhân từng muốn mượn xem quyển thứ nhất của Bất Diệt Chân Kinh. Chính mình sở dĩ bị tính toán, tựa hồ là có liên quan đến môn công pháp này. Đối phương tính toán hắn, chẳng lẽ là vì truyền thừa của mạt đại Cổ Thần ?
Không rõ, hắn tạm thời nghĩ chẳng ra.
Hắc Thị, Hắc Diệu Thương Hội, càng suy tư, sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm.
Chuyện này cùng Hắc Diệu nhất mạch rõ ràng có liên quan, nói không chừng, kẻ sau màn tính kế hắn là người của Hắc Diệu nhất mạch.
Ánh mắt của Khương Ly càng ngày càng lạnh, hắn không thích bị người tính toán. Phải nói, không ai sẽ thích, chính mình từng bước từng bước đều bị người tính toán ở bên trong.
“Tính toán Khương mỗ sao? Ngươi rất tốt…không biết ngươi là ai, nhưng một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận!”
Trước mặt hắn hiện tại có hai con đường.
Một là tiếp tục bước về phía trước, vượt qua đạo huyễn cảnh thứ mười, hoàn thành trảm phàm.
Con đường thứ hai là từ bỏ trảm phàm, rời khỏi Chân Phàm Giới bảo toàn tính mạng.
Nhưng kẻ thần bí kia tính toán rất lợi hại, chỉ sợ đã tính toán đến chính mình ngày hôm nay.
Khương Ly thậm chí hơi dự đoán một chút.
Hôm nay, bất kể là hắn thành công trảm phàm hay triệt để từ bỏ trảm phàm thì đều sẽ rơi vào trong mưu tính của đối phương. Đối phương là người lợi hại, bố cục hắn mấy trăm năm, hiện tại có thể nhìn thấu nhưng trốn không thoát, tránh cũng không xong.
Cho nên Khương Ly không lựa chọn đi tiếp, cũng không lựa chọn lùi lại, mà lặng lẽ đứng tại chỗ, âm thầm suy tính cách phá giải thế cục.
“ừm, sao tiểu tử này lại dừng chân?” Diệu Chân Tử đứng ở bên ngoài nhìn thấy Khương Ly dừng bước, có chút kinh ngạc lẩm bẩm.
Ánh mắt lơ đãng liếc qua đạo bia, chợt hú lên kinh dị.
“Khí vận rớt xuống màu trắng rồi! Hắc, chẳng trách hắn không dám bước tiếp, nếu hắn cả gan bước thêm bước nữa, ắt phải c·hết không nghi ngờ...”
“Tiểu tử, nếu muốn sống thì hãy từ bỏ trảm phàm đi!” Diệu Chân Tử có ý tốt nhắc nhở một câu.
Nhưng Khương Ly không đáp lời, mà lặng lặng đứng ở trên cầu đá, lâm vào suy tư.
Một ngày qua đi
Hai ngày qua đi
…
Chớp mắt, bảy ngày trôi qua, Khương Ly vẫn đứng yên tại chỗ, chậm chạp không có hành động.
Tâm thần của hắn hoàn toàn rơi vào trong không minh, quanh thân Nhân quả Chân Ý chầm chậm tản mạn, dung nhập vào trong sương khói.
Ngày thứ tám, một cơn cuồng phòng quét ngang Chân Phàm Kiều, sương mù bốn phía đột ngột dũng động. Mà ảo cảnh trên cầu cũng bắt đầu thay đổi.
Không còn cố định ở mỗi mười bước chân, mà là chỉ cần đứng ở trên cầu đều sẽ bị huyễn thuật ảnh hưởng. Hơn nữa cấp bậc huyễn thuật cũng tăng thêm một cấp độ, đã đạt tới Ngọc Huyền thượng phẩm.
Ngọc Huyền thượng phẩm huyễn thuật, bình thường tam phẩm Chân Vương, đều có thể bị mê hoặc, đừng nói nhị phẩm Chân Nhân.
Nhưng tâm cảnh của Khương Ly, từ lâu đã đạt tới tam phẩm, thậm chí tam phẩm hậu kỳ. Hơn nữa, tinh thần lực của hắn càng mạnh mẽ dị thường, có thể ung dung chống đỡ huyễn thuật.
Bảy ngày qua, hắn một bên suy nghĩ cách phá giải mưu tính của người bí ẩn kia. Một bên mượn nhân quả đạo vụ xung quanh, cảm ngộ Nhân quả chi đạo.
Bảy ngày, liên tục không ngừng cảm ngộ, Nhân quả Chân Ý càng ngày càng thêm tăng cao, ẩn ẩn chạm tới biên giới cấp độ tiểu thành.
Đối với nhân quả một đạo, hắn càng hiểu rõ sâu sắc, thậm chí mơ hồ nắm bắt được một đạo thần thông.
Cho đến ngày thứ tám, huyễn thuật bên trên Chân Phàm Kiều thăng cấp, thì Nhân quả Chân Ý của Khương Ly rốt cuộc bước vào cảnh giới tiểu thành.
Mà đúng lúc này, trong đầu hắn chợt vang lên một âm thanh đạm bạc, t·ang t·hương.
“Aa, vạn năm trôi qua, lại có người tu luyện Nhân quả chi đạo, hơn nữa còn tu luyện tới tiểu thành. Ngươi đã tu luyện nhân quả chân ý, tức là cùng ta hữu duyên, vậy lão phu liền biểu diễn cho ngươi một môn nhân quả thần thông, học được hay không là do duyên phận”
“Ai!” Khương Ly cau mày, nhìn xung quanh một vòng, nhưng không phát giác được kẻ vừa lên tiếng. Mà tầm mắt của hắn chợt mơ hồ, đến lúc nhìn rõ cảnh vật xung quanh mới nhìn thấy mình đang rơi vào một chỗ chiến trường.
Chỉ thấy bốn phía võ giả điên cuồng chém g·iết, trên bầu trời lác đác đác đại vũ giả quyết đấu, trung tâm chiến trường, thậm chí xuất hiện hai vị tam phẩm Chân Vương toàn lực giao chiến.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy khổng lồ. Trong vòng xoáy chợt hiện ra một sợi tơ màu bạc, giống như dây cước dùng để câu cá, từ chính giữa vòng xoáy rơi xuống.
Trong nháy mắt, thời gian, không gian xung quanh bỗng ngừng lại. Khương Ly kinh ngạc phát hiện, tất cả mọi người, bao gồm hai phía võ giả đều đứng im bất động, giống như toàn bộ thế gian bị trói buộc dừng lại.
Tất cả mọi người giống như con cá chờ đợ sợi tơ như dây câu trên bầu trời kia tiến đến câu bọn họ lên.
Chỉ có Khương Ly và sợi tơ màu bạc ka là vật có thể di động được bên trong thế giới này.
Thế giới bất động, thời gian không gian bị đông kết, cho dù ánh nắng mặt trời ở trên cao cũng như sa vào trong cõi vĩnh hằng. Võ giả của hai phía, thậm chí mấy vị cường giả đang đạp không giao đấu cũng như hóa thành tượng đất, cả đám đứng yên không nhúc nhích.
Mà trên bầu trời, sợi tơi hiện ra ánh sáng màu bạc, phát ra tiếng rít chói tai,bay thẳng từ trên cao xuống mặt đất. Ánh sáng màu bạc sắc bén như có thể chia cắt hư không vô hình. Sợi tơ này không nhắm về phía Khương Ly mà giống như một cái móc câu trực tiếp móc lên thân thể một vị Chân Vương, trong cảnh tượng mọi người xung quanh vẫn đang đứng bất động.
Khương Ly thở dốc, mặc dù biết rõ sợi tơ màu bạc kia không phải nhắm tới mình, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Mà những người khác thì dừng lại tất cả động tác, ngay cả suy nghĩ cũng đã bị đông cứng.
Khương Ly tận mắt nhìn thấy ở đầu sợi tơ bạc kia xuất hiện một cái móc câu. Cái móc dễ dàng móc xuyên qua thân hình của vị tam phẩm Chân Vương kia. Đối phương hoàn toàn chẳng thể chống cự mảy may.
Khương Ly nhìn chằm sợi dây kia, không khỏi nghĩ tới:
“Đây đâu phải sợi tơ màu bạc gì, đây rõ ràng là một sợi dây câu”
“Thức thần thông này gọi là Diệt Nhân Quả” Trong lúc Khương Ly đang suy nghĩ vẫn vơ thì âm thanh t·ang t·hương ban nãy đột ngột truyền vào trong tai hắn.
Tiếp theo, hắn kinh hãi phát hiện, tại vùng không gian này, ở phía trên đầu mỗi người đều xuất hiện từng sợi tơ. Những sợi tơ như ẩn như hiện, chập chờn không ngừng. Nếu nhìn kỹ thì trông chúng giống như dính liền vào một chỗ.
Bất kể là võ giả hay yêu thú, đất đai hay sông núi. Trên thân tất cả những vật tồn tại ở đây đều có rất nhiều sợi tơ trong suốt. Những sợi tơ này đan xen và kết dính lẫn nhau, dính vào cả vị tam phẩm Chân Vương bị lưỡi câu móc lên ở giữa không trung kia. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi giống như một cái chúng sinh lưới lớn.
Chỉ cần đã từng gặp qua, hay có chút quen biết thì đều sẽ có những sợi tơ kết nối bọn họ lại với nhau, đây chính là nhân quả dây dưa.
“Diệt!” Một âm thanh t·ang t·hương vang vọng khắp chân trời, sau đó Khương Ly liền thấy, rất nhiều sợi tơ chập chờn xung quanh thân vị tam phẩm Chân Vương kia trong nháy mắt tan biến.