Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 49: Diệp Tiếu
“Chủ nhân của bia đá này cùng Diệp Tiếu, có liên quan gì với nhau?” Khương Ly khẽ hỏi.
Tống Đế Vương trầm mặc chốc lát, nâng chân bước tới gần bia mộ, một bên giảng giải:
“Diệp Tiếu cả đời có rất ít bằng hữu, mà Kiếm Ma Mạc Phàm là một trong số đó. Nghe nói, trước kia hai người bọn họ từng là đối thủ một mất một còn, về sau không hiểu vì sao lại trở thành chiến hữu, cùng nhau trấn thủ Vân Vụ Đại Thành ba trăm năm”
“Đáng tiếc, trong một lần Vô Lượng Hải triều dâng, đại lượng Kiếp dân t·ấn c·ông Vân Vụ Thành, Mạc Phàm trúng phải mai phục, bị nhiều vị Kiếp Vương liên thủ vây công, thảm tao m·ất m·ạng. Lúc Diệp Tiếu dẫn viện quân đến nơi, thì chí hữu đ·ã c·hết, chỉ còn lại một thanh kiếm gãy. Y đành cầm lấy kiếm gãy, đem trở về chôn ở dưới Kiếm Phần. Kiếm ý ở trên bia mộ là cũng là do Diệp Tiếu mô phỏng Sát Diệt kiếm ý của Mạc Phàm mà khắc lên!”
Khương Ly gật gù, đồng thời nhấc chân tiến tới gần bia mộ, tầm mắt âm thầm quan sát bốn phía.
Giống như địa điểm đầu tiên, nơi đây cũng không hề có dấu vết của sinh vật nào.
"Hả” Nhưng lúc hai ngươi đi tới sát bia đá, thì đều giật mình đưa mắt nhìn nhau. Bởi vì ngay dưới chân bia mộ, xuất hiện một chậu vàng mã còn đang ấm, hiển nhiên là gần đây có người tới nơi này.
“Xem ra Diệp Tiếu vừa rời khỏi nơi đây không bao lâu!” Tống Đế Vương mười phần khẳng định.
Khương Ly gật gù, thấp giọng hỏi: “Hai địa điểm ở phía Tây chúng ta đều đã thăm dò hết, hiện tại nên đi chỗ nào?”
“Đi tới khu vực trung tâm đi!”
“Tốt!”
Hai người rời khỏi phần mộ của Kiếm Ma Mạc Phàm, tiếp tục đi vào sâu bên trong kiếm phần.
Trên đường đi, bọn họ gặp phải không ít bia mộ khắc ấn kinh diễm kiếm ý, thậm chí có chút bia mộ khiến Khương Ly cảm giác sởn tóc gáy.
Đi thêm chừng nửa canh giờ, hai người rốt cuộc bước tới vị trí trung tâm của Kiếm Phần.
Nơi đây dựng đứng ba tòa bia đá, mỗi tòa cao hơn mười trượng, kiếm ý xung thiên, đứng giữa mười vạn mộ phần quả thật giống như hạc giữa bầy gà.
Ba tòa bia đá này, là mộ phần của ba vị kiếm đạo tuyệt thế cường giả. Mỗi loại kiếm ý đều đã sơ bộ chạm tới cấp độ chưởng vị, cũng là thiên hạ nhất đẳng kiếm ý.
Ba tòa bia đá, mỗi tòa cách nhau trăm trượng, chiếm lĩnh địa bàn riêng. Trong khu vực ngàn trượng ấy không có bất kỳ kẻ nào dám xây dựng mộ phần.
Hơn nữa, kiếm ý lưu giữ trên bia đá cũng cực kỳ mãnh liệt, ngăn cản bất cứ võ giả nào ý đồ xâm nhập vào bên trong.
“Có người!”
Khương Ly nheo mắt, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy bốn phía gió lạnh kéo đến, thổi lên cát bụi bao phủ xung quanh, bầu trời cũng trở nên xám xịt giống như đang ở trong địa ngục.
Chỗ ánh sáng chiếu xuống, có hai đạo kiếm ý quán tuyệt thiên hạ hiển hiện, khiến cho ngoại trừ ba tòa bia đá ở chính giữa kiếm phần ra, những tòa bia đá khác đều thu liễm quang mang.
Mà phát ra hai đạo kiếm ý này, là hai người, đang đứng đối diện nhau.
Ở phía bên trái là một lão nhân mặc áo bào màu tro, đeo mặt nạ quỷ màu đỏ thẫm, bên trên ẩn hiện rất nhiều phù văn kỳ dị. Lão nhân này tự nhiên là Diêm La Vương.
Mà đối diện Diêm La Vương là một người đàn ông trung niên mặc áo xanh, tóc dài phiêu tán, dáng vẻ tiều tụy. Người đàn ông này bị đứt mất cánh tay phải, con ngươi trống rỗng, máu chưa khô giống như bị người sinh sinh móc mất.
Mặc dù là như thế, khi Khương Ly đưa mắt nhìn đối phương, não hãi lập tức cảm giác nhói đâu, bởi vì đối phương ở trong mắt hắn đã không phải là một người mà là một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.
Người đàn ông mặc áo xanh kia, nếu hắn đoán không nhầm hẳn là Kiếm Mục Diệp Tiếu đi.
Nhưng điều hắn bất ngờ hơn, đó là Diêm La Vương vậy mà cũng là một vị kiếm khách tuyệt thế. Khương Ly đồng dạng tu luyện kiếm pháp, cũng ưa thích dùng kiếm g·iết người, nhưng chính hắn không thể nào gọi là kiếm khách. Bởi vì từ trước đến nay, hắn chưa từng minh ngộ ra kiếm ý của chính mình.
Không sở hữu kiếm ý vũ giả, sao gọi là kiếm khách được!
Đứng bên cạnh Khương Ly, Tống Đế Vương cũng phát hiện ra hai người bọn họ, nhưng y không lựa chọn đi lên, mà lặng lẽ lùi về sau, âm thầm quan chiến.
Diệp Tiếu nói thế nào cũng từng là một vị đỉnh cao Chân Vương, thực lực bức thẳng Ngoại Vực Thất Tôn. Hiện tại rơi xuống đồng ruộng, lại chẳng thể khinh thường. Hay là đợi Diêm La Vương tiêu hao thực lực của y, rồi bọn họ hợp lực trợ giúp sau.
Không chỉ Tống Đế Vương, Khương Ly nghĩ như thế, mà bọn Thái Sơn Vương, Bình Đẳng Vương, Đô Thị Vương cũng có cùng suy nghĩ, đều lựa chọn tọa sơn quan hổ đấu.
Diêm La Vương và Diệp Tiếu đứng đối diện nhau thật lâu, nhưng chưa vội vã xuất thủ. Có điều kiếm ý trên thân mỗi người đang không ngừng tăng mạnh.
Thời gian dần dần trôi qua, đến giờ ngọ ba khắc, rốt cuộc Diêm La Vương mở miệng:
“Tung tình phi khúc, kiếm lạc cửu thiên”
“Hoa hạ túy dân, nhất kiếm phá thiên” Diệp Tiếu đáp lời.
“Ừm! Bọn họ đang làm gì?” Khương Ly nhíu mày kinh nghi, hai vị cường giả chưa hề giao đấu, mà thản nhiên đối đáp.
“Bọn họ không phải nói chuyện với nhau mà là đang đấu khẩu quyết!” Tống Đế Vương cười nhẹ nói.
“Đấu khẩu quyết?” Hai mắt Khương Ly ngưng tụ, lẳng lặng lắng nghe, quả nhiên những lời đối đáp của Diêm La Vương và Diệp Tiếu không phải nói suông mà là từng câu từng câu khẩu quyết đối ứng nhau.
Bọn họ dùng miệng luận kiếm, tuy không có kiếm hình, kiếm chiêu nhưng nhanh đến nỗi ngay cả Khương Ly cũng khó lòng theo kịp.
Diêm La Vương và Diệp Tiếu dùng khẩu quyết đấu kiếm, tuy không thấy chiêu thức, nhưng kiếm chiêu lại đấu với nhau liên miên bất tận, cuốn lên khói bụi ngập trời.
Mặc dù đứng ở bên ngoài ngàn trượng, đều cảm giác lạnh cả sống lưng.
“Hàn quang phá thánh, tuyệt kiếm vô thiên”
“Sai bộ mê tung, vạn kiếm tàn phong”
Ba khắc trôi qua, hai người bỗng dưng im bặt, khiến cho toàn bộ Kiếm Phần như chìm vào cõi yên lặng tĩnh mịch.
Hiệp thứ nhất xem như kết thúc, tuy không có kiếm chiêu kinh thiên động địa, nhưng xung quanh Kiếm Phần dường như vừa trải qua một trận phong ba bão táp, không ít bia đá gãy ngang sụp đổ.
Không chỉ kiếm phần, mà trong lòng những người vây xem cũng nổi lên cuồn cuộn sóng dữ. Thậm chí Bình Đẳng Vương và Đô Thị Vương vì cưỡng ép ghi nhớ kiếm quyết, dẫn đến phản phệ, sắc mặt tiều tụy, ngã khụy trên mặt đất.
“Chiến hòa...” Khương Ly thì thào, ánh mắt nhìn về phía hai vị cường giả ở trung tâm, trở nên nóng rực.
Từ lúc tiếp xúc võ đạo đến nay, Khương Ly học qua không ít kiếm quyết, từ Long Xà Kiếm Quyết, cho đến Trảm Thiên Tam Kiếm, rồi Ngũ Hành Kiếm Trận, Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm…. Tuy rằng, hắn đã đem những môn kiếm pháp này tu luyện tới đại thành, lại chỉ truy cầu uy lực của kiếm chiêu, chưa từng dụng tâm nghiên cứu tinh túy của kiếm đạo. Cũng bởi vì thế, mà tu đạo gần hai trăm năm nhưng chưa từng minh ngộ kiếm ý, trở thành một vị kiếm khách chân chính.
Hôm nay, chứng kiến Diêm La Vương và Diệp Tiếu đấu kiếm quyết, lại khiến nội tâm hắn xung động, ẩn ẩn sờ đến kiếm ý biên giới.
Ngay lúc Khương Ly đang đắm chìm trong cảm ngộ, thì đằng xa hai vị cường giả đã có động tác.
Chỉ thấy Diêm La Vương đột nhiên dẫm chân, bay lên không trung, trong lòng bàn tay hiển hiện ra một thanh trường kiếm dài ba thước, trường kiếm vũ động, hóa thành vô số kiếm khí, như cơn mưa rào đổ xuống người Diệp Tiếu.