Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Lung Linh Bảo Tháp, Hắc Ngục Lôi Đồ

Chương 51: Lung Linh Bảo Tháp, Hắc Ngục Lôi Đồ


Bên này, Bình Đẳng Vương bất chợt nhún chân bay lên không trung, thân thể tỏa ra hào quang đen sì như mực.

Chỉ nghe một tiếng “phốc” truyền tới, màn hào quang màu đen xung quanh gã bùng lên dữ dội, thân ảnh ở trong hắc quang cũng trở nên mơ hồ sau đó hóa thành một bộ hài cốt màu xám.

Khí tức của gã nguyên bản tiếp cận Tam phẩm hậu kỳ, sinh sinh kéo lên tới tam phẩm đỉnh cao.

“Hả!” Khương Ly ngẩng đầu nhìn qua Bình Dẳng Vương một chút, ánh mắt hơi co rụt. Thân hóa hôi cốt... bí thuật này hắn tựa hồ đã gặp đâu rồi thì phải.

Bình Đẳng Vương hóa thành hôi cốt cũng chưa dừng lại mà đột nhiên vươn tay vỗ túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một cây trường cung màu đen, thân cung lập lòe ánh sao kỳ dị. Trên hắc cung có mấy ngàn đạo phù văn chập chùng sáng tối.

Tiếp đó, gã vươn tay bóp mạnh, hào quang màu đen hóa thành mũi tên, thuận tay lắp lên giây cung, nhắm ngay đỉnh đầu của Diệp Tiếu mà bắn tới.

Một mũi bên, hai mũi tên, ba mũi tên

Ba mũi tên nối đuôi nhau phá không mà ra, giống như sao băng vụt qua trời, mũi tên đi tới đâu, không gian nứt vỡ tới đấy, uy lực khủng khiếp.

Cách chỗ Bình Đẳng Vương không xa, Đô Thị Vương cũng đồng dạng đạp không mà đứng, ánh mắt dấu sau mặt nạ chợt phát lạnh, tiếp theo hai cánh tay mảnh khảnh nâng lên, trước người nháy mắt kim quang lượn lờ.

"Lung Linh Bảo Tháp, hiện!"

Lời vừa dứt, thì từ hư không chợt hiện ra một tòa cự tháp màu vàng cao hơn mười trượng, hung hăng nện về phía chiến trường.

Tống Đế Vương, Bình Đẳng Vương, Đô Thị Vương đều đã xuất thủ, Thái Sơn Vương cũng không chịu thua kém, ngón tay bấm quyết, toàn bộ phương viên mười dặm đại địa, bỗng nhiên trầm trọng gấp trăm lần. Thái Sơn Vương trước nay chuyên môn tu luyện thổ hệ tuyệt học, có thể thao túng trọng lực, tới áp chế kẻ địch. Hơn nữa, gã đối với thao túng trọng lực đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, nên trọng lực chỉ tác động lên người Diệp Tiếu, những người khác không bị ảnh hưởng mảy may.

Vốn đang bị Diêm La Vương treo lên đánh Diệp Tiếu, bước chân bỗng nhiên trì trệ. Ngay lúc này, ba mũi tên màu xám tro, lấy tốc độ khủng bố đánh úp thẳng mặt y.

Cùng với đó là một tòa cự tháp ầm ầm nện xuống, uy áp đáng sợ khiến cho không gian run rẩy kịch liệt như sắp vỡ vụn.

Diệp Tiếu nhướng mày, công kích cỡ đó, nếu là ở thời kỳ toàn thịnh y tự nhiên chẳng để vào trong mắt, nhưng hiện tại thân mang trọng thương, lại bị Diêm La Vương áp chế, ngược lại bó chân bó tay.

Nhìn thấy mũi tên vừa đến, Diệp Tiếu quát lạnh, một bên chống đỡ Diêm La Vương công kích, mà xung quanh thân thể ánh kiếm nhộn nhạo. Trong khoảnh khắc đã ngưng tụ ra một bộ giáp màu bạc, hình thành từ trăm ngàn đạo kiếm khí.

Kiếm giáp này cấp bậc rất cao, lực phòng ngự cũng cực mạnh, mạnh hơn cửu trọng Bất Diệt Kim Thân của Khương Ly mấy cấp bậc.

Vận dụng kiếm giáp màu bạc, Diệp Tiếu từng cường nghạnh chống đỡ ba tên ngũ phẩm Chân Vương công kích mà không bị thương.

Cho nên tiễn quang của Bình Đẳng Vương mặc dù rất mạnh, có thể uy h·i·ế·p tam phẩm đỉnh cao Chân Vương, lại chỉ có thể lưu lại vài ba vết ngấn ở trên kiếm giáp.

Tiễn quang không có uy h·i·ế·p thực tế, nhưng lại đủ để quấy rối, khiến Diệp Tiếu phân thần chốc lát. Đối diện Diêm La Vương tất nhiên không thể bỏ lỡ thời cơ, trường kiếm xoay tít mà đâm tới.

Kiếm giáp dày nặng đủ để phòng ngự ngũ phẩm Chân Vương công kích trong nháy mắt băng vỡ, hoá thành trùng thiên kiếm khí.

Phốc!

Mũi kiếm của Diêm La Vương không gặp bất kỳ trở ngại nào, đã đâm trúng ngực của Diệp Tiếu khoảng cách trái tim chừng nửa tấc.

Khiến y phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vốn trắng bệch càng trở nên trắng xám. Võ giả từ tam phẩm Chân Vương trở lên, thần hồn ngưng tụ thành thực thể, đã có khả năng xuất khiếu. Cho nên dù thân thể bị phá hủy thì vẫn còn chưa c·h·ế·t, nếu tìm lấy một bộ thân thể phù hợp đoạt xá, là có thể tu luyện lại từ đầu.

Tuy nhiên, một kiếm của Diêm La Vương cũng không hề đơn giản như thế, bên trong ẩn chứa âm độc kiếm ý, giống như con giòi bò trong xương, len lỏi khắp cơ thể y, điên cuồng tàn phá.

Diệp Tiếu gầm nhẹ, nhân lúc trường kiếm của Diêm La Vương lần nữa công tới, đột nhiên phát lực trảm mạnh xuống.

Trường kiếm lẫn đoản kiếm lần nữa va vào nhau, tia lửa tung tóe, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Cả hai vì đó mà tách ra.

Đúng lúc này, phía trên đầu một tòa cự tháp màu vàng ầm ầm lao xuống. Diệp Tiếu sắc mặt lạnh lẽo, tay cầm kiếm hơi đổi, khiến cho đoản kiếm rung lắc kịch liệt, vô số kiếm ảnh đan xen chằng chịt hiện ra, chém về phía tòa cự tháp đang áp sát.

ầm ầm!

Vô số tiếng nổ vang lên!

Kiếm ảnh dày đặc va chạm với cự tháp ở trên không, lập tức đều tan nát rồi biến mất, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì trên thân tháp.

Tuy vậy, đà lao xuống của cự tháp cũng bị chậm lại một chút.

Thừa cơ hội này, Diệp Tiếu khẽ quát lớn, há miệng phun ra một dải ánh sáng màu đen, nhìn kỹ đó là một thanh phi kiếm dài ba tấc, trên thân bao phủ hắc quang.

Hắc quang điên cuồng phóng lớn, chớp mắt hóa thành một thanh cự kiếm màu đen dài năm sáu trượng, chém thẳng tới cự tháp.

Đô Thị Vương cười lạnh lùng, phất ống tay áo, đánh ra vài đạo pháp quyết.

Dưới đáy cự tháp màu vàng phát ra một tiếng nổ lớn, từ đó hở ra một lỗ thủng phóng xuất kim quang chói mắt, tạo nên một khe hở màu vàng rất lớn.

Một lực hút đáng sợ bất ngờ phát ra từ bên trong khiến cho không khí xung quanh phạm vi khoảng mười trượng như bị hút về phía đó.

Cự kiếm màu đen lập tức đứng sững tại chỗ, như chịu tải cả nghìn cân, lảo đảo một vòng, rồi bay về hướng cái động màu vàng dưới đáy cự tháp.

Diệp Tiếu biến sắc, điều động thần niệm, ý định giữ chắc cự kiếm lại, tuy nhiên hoàn toàn không mang tới chút tác dụng nào, chỉ sau hai ba nhịp thở, cự kiếm đã bị hút vào bên trong.

“Tòa kim tháp này có vấn đề!” Khương Ly nheo mắt nhìn tòa tháp màu vàng đang vắt ngang hư không như có điều suy nghĩ.

Thanh phi kiếm màu đen vừa rồi được Diệp Tiếu uẩn dưỡng ở trong đan điền hiển nhiên chẳng phải vật tầm thường, nhưng như cũ vẫn bị cự tháp hút mất.

Lần trước gặp mặt Đô Thị Vương, từ trên người gã Khương Ly cảm nhận được một tia nguy cơ mãnh liệt, rất có khả năng là đến từ tòa cự tháp này.

Quả nhiên, Diêm La Điện Thập Điện Diêm Vương đều có bản lĩnh khó lường.

Người khác đã xuất thủ, hắn tự nhiên cũng không thể lạc hậu về sau, Khương Ly phất tay, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh trường côn màu đen, âm thầm vận dụng Chân Lực, rót vào bên trong.

Toàn thân trường côn lập tức truyền ra tiếng sấm sét gào thét lốp bốp.

Trường côn màu đen này gọi là Cấm Ma Côn, vốn là Vương Binh của Hợp Hoan lão tổ, nhưng về sau bị Khương Ly trộm lấy.

Cấm Ma Côn cấp bậc đạt tới lục chuyển thượng phẩm, có cấp bậc cao nhất trong số Vương Binh mà Khương Ly sở hữu, có khả năng uy h·i·ế·p lớn nhất.

Lại thêm, đây là lần xuất thủ đầu tiên của hắn, cũng không muốn bại lộ tuyệt học của chính mình, nên sử dụng Cấm Ma Côn là phù hợp nhất.

Nhưng ngay khi Khương Ly vừa định vận dụng Cấm Ma Côn, thì đột nhiên từ đằng xa truyền đến một âm thanh trầm đục.

Oanh.

Bên trên bầu trời, hào quang màu trắng xám xung quanh người Tống Đế Vương bỗng bùng lên mãnh liệt rồi hiện ra hình thù một cuốn tranh đang trôi lơ lửng giữa không trung. Cuốn tranh này chính là đồ vật mà gã lấy ra lúc trước, bây giờ đã được mở ra. Mặt ngoài bức tranh vẽ chi chít lôi điện, tỏa ra lôi quang mãnh liệt.

“Cạc cạc cạc mau nhìn Hắc Ngục Lôi Đồ của ta!”

Chương 51: Lung Linh Bảo Tháp, Hắc Ngục Lôi Đồ