Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Hỗn Chiến

Chương 50: Hỗn Chiến


Đối mặt với cuồn cuộn không ngừng kiếm khí, giống như sao băng từ không trung bắn phá xuống, Diệp Tiếu sắc mặt bình thản, cước pháp chậm rãi, nhẹ nhàng liền tránh né vạn kiếm, không một thanh kiếm nào có thể chạm trúng người y.

Đợi khi Diệp Tiếu né tránh hết trận mưa kiếm, thì đột nhiên vạn kiếm hình thành kiếm trận đã hiện ra trước mắt. Vạn kiếm vây quanh, không những là một kiếm trận mà giống như thiên binh vạn mã trùng trùng điệp điệp.

Diêm La Vương tay cầm ba thước trường kiếm, trầm giọng nói: “Tám mươi năm trước, lão phu từng nhận nhiệm vụ á·m s·át hoàng đế của một cái cấp một thượng quốc tên là Đại Ngụy. Lúc g·iết vào hoàng cung, ta bị mười vạn Đại Ngụy cấm quân bao vây.”

“Lão phu một mình một kiếm, tả đột hữu xung, tiêu tốn ba canh giờ, mới có thể phá trận, đoạt lấy thủ cấp của hoàng đế. Cũng nhân đó đã ngộ ra kiếm trận. “

“Trận kiếm tên là: Thập Diện Mai Phục”

“Tám mươi năm nay, đây là đầu tiên lão phu xuất ra kiếm trận này!”

“Thập Diện Mai Phục sao, tốt!” Diệp Tiếu hơi ngẩng đầu, đôi mắt mù lòa đảo qua bốn phía, mở miệng. Âm thanh của y tràn đầy từ tính.

“Thập Diện Mai Phục?” Đứng quan chiến ở phía xa bọn Khương Ly cũng tự mình thì thào, sắc mặt ngưng trọng nhìn trùng trùng kiếm trận. Chỉ thấy xung quanh Diệp Tiếu bốn phương tám hướng đều là khủng bố kiếm khí, mỗi một đạo kiếm khí đều có khả năng miểu sát nhất phẩm Chân Nhân.

Khương Ly ngưng mi, thử đặt bản thân mình vào trong kiếm trận, thử nghiệm phá giải, tiếp theo sắc mặt liền cực kỳ khó coi. Bởi vì hắn cảm giác được, chính mình hoàn toàn không thể nào phá giải trận kiếm kia. Nếu vô tình lọt vào bên trong, chắc chắn phải c·h·ế·t chẳng thể nghi ngờ.

Nhưng Diệp Tiếu đối diện với vạn kiếm bủa vây, lại vẫn ung dung nhàn nhã, trên người toát ra khí chất của một bậc kiếm đạo tông sư. Chỉ thấy y phất tay, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện thanh kiếm gãy, tiếp theo tung người lên cao, đốc kiếm đâm thẳng về phương bắc.

“Trong hoàng cung, trái phải đều là tướng sĩ, phong nhuệ khó phá. Nhưng Đế vị ở phương bắc, bất luận bọn tướng sĩ dũng mãnh đến đâu, cũng đều tôn kính hoàng đế, không dám xúc phạm”

“Cho nên chỗ yếu nhất của trận kiếm này chính là Đế vị!”

Y một bên nói chuyện, một bên vung kiếm, hai ba chiêu đã g·i·ế·t ra một con đường máu, phá vỡ kiếm trận.

“Không hổ là Kiếm Châu đệ nhất kiếm tu, chưa đến ba chiêu đã phá được Thập Diện Mai Phục của ta!” Nhìn thấy kiếm trận bị phá, Diêm La Vương tựa hồ không quá bất ngờ, mà cảm khái một tiếng.

Bên này Diệp Tiếu cũng chưa dừng tay, mà đoạn kiếm múa lên, đồng dạng hóa ra vô số đạo kiếm khí sắp xếp thành một đạo tường kiếm ngăn cách chính giữa hai người, lại giống như chư vị tướng sĩ ngăn cản trước Đế vị.

“Đến mà không trả, thì thật không tốt, mời các hạ phá giải kiếm trận của Diệp mỗ: Vạn Lý Trường Thành!”

“Kiếm trận này tỉ mỉ tương liên, vô cùng vô tận, giống như một toà tường thành, nhưng từ bên trong trường thành lại toát lên một tia đau thương không nói nên lời!” Khương Ly chăm chú quan sát kiếm trận của Diệp Tiếu, cõi lòng bất giác run rẩy, khóe mắt cay cay.

Không chỉ hắn, mà những người đang xem chiến khác, tâm trạng đều trầm xuống, buồn lo vô cớ.

Chỉ có mỗi Diêm La Vương, tâm cảnh vẫn vững như bàn thạch, khuôn mặt giấu sau mặt nạ không hề biểu lộ bất kỳ tia cảm xúc nào, mở miệng.

“Chiêu này của ngươi nói là kiếm trận cũng không hoàn toàn chính xác, mà là một chuyện thương tâm đi”

“Các hạ nhãn quang tinh tường, không những thấu hiểu kiếm tâm, mà còn hiểu cả lòng người. Diệp mỗ sinh thời, từ trước đến nay gặp qua cao thủ kiếm đạo, nếu xét về cảnh giới, ngươi có thể xếp ở ba vị trí đầu!”

Diêm La Vương nghe lời nhận xét của y, chưa hề biểu lộ gì nhiều mà chợt vung tay, hướng về phương đông xảo diệu đâm ra một kiếm, kiếm này vừa đâm xuống, lập tức toàn bộ kiếm thành nối đuôi nhau đổ sụp.

Diệp Tiếu dùng hai chiêu phá vỡ Thập Diện Mai Phục, Diêm La Vương đồng dạng dùng một kiếm đánh tan Vạn Kiếm Trường Thành, hiệp thứ hai này xem như cân sức cân tài.

Tiếp đó cả hai bỗng trở nên yên tĩnh, trầm lặng bất động. Toàn bộ Kiếm Phần cũng vì thế mà trở nên áp lực vô cùng.

Từ trên hai người bọn họ, không hề có sát ý, nhưng lại khiến cho Khương Ly cảm thấy lạnh sống lưng, da mặt đau rát.

Hai hiệp ban đầu, đấu khẩu quyết, đấu kiếm trận chỉ mới là thăm dò, hiện tại trận chiến của bọn họ mới thực sự bắt đầu.

Trận chiến này cũng không phải phân tài cao thấp mà là phân sinh tử.

Đứng bên cạnh hắn Tống Đế Vương, đã không còn thờ ơ lạnh nhạt như trước, mà bắt đầu điều động Chân Nguyên.

Mà phía đối diện Bình Đằng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương cũng đồng dạng lấy ra vũ khí của chính mình, nhìn chằm chằm chính giữa chiến trường, tùy thời hành động.


Đột nhiên không hề báo trước, hai người đồng thời nâng kiếm giống như tia chớp lao vào nhau, nháy mắt đã giao đấu hơn ba mươi chiêu, kiếm chiêu tàn ảnh lấp lóe. Chỉ thấy hai kiếm tiếp nhau liên tu bất tận, không một giây rảnh rỗi.

Ba thước trường kiếm của Diêm La Vương cùng doạn kiếm của Diệp Tiếu liên tiếp giao nhau, không những nảy ra từng ta lửa mà còn phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

“Ah!” Khương Ly nhăn mày, Chân Lực phồng lên bao trùm lỗ tai, mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Giữa sân hai vị cường giả vẫn liên tiếp ra tay, tàn ảnh biến ảo vô tung, kiếm quang tứ tán, bay hỗn loạn phá hủy không ít bia mộ ở bốn phía.

Ngay cả bọn Khương Ly cũng bị kiếm khí dư uy lan đến, mỗi người phải vất vả lắm mới có thể ứng phó.

“Kiếm Mục Diệp Tiếu, quả nhiên không tầm thường. Mặc dù thân mang trọng thương, đánh mất kiếm mục, lại như cũ có thể cùng Diêm La Vương đánh ngang tay!” Tống Đế Vương một bên ngăn cản kiếm khí, cảm thán nói.

Khương Ly gật gật đầu, ánh mắt chăm chú quan sát trận chiến của hai vị kiếm đạo cường giả.

Lúc này, hai người bọn họ đã đánh quá trăm chiêu, mạnh yếu đã bắt đầu phân ra.

Diệp Trần mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng bởi vì thân mang trọng thương, mà bắt đầu rơi xuống hạ phong. Ngược lại Diêm La Vương khí thế càng lúc càng mạnh, kiếm chiêu lăng lệ, phong tỏa hết thảy lối thoát của địch nhân.

“Động thủ!”

Không biết là ai lên tiếng, đám người đang quan chiến lập tức tấn công.

Tống Đế Vương đạp không mà đứng, tay áo của gã vung lên, mảng lớn hỏa diễm màu trắng vù vù bắn ra.

Lại thấy ngón tay của gã khẽ động, ngọn lửa màu trắng lập tức tụ về một chỗ, tạo thành vòng xoáy hỏa diễm cùng màu.

Tiếp đó, một đạo quỷ trảo lớn bằng căn phòng bỗng nhiên thò ra khỏi vòng xoáy, nhắm ngày đầu Diệp Tiếu mà chộp xuống.

Bị đánh bất ngờ, Diệp Tiếu không hề nao núng, cả người giật lùi về sau.

Đồng thời xoay kiếm hướng lên không trung chém mạnh, kiếm khí hóa thành một đạo cầu vồng dài bảy tám trượng chém tới quỷ trảo, tạo ra âm thanh kim loại giao kích.

Lại thấy khóe miệng của y hơi động, tựa hồ đang đọc nhẩm pháp quyết.

Kiếm quang đột nhiên co rụt, kích thước nhỏ hơn phân nửa thế nhưng hào quang càng thêm chói mắt.

“Phốc!”

Kiếm quang thế như chẻ tre bất ngờ xuyên thủng quỷ trảo, khiến nó nổ tung, hóa thành đầy trời tàn lửa. Vòng xoáy trắng xám giữa không trung cũng theo đó mà tiêu tán.

Chiêu thức bị phá, sắc mặt của Tống Đế Vương trở nên âm trầm, đột nhiên lật tay lấy ra một bức tranh màu đen. Đồng thời, thân thể gã tuôn ra hào quang màu trắng xám chói mắt, khiến người bên ngoài không thể thấy rõ.

Phía đối diện bọn Thái Sơn Vương, Bình Đẳng Vương, Đô Thị Vương cũng đồng loạt ra tay. Nhưng bọn họ chưa vội cận thân chém g·i·ế·t mà sử dụng công kích từ xa. Dù sao Diệp Tiếu là kiếm tu, rất am hiểu cận chiến.

Tùy tiện áp sát, bị đối phương nén giận một kiếm chém c·h·ế·t thì thiệt lớn.

Chương 50: Hỗn Chiến