Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 53: Bảo Hổ Lột Da

Chương 53: Bảo Hổ Lột Da


Nhiệm vụ hoàn thành, Khương Ly không tiếp tục đồng hành cùng đám Diêm Vương khác, mà chủ động tách ra.

Tổng tiền thưởng cho lần á·m s·át Diệp Tiếu này là ba trăm triệu Nguyên Thạch cộng với một mai bát chuyển Nhân Quả Đan.

Sáu người bọn họ sau khi rời khỏi Kiếm Phần liền đã phân chia rõ ràng.

Trong đó Diêm La Vương xuất lực nhiều nhất, chiếm một nửa nguyên thạch.

Năm người Tống Đế Vương, Thái Sơn Vương, Bình Đẳng Vương, Đô Thị Vương và Khương Ly thì cùng nhau chia đều nửa còn lại.

Còn về Nhân Quả Đan thì bị Tống Đế Vương bỏ ra năm mươi triệu nguyên thạch mua đứt. Vì thế, ngoại trừ Tống Đế Vương ra, mỗi người đều nhận thêm mười triệu nguyên thạch.

Nhân Quả Đan có tác dụng giúp tứ phẩm Chân Vương tăng cơ hội đột phá ngũ phẩm. Sáu vị Diêm Vương, thì Diêm La Vương là ngũ phẩm cường giả, bốn người khác là tam phẩm, khoảng cách ngũ phẩm còn rất xa xôi. Tống Đế Vương tự nhiên việc nhân đức không nhường ai, mua lấy nó.

Đi ra ngoài một chuyến, Khương Ly trở tay liền kiếm được bốn mươi triệu nguyên thạch.

Đây quả thực là con số trên trời, đừng nói Khương Ly, bình thường tam phẩm Chân Vương tích s·ú·c cả đời cũng chưa chắc đã có nhiều nguyên thạch như thế.

Đáng tiếc, nguyên thạch hiện tại đang nằm ở tổng bộ Diêm La Điện, muốn lấy phải chạy tới Diêm La Châu. Nhắc đến, mười mấy năm trước phi vụ á·m s·át Đế Quân, hắn vẫn còn ba hạt Lục chuyển Thăng Lực Đan chưa nhận.

Tính toán, trước khi rời khỏi Loạn Ma Vực trở về Việt quốc, hắn dự định tới Diêm La Châu một lần.

Khương Ly suy ngẫm đôi chút, thu hồi mặt nạ, thay đổi thành hình dáng một người đàn ông trung niên, đạp gió hướng về phía biên giới Kiếm Châu bay vội.

…..

Kiếm Châu, Phong Lôi Sơn

Nơi đây là một chỗ trung cấp linh mạch, nguyên khí dồi dào, bị một trong mười hai vị Kiếm Vương của Kiếm Châu chiếm lĩnh.

Kẻ chiếm cứ Phong Lôi Sơn tên là Phong Lôi Tử, là một gã tam phẩm trung kỳ Chân Vương. Giờ phút này, y đang ngồi ở trong cung điện trên đỉnh núi, sắc mặt lạnh lùng nhìn xuống hai tên khách nhân ở phía dưới.

Chính giữa đại đến đứng một lão nhân và một lão ẩu. Lão nhân mặc áo bào xanh, để râu cá trê, tu vi nhị phẩm đỉnh phong mà lão ẩu dáng người đầy đặn, mặc dù tóc đã hoa râm nhưng phong vị vẫn còn, tu vị nhị phẩm hậu kỳ.

Tu vi của hai người này chưa đến tam phẩm, nhưng đối mặt với Phong Lôi Tử lại cũng không hề cung kính cho lắm.

“Bọn ngươi đến tìm lão phu là vì chuyện gì?” Phong Lôi Tử lạnh lùng hỏi.

Lão nhân và lão ẩu này đều là trưởng lão của Huyền Âm Điện. Mà y ngày trước bởi vì một chút nguyên nhân, thiếu nợ Huyền Âm Vương, đồng ý nhận lấy chức vị khách khanh trưởng lão ở Huyền Âm Điện . Tính về địa vị, ngược lại cùng hai kẻ này tương đương.

Nhưng chính mình đường là tam phẩm Chân Vương, chính là nhân vật bá chủ tại xung quanh mấy vạn dặm, vẻn vẹn hai kẻ hèn nhị phẩm, lại dám kiêu căng như thế, để y rất không vừa lòng.

Trong hai người, lão nhân mặc áo xanh, để râu cá trê cầm lấy một cái túi trữ vật nặng trịch, tiến lên mấy bước, giao cho Phong Lôi Tử nói.

“Ra mắt Phong Lôi trưởng lão, cung chủ lần này sai chúng ta tới Kiếm Châu, là muốn mời ngài ra tay đánh g·iết một người. Đây là ba triệu nguyên thạch, xem như một chút thù lao!”

“Ba triệu! g·iết ai?” Vẻ lạnh lùng trên mặt Phong Lôi Tử hơi thu lại, ánh mắt khẽ híp, bất động thanh sắc thôi thúc thần niệm đảo thoáng qua túi trữ vật trên tay.

Trong túi trữ vật, thật có ba triệu nguyên thạch.

Không thể không nói, Phong Lôi Tử mười phần động lòng.

Y đang cần một vật để đột phá cảnh giới, nhưng vật này tương đối quý trọng, y gom góp thật lâu mới gần đủ, nếu có thêm ba triệu nguyên thạch này, thì hoàn toàn chắc chắn mua được vật kia, đem tu vi đột phá tới tam phẩm hậu kỳ.

“Bẩm Phong Lôi trưởng lão, mục tiêu cần g·iết hiện đang ở Kiếm Châu. Trên người hắn bị lão phu động chút tay chân, nên ta có thể dẫn đường cho ngài” Lão nhân mặc áo xanh tủm tỉm nói.

Phong Lôi Tử cằm lấy túi trữ vật, kinh nghi liếc qua lão nhân một mắt hỏi:

“Người kia thực lực như thế nào?”

“Cái này ta biết, kẻ đó thực lực có thể sánh ngang Chuẩn Vương, nhưng chắc chắn không đến tam phẩm Chân Vương. Vốn dĩ chúng ta định cùng nhau truy g·iết hắn, nhưng cung chủ vì đảm bảo nên mới mời thêm ngài cho chắc chắn” Lão ẩu đứng bên cạnh chợt lên tiếng.

“Chuẩn Vương không đến Chân Vương!” Phong Lôi Tử vuốt râu lẩm bẩm, tiếp theo gật gật đầu bảo.

“Được, việc này bản Vương đáp ứng, nhưng sau khi g·iết người xong, bản Vương còn cần thêm hai triệu nguyên thạch!”

"Ây!" Lão nhân và lão ẩu nhìn nhau, thầm chửi Phong Lôi Tử tham lam quá độ. Hai người xoắn xuýt đôi chút, tựa hồ trao đổi gì đó. Lát sau, lão nhân cắn răng đáp ứng.

“Hai triệu nguyên thạch không phải con số nhỏ, nhưng nếu Phong Lôi trưởng lão g·iết được đối phương. Chúng ta sẽ bẩm báo cho cung chủ cấp thêm cho ngài”

“Tốt!” Phong Lôi Tử cười lớn, thu hồi túi trữ vật, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Hai kẻ này mượn uy danh của Huyền Âm Vương tới mời mình làm việc, nhưng thần sắc do do dự dự, hiển nhiên là giấu diếm điều gì đó. Vừa rồi, y cố ý công phu sư tử ngoạm, muốn đòi thêm hai triệu nguyên thạch, là muốn thử xem thái độ của bọn họ mà thôi. Ai ngờ bọn họ đồng ý rồi!

“Hừ, giấu đầu lòi đuôi!”

Phong Lôi Tử trong lòng cười lạnh. Y tốt xấu cũng là lão quái trà trộn võ giới mấy trăm năm, há có thể không nhìn ra chút mánh khóe. Y sở dĩ đồng ý, là muốn làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau mà thôi.

“Tốt, ngươi dẫn đường, lão đi với các ngươi một chuyến!”

Lão nhân mặc áo xanh gật đầu, từ trong ống áo lấy ra một con bọ cánh cứng to bằng ngón tay cái, nói:

“Đi!”

Bọ cánh cứng giang cánh, tung bay về phương xa, ba người vội vàng đuổi theo.

Nếu Khương Ly ở đây, có thể nhận ra lão nhân và lão ẩu trước mặt chính là hai tên võ giả tọa trấn ở trận môn lần trước. Ngày đó, lão nhân mặc áo xanh phát hiện ra thân phận của Khương Ly, liền cùng lão ẩu đuổi tới Kiếm Châu, muốn lấy đầu hắn đổi thưởng.

Tuy nhiên, Khương Ly từng thể hiện chiến tích g·iết c·hết Chuẩn Vương cường giả, lấy thực lực của chính mình sợ rằng không làm được gì hắn. Cho nên sau khi thương lượng, cả hai quyết định đến Phong Lôi Sơn tìm Phong Lôi Tử. Cũng nhịn đau bỏ ra ba triệu nguyên thạch, muốn mời y xuất thủ.

Bọn họ tính toán thật tốt, muốn mượn tay Phong Lôi Tử g·iết c·hết Khương Ly kiếm món lợi lớn, lại không biết chính bọn họ cũng bị Phong Lôi Tử tính toán.

Bọn họ tự cho mình làm như thế là thông minh, nào biết đây chẳng khác gì bảo hổ lột da, nhất định sẽ ăn phải thua thiệt.

…….

Biên giới Kiếm Châu, khoảng cách khóa vực trận môn ước chừng ba ngàn dặm. Bầu trời trong xanh chợt có một đạo kim quang bay vụt qua, để lại một vệt sáng thật dài.

Bên trong kim quang là một tên nam tử trung niên, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt thản nhiên.

Nam tử trung niên này không ai khác chính là Khương Ly.

Từ khi kết thúc nhiệm vụ đến nay đã trôi qua bảy ngày, Khương Ly chạy một mạch không ngừng nghỉ, rốt cuộc đã đến biên giới Kiếm Châu.

Chỉ là hôm nay trong lúc đi đường, hắn chợt cảm giác gai sống lưng, tựa hồ có vật gì đó đang theo dõi mình.

Khương Ly nhướng mày, dừng chân tại chỗ, thần niệm không hề kiêng kỵ ào ào tản ra bốn phía, nháy mắt đã bao trùm phương viên năm trăm dặm.

Khoảng cách như thế đã vượt xa khỏi phạm vi nhận biết của tam phẩm Chân Vương.

Nên nếu kẻ địch là tứ phẩm trở xuống, thì Khương Ly sẽ biết vị trí của đối phương trước khi đối phương phát hiện sự tồn tại của hắn.

Đột nhiên, ánh mắt của Khương Ly phát lạnh, nhếch miệng nở nụ cười gằn, hắn không cần nghĩ ngợi, chân đạp Túng Địa Kim Quang hướng về một tòa sơn mạch gần đó mà bay tới.

Chương 53: Bảo Hổ Lột Da