Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 54: Kiếm Trảm Hư Không

Chương 54: Kiếm Trảm Hư Không


Lúc này tại một vùng sơn mạch, có ba đạo thân ảnh đang bay vội. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, đội kim quan, sắc mặt lạnh lùng, không giận tự uy. Phía sau lưng y là một lão nhân mặc áo xanh, để râu cá trê cùng một tên lão ẩu mặc váy tím.

Ba người này chính là đám Phong Lôi Tử từ Phong Lôi Sơn một đường truy kích mà đến.

“Hừ, các ngươi dẫn lão phu truy tung đã ba ngày, nửa cọng lông của địch nhân cũng không nhìn thấy. Đây là đang đùa giỡn bổn vương sao?” Phong Lôi Tử cực kỳ bất mãn nói.

“Mời Phong Lôi trưởng lão kiên nhẫn thêm chốc lát. Thông qua Mộc Giáp Trùng, ta có thể cảm giác được đối phương đã ở rất gần. Hơn nữa, lộ trình của hắn tựa hồ là hướng về phương hướng Xích Hỏa Châu. Chúng ta chỉ cần đi trước một trước, mai phục ở bên ngoài khóa vực trận môn, ôm cây đợi thỏ là được!” Lão nhân mặc áo xanh cười nhạt nói.

“Hi vọng là như thế!”

Phong Lôi Tử hừ nhẹ nói, đột nhiên ánh mắt co rụt.

“Là ai! Lăn ra đây!”

Y dù sao cũng là Chân Vương cường giả, tinh thần lực mạnh mẽ, ngay vừa rồi liền cảm nhận được một luồng thần niệm quét qua cơ thể. Mà lão nhân lẫn lão ẩu cũng đồng dạng cảm thấy được, không khỏi đề phòng nhìn xung quanh.

Dám không kiêng nể gì dùng thần niệm quan sát ba người bọn họ, hiển nhiên không phải kẻ đơn giản.

“Bổn tọa còn nghi ngờ, không biết kẻ chán sống nào dám truy tung ta, hóa ra là các ngươi!”

Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên từ phương xa vọng lại.

Chỉ thấy kim quang lập loè, tiếp đó một thân ảnh đã xuất hiện ở cách ba người chừng trăm trượng. Đây là một người đàn ông trung niên, lưng đeo trường kiếm, trên mặt hằn rõ vết đao.

Người đàn ông trung niên này chẳng ai khác chính là Khương Ly. Hắn nheo mắt đánh giá ba người đối diện. Người đàn ông trung niên dẫn đầu, hắn không nhận biết, nhưng lão nhân và lão ẩu ở sau lưng y, hắn còn nhớ mang máng.

Hai kẻ này chính là hai tên võ giả tọa trấn khóa vực trận môn giữa Huyền Âm Châu và Kiếm Châu. Còn vì sao bọn họ lại cất công từ Huyền Âm Châu chạy đến đây truy tung mình.

Khương Ly dùng đầu ngón chân cũng có thể tính ra nguyên nhân, còn không phải là bởi vì tiền thưởng hay sao.

Người c·hết vì tiền, chim c·hết vì mồi, năm mươi triệu nguyên thạch, đầy đủ bọn bọ mạo hiểm tính mạng.

Sự xuất hiện bất ngờ của hắn, khiến cho ba người cả kinh, nhưng sau khi nhìn rõ người tới là ai, liền lập tức mừng thầm.

Lão nhân mặc áo xanh vội vã truyền âm: “Phong Lôi trưởng lão, hắn chính là người mà cung chủ muốn g·iết!”

“Ah!” Phong Lôi Tử híp mắt, đánh giá Khương Ly một chút, cảm nhận được tu vi của hắn là nhị phẩm đỉnh phong, thì trong lòng đại định.

Phong Lôi Tử chưa nói gì, lão nhân áo xanh cười gằn bảo: “Khặc khặc, bọn lão phu vốn còn định tìm ngươi, không nghĩ ngươi lại tự mình tới cửa chịu c·hết!”

“Mời Phong Lôi trưởng lão xuất thủ!”

“Tốt!” Phong Lôi Tử nhàn nhạt mở miệng, cũng không cùng Khương Ly nói nhảm cái gì, đột nhiên thân hình như thuấn di nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Khương Ly chừng một trượng, nâng chưởng vỗ xuống ngay đầu hắn.

Độn thuật vừa rồi là tam tinh hạ phẩm độn thuật, Phong Lôi Quyết.

Mà một chưởng này thật giống như gió nhẹ uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa phách thiên tuyệt địa thần lôi, là tam tinh trung phẩm chưởng pháp Phong Lôi Chưởng.

Chưởng pháp, độn thuật, kiếm pháp đều là võ kỹ đã làm nên tên tuổi của Phong Lôi Tử.

Uy lực của chưởng pháp thật giống như thiên địa phong lôi vỡ tung tại chỗ.

Ánh mắt của Khương Ly lóe lên vẻ kinh dị, người đàn ông trước mặt lại là một vị tam phẩm trung kỳ Chân Vương. Hơn nữa chưởng pháp cực kỳ bất phàm, trong nhu có cương, trong cương có nhu.

Một chưởng này, đủ để chụp c·hết Chuẩn Vương cảnh bình thường.

Nhưng Khương Ly không sợ.

Thực lực của hắn hiện tại, nếu hoàn toàn bạo phát có thể đối kháng tam phẩm trung kỳ. Hơn nữa, hắn có Nghiệt Long cộng thêm Lạc Thần Giới, đừng nói một gã tam phẩm trung kỳ Chân Vương, coi như vài ba gã cùng vây công, hắn cũng có nắm chắc toàn thân thối lui, thậm chí g·iết ngược trở về.

Hắn sở dĩ cải trang thành hình dáng hiện tại, là bởi vì không muốn dính phải phiền phức mà thôi. Nhưng xem chừng, hắn không muốn dính vào phiền phức, thì phiền phức cũng sẽ tự động tìm tới hắn.

Tại Loạn Ma Vực, rất nhiều võ giả coi Khương Ly là dê béo, muốn lấy đầu hắn đổi thưởng. Không chỉ bởi vì Khương Ly đáng giá năm mươi triệu nguyên thạch. Mà bởi vì thực lực của hắn yếu kém. Trong mắt thế nhân, hắn là dễ dàng g·iết nhất.

Trên Ma Đầu Bảng, hắn chỉ xếp hạng thứ tám mươi bảy, xếp ở trên hắn còn nhất nhiều ma đầu bị treo giải rất cao, nhưng đám người này còn không phải đang sống rất rốt ư?

Nếu Khương Ly thể hiện ra thực lực cường đại, ngoại trừ các Ma Thành, còn ai dám t·ruy s·át hắn.

Phong Lôi Tử vừa đối mặt liền lập tức hạ sát thủ, một chưởng vừa ra, mang theo lực lượng phong lôi hướng về phía Khương Ly âm ầm đánh tới.

Chưởng pháp quá đột nhiên, xuất bất kỳ ý, Khương Ly tựa hồ bị bất ngờ, không hề tránh né.

Bị một chưởng đánh rơi xuống đất.

Oanh oanh oanh

Cuồng phong, lôi điện rền vang, đánh xuống mặt đất, ầm ầm nổ tung.

“A a, hạng người giun dế, chỉ đến như thế!”

Phong Lôi Tử cười lạnh, chắp tay sau lưng ngạo nghễ đạp không mà đứng.

Y chính là tam phẩm trung kỳ Chân Vương, nửa bước chạm tới hậu kỳ, tùy tiện đánh một chưởng, cũng không phải Chuẩn Vương võ giả có thể chống đỡ.

Dưới cái nhìn của y, Khương Ly chỉ là nhị phẩm giun dế, hứng chịu một chưởng của mình, nhất định đã thịt nát xương tan.

Chỉ là lúc cát tụi tán đi, lộ ra đạo chưởng ấn to lớn hõm sâu xuống mặt đất, mà chính giữa chưởng ấn, đứng thẳng một người thanh niên trẻ tuổi, quanh thân đắm chìm trong ý cảnh huyền diệu. Từng bước từng bước đạp lên không trung, thân thể hoàn hảo vô thương.

“Thuật chữa thương thật bá đạo!”

Phong Lôi Tử bắt gặp Khương Ly xuất hiện, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo trong mắt lộ ra vẻ tham lam, liếm môi: “Được, được! Tiểu bối, nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra thuật chữa thương vừa rồi, lão phu có thể mở ra một con đường, sau khi g·iết ngươi, sẽ thả hồn phách của người vào lại Luân Hồi!”

“Thả hồn phách ta vào Luân Hồi?”

Khương Ly cổ quái nhìn đối phương một chút, như nhìn thằng ngu. Vốn hắn chẳng sở hữu thuật chữ thương nào cả, đây chỉ là công hiệu của Bất Diệt Đạo Ý mà thôi.

Coi như hắn nắm giữ thuật chữa thương cường đại, cũng không giao cho Phong Lôi Tử.

Bởi vì hắn căn bản sẽ không bỏ qua ba người bọn họ.

“Bổn Vương cho ngươi cân nhắc ba hơi! Sau ba hơi thở, nếu người không giao ra thuật chữa thương…” Phong Lôi Tử cười gằn, một bộ ăn chắc Khương Ly, đột nhiên sắc mặt biến đổi.

Chỉ thấy Khương Ly thân hình lay động, đã trực tiếp biến mất tại chỗ.

Tiếp theo, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau lưng Phong Lôi Tử. Trong tay chẳng biết lúc nào cầm chặt một thanh cổ kiếm màu đen, hướng về sau gáy y mà bổ xuống.

“Không tốt!” Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lập tức tràn ngập tâm thần Phong Lôi Tử. Sau lưng y ứa ra mồ hôi lạnh, quanh thân lập tức hóa thành từng đạo lôi điện ảo ảnh, tại trong gang tấc tránh thoát một chiêu kiếm đoạt mệnh của Khương Ly.

Một kiếm trảm vào không khí, hư không lập tức xì xì mấy tiếng, bị trường kiếm chém ra một cái lỗ thủng, lộ ra sâu thẳm hư không, rất nhanh liền bị lấp kín.

Lôi ảnh ngưng tụ, Phong Lôi Tử đã trốn ở bên ngoài ngàn trượng, nhìn chằm chằm lỗ thủng hư không vừa khép kín đằng xa, trong ánh mắt kiêng kỵ vô cùng.

“Có thể chém vỡ hư không, chiêu kiếm vừa rồi của kẻ này đã hoàn toàn đạt tới cấp bậc Chân Vương, coi như bổn Vương toàn lực thi triển Phong Lôi Kiếm Quyết cũng chỉ làm được như thế là cùng. Còn tốt Phong Lôi Quyết của ta đã tu luyện tới viên mãn, mới có thể tránh thoát một chiêu trí mạng vừa rồi. Đổi lại là người khác, chỉ sợ không c·hết cũng trọng thương!”

Nghĩ đến thực lực của Khương Ly, sắc mặt của Phong Lôi Tử trở nên khó coi, trừng mắt nhìn hai người còn lại quát to:

“Nói cho lão phu, kẻ này là ai? Còn dám giấu diếm, lão phu g·iết các ngươi trước!”

Chương 54: Kiếm Trảm Hư Không