Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57: G·i·ế·t Chân Vương

Chương 57: G·i·ế·t Chân Vương


“Đúng vậy, là hiểu lầm! Lão phu vốn cùng ngươi không thù không oán, là Triệu Tiền Tôn cùng Lý Bích Hà, hai kẻ tiện nhân kia lừa lão phu tới đây đối phó ngươi. Hiện tại nếu đạo hữu đồng ý tha cho ta một mạng, lão phu nhất định dày công báo đáp!” Phong Lôi Tử khẩn khoản nói.

“Báo đáp như thế nào?” Khóe miệng của Khương Ly hơi nhếch lên, cười nhạt hỏi.

“Báo đáp…a a c·hết đi!” Phong Lôi Tử nói đến nửa câu, chợt vung tay, trong lòng bàn tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm dài ba thước, chuôi kiếm khảm nạm một khỏa đá quý màu đỏ ngòm, toàn bộ thân kiếm hàn quang lạnh thấu.

Trường kiếm vừa chém ra, lưỡi kiếm lập lòe lôi điện, mang thoe tiếng gió rít gào, nhanh như chớp hướng đầu lâu của Khương Ly mà chém xuống.

“Trò vặt!” Khương Ly cười gằn, tựa hồ đã đoán trước hành động của đối phương. Ngay khi Phong Lôi Tử vừa xuất thủ, thì hắn cũng đã lấy ra Diệt Trần Kiếm, đồng thời đâm mạnh một kiếm.

Nhất Kiếm Trầm Giang!

Kiếm mang bay ra ngoài nửa thước trong chớp mắt liền hóa thành tràng giang đại hải kiếm khí, cùng phong lôi kiếm của Phong Lôi Tử va chạm vào nhau, tiếng nổ vang trời.

“Lại trốn!” Phong Lôi Tử sắc mặt âm u, y đánh ra chiêu kiếm này chỉ là hư chiêu, mục đích là tranh thủ thời gian bỏ chạy.

Nhắc đến cũng không phải y nhát gan sợ chiến, mà bởi vì ngoài bốn mươi hai bộ khôi lỗi cùng bí thuật Vạn Đạo Thanh Liên ra, Phong Lôi Tử thật chẳng có bao nhiêu lá bài tẩy. Cho dù vận dụng Bản Mệnh Chân Thân thì cũng chả ăn thua, bởi vì Bản Mệnh Chân Thân của y là hạ đẳng Chân Thân, chỉ tăng phúc được đôi chút thực lực mà thôi.

Hơn nữa lấy trạng thái hiện tại của y, vận dụng Chân Thân nhất định thương càng thêm thương.

Cho nên tẩu vi thượng sách, chỉ cần chạy thoát một kiếp này, sau đó mua được món bảo vật kia, đột phá tam phẩm hậu kỳ, ngày sau báo thù không muộn.

Phong Lôi Tử nghĩ thật hay, có điều ngay lúc y vừa nhấc chân, muốn vận dụng độn thuật, thì bỗng cảm giác cánh tay trái đau xót, tiện đà bay khỏi thân thể.

Khương Ly cả người hóa thành kim quang, lấy tốc độ như quỷ mị, đã xuất hiện trước mặt y, lưỡi kiếm sắc bén phá không mà ra, hướng về cánh tay trái của y mà chém tới.

“Ah!”

Phong Lôi Tử kêu thảm một tiếng, sắc mặt trở nên vặn vẹo, nhịn đau, tay phải sờ vào túi trữ vật, tựa hồ muốn sờ xem còn chút đồ vật bảo mệnh nào nữa không.

Chỉ là trong tích tắc tiếp theo, cánh tay phải của y lại đau nhói, bị lưỡi kiếm chém xuống

Từ trong cơ thể y một đạo thần hồn mỏng manh chợt lao ra, cắm đầu muốn lẩn trốn.

Đáng tiếc, Khương Ly đã chú ý thật lâu.

Chân Vương cảnh cường giả trở lên, thần hồn ngưng tụ ra thực thể, cho dù bị chém đứt đầu lâu, thần hồn chưa diệt thì vẫn như cũ có thể sống sót.

Trong khoảng thời gian nhất định, nếu tìm được một bộ thân thể phù hợp, tiến hành đoạt xá, liền có cơ hội trùng tu trở về. Cho nên g·i·ế·t c·h·ế·t Chân Vương, thì ngay cả thần hồn cũng phải mạt sát.

Khương Ly khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua thần hồn của Phong Lôi Tử chốc lát, rồi vươn tay chộp lấy.

“Ngươi, ngươi không thể g·i·ế·t ta, ta chính là khách khanh trưởng lão của Huyền Âm Điện…ah!”

Lời còn chưa dứt, thì đã truyền tới tiếng kêu thảm.

Khương Ly không do dự trực tiếp thi triển thuật sưu hồn.

Hồi lâu sau, hắn mới vận dụng Thôn Niệm Thuật, đem thần hồn của người này hấp thụ, thần hồn cũng theo đó mà tăng trưởng không ít.

Từ trong trí nhớ, hắn biết được thân phận của Phong Lôi Tử.

Y là một gã tán tu, tục xưng Kiếm Châu thập nhị Kiếm Vương, Phong Lôi Kiếm Vương, uy danh rất lớn, nhưng thực lực lại qua quýt bình thường. Nếu không sẽ chẳng vì một mai đan dược mà chuẩn bị mấy chục năm.

Thu hồi túi trữ vật của Phong Lôi Tử, Khương Ly ngược lại có chút bất ngờ. Bởi vì ngoài trừ mấy chục bộ Chân Nhân khôi lỗi ra còn một đống nguyên thạch chồng chất như núi. Số lượng khoảng trên dưới hai mươi triệu nguyên thạch, ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhưng thứ khiến hắn lưu ý nhất là hai tấm thẻ ngọc. Một tấm thẻ ngọc ẩn chứa khôi lỗi thuật, tấm khác ghi chép một thức bí thuật, chính là chiêu Vạn Đạo Thanh Liên mà Phong Lôi Tử vừa thi triển ban nãy.

“Thượng cổ bí thuật, Vạn Đạo Thanh Liên, muốn tu thành thuật này cần ngộ tính cực cao, cũng như đại lượng thiên tài địa bảo. Nghĩ đến, Phong Lôi Tử sở dĩ chưa thể tu thành nó, là bởi vì tài nguyên thiếu thốn đi!”

Hôm nay cùng tam phẩm trung kỳ Chân Vương giao chiến, Khương Ly thắng tương đối dễ dàng, một là bởi vì tu vi của hắn đã đạt tới nhị phẩm cực hạn, thực lực xưa đâu bằng nay.

Thứ hai đối phương là khôi lỗi sư, thần thông vũ kỹ không quá mạnh, mà khôi lỗi thuật thì bị Ngự Linh Ấn của hắn khắc chế, dẫn đến c·h·ế·t oan c·h·ế·t uổng.

Bất kể nói thế nào trận chiến vừa nãy, cũng xem như hắn dựa vào năng lực chém g·i·ế·t một vị Chân Vương đầu tiên, hơn nữa còn là tam phẩm trung kỳ.

Thực lực như thế chưa thể hoành hành Loạn Ma Vực, nhưng tự bảo vệ đã hoàn toàn đầy đủ.

Khương Ly lật tay lấy ra một mai đan dược ném vào miệng, tung người quay trở về chỗ cũ.

…….

Lúc này, bên ngoài sơn mạch hơn trăm dặm, có hai thân ảnh đang cuống quýt bay vội, nhìn kỹ là một lão nhân mặc áo xanh cùng một lão ẩu mặc váy tím. Cả hai dáng vẻ chật vật, sắc mặt đều trắng xám, hiển nhiên đều bị thương nghiêm trọng. Mặc dù thế, bọn họ vẫn liều mạng hướng về phương xa bay nhanh.

“Triệu đạo hữu, ngươi nói hai người Bạch Ma lão tổ cùng Phong Lôi Tử ai sẽ dành chiến thắng?” Lão ẩu vừa phi hành, vừa quay đầu hỏi nhỏ.

“Lão phu không biết, chỉ biết một điều, bất kể là ai chiến thắng, chúng ta đều gặp xui xẻo, cho nên phải nhanh chạy khỏi chỗ này!”

Lão nhân mặc áo xanh lắc đầu, vỗ túi trữ vật lấy ra một viên đan dược nuốt vào, tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước. Trong lòng thầm mắng chính mình bị lòng tham che mờ mắt, dám đi truy sát Bạch Ma lão tổ. Còn may, hiện tại hai người kia c·h·ó cắn c·h·ó, bọn họ có thể nhân cơ hội trốn thoát một kiếp.

Chỉ có điều, hai người còn chưa chạy được bao xa, thì đã thấy một gã thanh niên đang khoanh tay đứng chờ ở trước mặt.

“Ngươi ngươi ngươi!” Lão nhân mặc áo xanh há mốc mồm, nửa ngày chẳng nói nên lời.

Gã thanh niên này, đâu phải ai khác chính là Khương Ly.

Bạch Ma lão tổ đã ở đây, như thế thì Phong Lôi Tử hoặc đã c·h·ế·t, hoặc là đã chạy thoát.

Nhất thời, sắc mặt của cả hai đều toát lên vẻ tuyệt vọng.

Khương Ly cũng không hề nói nhảm, bàn tay vương ra hướng về hai người chộp tới, túm trở về, sưu hồn diệt ức.

Hắn rất hiếu kỳ, hai người này vì sao lại phát hiện ra thân phận của mình mà truy kích tới đây.

Sau khi đọc xong ký ức của lão nhân áo xanh, Khương Ly mới biết rõ. Mười mấy năm trước, lúc Xích Tuyết trở thành cung chủ của Xích Hỏa Thần Cung. Mà lão nhân tên Triệu Tiền Tôn này cũng đi theo phái đoàn của Huyền Âm Điện đến tham dự, thấy được Khương Ly.

Triệu Tiền Tôn bản lãnh khác thì không lớn, nhưng lão lại sở hữu một loại sủng vật tên là Mộc Giáp Trùng. cực kỳ giỏi về truy tung.

Chỉ cần tiếp xúc qua kẻ nào một lần, liền sẽ nhớ mãi không quên, dù cho Khương Ly thay hình đổi dạng, điều chỉnh khí tức, nhưng vẫn bị Mộc Giáp Trùng nhận ra.

Mộc Giáp Trùng sao?

Khương Ly cầm lấy túi linh thú của lão, lấy ra một con côn trùng màu xanh, lớn bằng ngón tay út, ngắm ngía đôi chút. Con côn trùng này tu vi chỉ tương đương với cấp hai yêu úy, nhưng tốc độ phi hành lại cực kỳ nhanh, khả năng truy tung cũng rất kỳ diệu, ngược lại có thể thu nhận.

Hắn nhấc chỉ đánh ra một đạo Ngự Linh Ấn. Ngự Linh Ấn rơi trên thân thể Mộc Giáp Trùng, con vật tức khắc nhận hắn làm chủ, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía Khương Ly toát ra vẻ sùng bái cùng trung thành.

Chương 57: G·i·ế·t Chân Vương