Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Đồ Sát

Chương 68: Đồ Sát


Thôn Niệm Quyết!

Khương Ly vươn tay túm lấy đầu lâu của Trọng Huyền Vương, chẳng thèm nói nhảm mà ngay lập tức vận dụng Thôn Niệm Quyết, trực tiếp hấp thu linh hồn của y.

Theo thôn niệm quyết chuyển động, Trọng Huyền Vương bỗng cảm giác toàn thân đau nhức, linh hồn y giống như bị thứ gì đó kéo ra ngoài, nhanh chóng nhấm nuốt.

“Ngươi làm gì, a a!”

Theo một tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phương trời, một vị tam phẩmhậu kỳ Chân Vương tung hoành ngang dọc Loạn Ma Vực mấy trăm năm cứ như thế khuất nhục mà vẫn lạc. Tình cảnh ấy toàn bộ rơi vào trong mắt đám lão quái, khiến tất cả mọi người đều ầm ầm rung động.

Trận pháp này, quả nhiên đáng sợ, không thể chống lại.

“Hô!” Khương Ly híp hai mắt, âm thầm điều động Thôn Niệm Quyết, từ từ tiêu hóa hồn lực của Trọng Huyền Vương. Hắn chỉ cảm thấy, thần hồn của mình đang điên cuồng tăng trưởng, khoảng cách đột phá cảnh giới Niệm Như Suối Chảy đã gần trong gang tấc.

Một khi đột phá tới Niệm Như Suối Chảy, thực lực của hắn sẽ tăng vọt một mảng lớn, có thể nói g·iết tam phẩm Chân Vương như g·iết c·h·ó. Còn nhớ năm xưa ở trong mộng cảnh Lạc Thần Giới, hắn từng chứng kiến Lão Hầu Gia ỷ vào thần niệm cường đại, đem một tên tam tinh Kiếp Vương bóp c·hết t·ại c·hỗ.

Năm đó, Lão Hầu Gia cũng chỉ vừa vặn đột phá tới Niệm Như Suối Chảy mà thôi.

Cho nên một khi thần niệm đột phá, hắn xem như đã đủ thực lực tung hoành Loạn Ma Vực. Mười tám ma thành thành chủ không ra, ai có thể làm gì hắn?

Chừng nửa khắc trôi qua, Khương Ly mở bừng hai mắt, nhìn xuống bên dưới từng đám võ giả như con ruồi không đầu chạy loạn, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng bóng.

Ngày trước phát hiện ra công dụng của Thôn Niệm Quyết, hắn không dám trắng trợn sử dụng, lo sợ bị mê thất bản tâm. Nhưng hiện tại, bọn người này đã tự mình đưa đến cửa, vậy thì đừng trách hắn ác độc.

Đem t·hi t·hể của Trọng Huyền Vương ném vào trong Lạc Thần Giới, cười gằn một tiếng, Khương Ly đạp lên trận quang, tiếp tục đi săn.

Cái c·hết của Trọng Huyền Vương không thể nào giấu diếm được đám lão quái đang vội vàng bỏ chạy. Tất cả mọi người đều tuyệt vọng trong lòng, nhìn lên tên thanh niên đang lơ lửng giữa không trung kia, sợ hãi run rẩy.

“Đáng hận! Lão phu khẳng định là đầu óc choáng váng mới đồng ý điều kiện của Yêu Nguyệt tiên tử. Hiện tại Trọng Huyền Vương cũng c·hết rồi, tiếp đến chỉ sợ sẽ đến lượt lão phu. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây!”

Ở chỗ khúc trận khác, có một lão giả mặc áo choàng đen đang hoảng hốt chạy vội.

Lão ta chính là một trong ba vị Chân Vương tham dự vây công Khương Ly, Tử Âm lão nhân. Lão hiện tại đã sợ mất mật, mặc dù há miệng chửi ầm lên, nhưng vẻ kinh hoảng ở trong mắt thì không cách nào che giấu.

Mắt thấy đã chạy tới biên giới đại trận, còn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên trướt mặt bỗng xuất hiện một cái cự thủ khổng lồ đem lão ta túm lấy.

“Mạng ta xong rồi!” Tử Âm lão nhân chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi im bặt.

“Người thứ hai!” Âm thanh đạm bạc của Khương Ly vang vọng bốn phương, mượn trận quang kéo ra trăm dặm, để đám võ giả bị vây trong trận lẫn đám người ẩn núp ở bên ngoài đều không rét mà run.

……

“C·hết…c·hết rồi!” Yêu Nguyệt tiên tử ngã xõng xoài trên mặt đất, ánh mắt vô thần nhìn bốn phía. Mái tóc ả r·ối l·oạn, khuôn mặt trắng bệch đâu còn vẻ yêu diễm ban đầu.

Bấy giờ ả mới nhận ra, lời nói lúc trước của Khương Ly là sự thật. Hắn sở dĩ dừng ở đây, là muốn đem tất cả mọi người cùng nhau hốt gọn một mẻ.

Không nghĩ Bạch Ma tiểu nhi có thể bố trí ra đại trận khủng kh·iếp cỡ này.

Ả cũng mường tượng ra, sau trận chiến ngày hôm nay, hung danh của hắn sẽ vang vọng Loạn Ma Vực, không người dám chọc.

“Người thứ ba!” Ngay khi Yêu Nguyệt tiên tử đang thất thần, thì trên không trung lần nữa vang tới một đạo âm thanh lạnh lẽo vô tình.

Chưa đầy mười hơi thở, đã có ba vị Chân Vương vẫn lạc. Hơn nữa đều bị Khương Ly dùng Thôn Niệm Quyết từng chút, từng chút cắn nuốt thần hồn, c·hết trong đau đớn. Mà thân thể thì bị hắn thu hồi, chờ ngày sau luyện chế thành khôi lỗi.

Kiểu c·hết như thế, đối với cao cao tại thượng Chân Vương đại tu, quả thực vô cùng đáng thương.

“Đến lượt ngươi!” Yêu Nguyệt tiên tử còn chưa kịp hoàn hồn, thì bên tai đã truyền tới âm thanh của Khương Ly.

“Bạch công tử, ngài có thể tha cho th·iếp thân một mạng được sao?”

“Chỉ cần ngài đồng ý, th·iếp thân nguyện đời đời kiếp kiếp làm trâu ngựa, hầu hạ bên người ngài!”

Yêu Nguyệt vội vàng cầu khẩn, giống như sợ Khương Ly sẽ từ chối, ả thậm chí xé toạc ngực áo của mình, để lộ ra hai bầu vũ to tròn trắng nõn, đôi mắt ngập nước tràn đầy mị ý.

“Bổn tọa không có hứng thú với ngươi!” Đáng tiếc, Khương Ly không mảy may rung động, nhàn nhạt trả lời. Tiếp theo vươn tay, túm lấy đầu ả.

“Bạch Phàm, bổn cung chính là hoa nô của Bách Hoa Vương, ngươi dám g·iết ta, Bách Hoa Vương sẽ không buông tha cho ngươi?” Yêu Nguyệt tiên tử giãy dụa gào thét.

“Bách Hoa Vương? Bổn tọa chờ ả tới tìm ta báo thù!” Khương Ly hừ nhẹ, không nhanh không chậm đem thần hồn của ả rút ra, hấp thu bằng hết.

Thời gian cứ thế trôi qua, ngắn ngủi chừng nửa khắc đồng hồ, ba vị Chân Vương, bốn vị Chuẩn Vương, mười mấy nhị phẩm Chân Nhân đã ngã xuống. Mỗi lần từ trong đại trận truyền ra tiếng kêu thảm, chúng võ giả đều cảm giác lạnh sống lưng.

Hoàng Chí Bình cả người run rẩy, hối hận không kịp.

Hắn là một tên Chuẩn Vương lão quái, vốn có thể hùng bá một phương, xưng tổ xưng tông, lại một mực đi tới Xích Hỏa Châu, nhúng chân vào vũng nước đục này.

Không nên tới, không nên tới!

Hoàng Chí Bình vốn là vì ma đầu bảng treo thưởng năm mươi triệu nguyên thạch mà tới.

Ban đầu hắn cho rằng, lấy thực lực của mình g·iết c·hết Khương Ly hẳn là dễ trở bàn tay. Đợi thu được tiền thưởng, mua sắm đan dược cùng thiên tài địa bảo, rồi tìm chỗ an tĩnh ẩn cư, một lần đột phá Chân Vương.

Nhưng mà ai ngờ tới, Bạch Ma tiểu nhi mẹ nó đâu phải là cái gì dê béo, Rõ ràng là một con c·h·ó điên, gặp người sẽ cắn, gặp người sẽ g·iết.

“Diêm La Diện, cái con mẹ mày Diêm La Diện, mụ nội nó một lũ âm hiểm. Các ngươi dám ghi chép Bạch Ma tiểu nhi tu vi chỉ có nhị phẩm trung kỳ. Các ngươi đây là đang hại người nha!”

Hoàng Chí Bình nghiến răng nghiến lợi, một thân lửa giận uất ức toàn bộ ném cho Diêm La Điện.

Nếu không phải Diêm La Điện đưa ra thông tin sai lầm, nói Khương Ly chỉ là nhị phẩm trung kỳ, lực chiến Chuẩn Vương. Hắn sao sẽ cất công chạy đến đây g·iết Khương Ly, sao sẽ gặp phải tuyệt cảnh như hôm nay.

Nếu có thể sống sót rời khỏi đây, Hoàng Chí Bình nhất định sẽ tuyên cáo thế nhân, vạch trần âm mưu đê tiện của Diêm La Điện.

Khụ khụ! Đó là ý nghĩ nóng vội của hắn mà thôi, loại thế lực khổng lồ như Diêm La Điện, cũng không phải một tên Chuẩn Vương nho nhỏ như Hoàng Chí Bình có thể trêu chọc.

Bành!

Đúng lúc này, chợt có một cái cự chưởng khổng lồ từ trên bầu trời đổ sụp xuống, Hoàng Chí Bình căn bản không kịp phản ứng, đã b·ị b·ắt lấy.

Thời gian trôi đi, càng ngày càng nhiều võ giả b·ị b·ắt lấy, hấp thu thần hồn,

Bên trong đại trận bấy giờ chỉ còn một vị Chuẩn Vương cùng hơn hai mươi gã nhị phẩm Chân Nhân.

Tất cả bọn họ đều tuyệt vọng, bởi vì bất luận bọn họ chạy được bao xa đều không thể nào thoát khỏi đại trận.

Cuối bọn họ không trốn rồi mà tụ tập lại một chỗ: “Bạch Ma lão tổ, lợi dụng trận pháp g·iết người thì có gì vẻ vang. Có giỏi ngươi buông ra trận pháp, cùng bổn công tử công bằng đấu một trận!”

“A?” Khương Ly ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống phía đám người đang tụ tập cùng nhau.

Vừa lên tiếng là một gã thanh niên mặc áo bào xanh, tay cầm trường kiếm.

“Ngươi muốn giao đấu với ta?”

Thanh niên mặc áo xanh trên trán nổi gân xanh, cố gắng trấn định tâm thần mà gật đầu.

“Đúng thế!”

Gã tên là Ninh Thiên Vũ, là trưởng lão của Kiếm Thành Ninh gia. Hiện tại cốt linh hơn ba trăm đã là Chuẩn Vương cường giả, xem như nhân vật thiên tài.

Hơn nữa, gã từ trước đến giờ tu luyện Ninh gia tuyệt học Cửu Thiên Kiếm Quyết đã luyện tới kiếm thứ sáu, lực chiến tam phẩm Chân Vương.

Theo cái nhìn của gã, Khương Ly sở dĩ có thể dễ dàng g·iết c·hết mấy vị Chân Vương, hoàn toàn là nhờ vào trận pháp gia trì. Nếu không có trận pháp, hắn chưa hẳn đã là đối thủ của mình.

“Các ngươi thì sao?” Khương Ly cười nhẹ, đưa mắt nhìn sang đám võ giả còn lại.

Đám người rụt rè nhìn nhau, tiếp theo đều sôi nổi gật đầu:

“Lão phu cũng muốn đấu với ngươi một trận!”

“Đúng vậy, có giỏi ngươi buông ra trận pháp áp chế, cùng chúng ta đường đường chính chính giao tranh!”

“Như các ngươi mong muốn! ha ha ha!” Khương Ly cười dài, phất tay, thu hồi lực áp chế của Cửu Khúc Hoàng Hà Trận.

Chương 68: Đồ Sát