Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Vừa Thấy Hoàng Hà Đạo Thành Không

Chương 67: Vừa Thấy Hoàng Hà Đạo Thành Không


Thời khắc này, trận pháp bên dưới vô danh hạp cốc đột ngột lộ ra, vốn vắng vẻ hiu quạnh thung lũng, chợt vô thanh vô tức bốc lên từng đạo từng đạo trận quang màu trắng đen xen kẽ.

Trong nháy mắt trận quang đã bao trùm ba mươi dặm địa vực, đem tất cả mọi người bao phủ ở bên trong. Bất kể là đám Yêu Nguyệt tiên tử hay đám võ giả ẩn núp xung quanh xem kịch hầu như đều rơi vào trong phạm vi của đại trận. Chỉ có một số cường giả đứng ở xa xa, mới may mắn không bị cuốn vào.

Bấy giờ khói đen bốc lên trời, lôi điện dày xéo liên miên, từ xa nhìn lại chỉ thấy toàn bộ vô danh hạp cốc tựa hồ bị một con sông dài uốn lượn bao trùm. Con sông này quanh co chín khúc, tỏa ra khí tức cực kỳ hùng vĩ, t·ang t·hương.

Luồng khí tức kia, dường như có thể trấn áp vạn cổ, để tất cả mọi người ở đây, bất kể là nhất phẩm Chân Nhân hay tam phẩm Chân Vương đều thở không nổi, sắc mặt đại biến.

Cùng với đó là vô số âm thanh sợ hãi vang vọng bốn phía:

“Vương trận, lại là một tòa Vương trận, hơn nữa đẳng cấp cực kỳ cao!”

“Đây là trận pháp gì, vẻn vẹn toát ra một tia hơi thở liền có uy năng khủng bố như vậy. Không tốt, Chân Lực của lão phu chạy đi đâu rồi…”

“Đáng hận, đáng hận! Bạch Ma tiểu nhi rõ ràng đã sớm bố trí xong trận pháp, chờ chúng ta sa lưới hắn muốn tàn sát hết tất cả chúng ta"

"Ta..ta không có liên quan, ta chỉ đứng ở bên ngoài xem kịch mà thôi, sao ngay cả ta cũng b·ị b·ắt vào?"

Đại trận hiển hiện, bốn phía bị mây mù cùng lôi điện giăng kín, tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển.

Cửu Khúc Hoàng Hà Trận chồng hợp tam tài, ẩn chứa thiên địa chi diệu, võ giả nhập vào tức thành phàm nhân, phàm nhân mà nhập vào tức tuyệt mạng. Trận sắp xếp thiên địa, thế bày ra hoàng hà cửu khúc, âm phong ào ào, khí thế lấn người, khói đen tràn ngập che nhật nguyệt.

Có câu: Thảm khí trùng tiêu ám thiên địa, nhất kiến Hoàng Hà đạo thành không!

Bị nhốt vào trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, trừ phi tu vi cao tuyệt, có thể chính diện ngăn cảnh trận lực, nếu không chỉ có một con đường c·hết.

....

Cùng lúc đó, bên ngoài vô danh hạp cốc chừng ba trăm dặm xuất hiện một tòa lâu thuyền cổ kính, bên trên lâu thuyền đứng đấy một nữ nhân mặc váy vàng đeo khăn che mặt, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phương xa. Bên cạnh nàng là một lão nhân mặc áo bào đỏ, dáng người hơi còng xuống, nhưng trên người tỏa ra khí thế lăng lệ bức người.

“Cung chủ, hạp cốc mà cô gia đang ẩn náu nằm ở phía trước!”

“Ừm!” Thiếu nữ mặc áo vàng không ai khác chính là Xích Tuyết, mà lão nhân đứng đừng sau lưng nàng thì chính là Hồng Vũ Yêu Vương.

“Đẩy nhanh tốc độ, bản cung lo lắng phu quân không trụ được lâu!” Xích Tuyết thúc giục.

Hồng Vũ Yêu Vương cười khổ bảo: “Tế Vũ Lâu Thuyền chỉ là lục chuyển lâu thuyền, tốc độ cũng chỉ đến thế thôi!”

“Nếu cung chủ chờ không nổi, vậy thì để lão phu đưa ngươi đi trước!”

“Tốt!”

Hồng Vũ Yêu Vương gật đầu tung người rời khỏi lâu thuyền, tiếp theo cả người liền hóa thành một con chim màu đỏ rực sải cánh dài gần ba trăm trượng, uy phong lẫm lẫm.

Xích Tuyết không nói hai lời, hóa thành hồng quang đạp lên lưng cự điểu.

Ly!

Cự điệu ré lên một tiếng vang vọng trời đất, tiếp theo vỗ cánh thật mạnh biến mất tại chỗ.

….

Bên trong trận pháp, Khương Ly đạp trên đầu Nghiệt Long, ánh mắt lạnh lùng nhìn về bốn phía. Hắn thấy từng đám, từng đám cường giả kinh hoảng thất thố, giống như con ruồi đi loạn ở trong đại trận.

Khương Ly chưa từng nghĩ đến, Cửu Khúc Hoàng Hà Trận sẽ lợi hại đến loại trình độ này, rõ ràng chỉ là lục chuyển trung phẩm trận pháp, uy lực lại mạnh hơn lục chuyển thượng phẩm.

Hơn nữa, những người vào trận, bất kể là ai tu vi cao thấp, đều bị phong ấn hết thảy chân lực, thần niệm, khí huyết, chẳng khác gì con dê đợi làm thịt cả.

Thời khắc này, ngay cả Nghiệt Long cũng kinh ngạc đến choáng váng. Nó vốn dĩ còn tưởng Khương Ly sẽ phải đối mặt với một trận khổ chiến, đến lúc đó nó đứng ra, đại phát thần uy cứu vớt chủ nhân. Ai ngờ, chủ nhân tùy tiện bố trí ra một tòa trận pháp, liền đã đem cả đám cường giả biến thành cừu non rồi.

“Trận pháp này mẹ nó trâu bò, mang theo một tia khí tức cổ xưa, cũng không biết chủ nhân lấy trận đồ ở đâu?”

Nghiệt Long thầm nghĩ, tiếp theo liền cung kính đứng ở bên cạnh, hôm nay nó sợ rằng không cần phải xuất thủ. Mà Khương Ly thì chân đạp Cửu Khúc Hoàng Hà Trận trận văn, chậm rãi bay lên. Thời khắc này, đại trận dường như đã cùng vô danh sơn cốc hợp lại làm một.

“Bản tọa Bạch Ma Tử, ngày hôm nay bày trận g·iết người. Cũng tuyên bố, qua hôm nay, tất cả treo thưởng của của ta ở trên Ma Đầu Bảng đều phải rút lui, nếu không đừng trách bổn tọa ngày sau tâm ngoan thủ lạt!”

Khương Ly lạnh lùng tuyên bố một câu, giọng nói bình thản nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, rơi vào trong tai đám võ giả giống như ma âm đòi mạng.

Chúng võ giả ngơ ngác phát hiện, chính mình vô thanh vô tức bị nhốt ở trong đại trận, dù làm cách nào cũng không thể nào thoát ra.

Đối mặt với Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra một loại ảo giác, chính mình dường như cá thịt chỉ có thể mặc cho người điều khiển đại trận xâu xé, sống c·hết không thể tự chủ.

Đứng ở bên ngoài đại trận, Ly Hỏa lão tổ cùng tông chủ Ly Hỏa Tông Lục Thiên Dương đều trợn mắt, kinh hãi nhìn về phía hạp cốc.

“Thật là hung lệ, cũng không biết là trận pháp gì?”

“Trận hình như dòng sông trôi chầm chậm vắt ngang bầu trời, chia thành chín đoạn quanh co, mang theo khí tức cổ lão t·ang t·hương, đây hẳn là một loại thượng cổ hung trận nào đó. Không nghĩ Bạch Phàm lại có thể bố trí trận pháp cường đại đến cỡ này”

“Kẻ này khó lường, chẳng biết đám Trọng Huyền Vương có thể phá trận hay không!”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến!”

“Lại là Lục chuyển Vương trận!” Trọng Huyền Vương đứng ở một chỗ rừng cây, ánh mắt kinh sợ, không thể tin nhìn lên bầu trời.

Ban nay bọn họ đồng loạt tiến công Khương Ly, nhưng đại trận vừa khởi động liền bị tách ra mỗi người một nơi. Càng đáng sợ hơn là trận pháp ẩn chứa lực lượng kỳ dị, đem tu vi của y phong ấn hoàn toàn. Hiện tại y chẳng khác gì phàm nhân.

Nghĩ đến điều này, thân thể của Trọng Huyền Vương càng bắt đầu run rẩy lên.

Ai có thể ngờ tới, một tên nhị phẩm Chân Nhân càng có thể bày ra đại trận đáng sợ đến thế. Ngay cả tam phẩm hậu kỳ cường giả như y rơi vào, gần ngàn năm đạo hạnh cũng tan thành mây khói.

“Bạch Ma Tử! Ngươi muốn làm cái gì! Muốn tàn sát hết tất cả mọi người ở đây hay sao? Ngươi muốn chọc giận các thế lực đằng sau chúng ta ư. Đừng tự tìm đường c·hết! Lão phu khuyên ngươi nhanh chóng thu tay lại, bằng không…”

Bên trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận cũng chỉ có Trọng Huyền Vương còn đang cố gắng trấn định tâm thần, uy h·iếp Khương Ly.

Những người khác toàn bộ giống như con ruồi không đầu, điên cuồng thoát khỏi nơi đây.

Khương Ly ánh mắt lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống. Ánh mắt của hắn vô cùng đạm bạc, đạm bạc đến mức coi thường chúng sinh. Giống như thiên địa, thánh nhân nhìn xuống chúng sinh vậy.

Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi vô số cẩu, thánh nhân bất nhân dĩ vạn vật vi vô số cẩu.

Trực diện với ánh mắt ấy, trái tim của Trọng Huyền Vương bất giác cứng lại.

Đối với lời uy h·iếp của y, Khương Ly chưa hề đáp lời, mà chỉ chậm rãi phun ra một chữ:

“C·hết!”

Tiếp theo, trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái cự thủ màu trắng đen, từ bên bầu trời chụp xuống.

Bàn tay khổng lồ kia, là do trận lực biến thành.

Cự chưởng hướng về phía Trọng Huyền Vương chộp mạnh. Trọng Huyền Vương căn bản không có bất kỳ phản kháng nào, đường đường tam phẩm hậu kỳ cường giả, càng bị nhẹ nhàng bắt lấy, chẳng khác gì con kiến hôi.

Chương 67: Vừa Thấy Hoàng Hà Đạo Thành Không