Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 70: Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn
Củng cố tu vi thêm chốc lát, Khương Ly thở ra một ngụm khí trọc rồi nâng tay triệt tiêu Cửu Khúc Hoàng Hà Trận. Phía trên bầu trời, Xích Tuyết vốn đã mong ngóng từ lâu, nhìn thấy đại trận biến mất liền lập tức nhảy từ trên lưng cự điểu xuống, rơi vào trong lồng ngực hắn.
“Phu quân!” Xích Tuyết nhẹ nhàng kêu lên gọi, trong lời nói nửa là tưởng niệm, nửa là u oán, đâu còn hình tượng của Xích Hỏa Cung Chủ cơ chứ.
“Tuyết nhi, ta đã trở về!”
Khương Ly cười khẽ, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, tay còn lại vuốt ve tóc mai của nàng, đồng thời hướng về cự điểu trên bầu trời gật đầu, xem như chào hỏi. Cự điểu thu mình hóa thành một lão nhân mặc áo bào đỏ hướng về phía hắn chắp tay, tiếp theo lão nhân đưa mắt quét qua xung quanh một vòng, trầm giọng:
“Người không có phận sự...rời đi!”
Một lời vừa ra, chúng võ giả lập tức tan tác như chim muông, trong nháy mắt toàn bộ vô danh hạp cốc chỉ còn hai người Khương Ly và Xích Tuyết.
Từ ngày chia tay đến nay thấm thoát đã mười ba năm, hôm nay gặp lại, tự nhiên có nhiều điều để nói.
…..
Tế Vũ Lâu, tầng thứ ba mươi ba
Chăn thơm gối ấm, hương khí mịt mờ. Ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, cho tới ngày thứ tư, Xích Tuyết mới mệt mỏi ghé vào lồng ngự hắn ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh.
Khương Ly chầm chậm mơn trớn tấm lưng trắng nõn của nàng, khóe miệng cười khẽ. Thế nhân nói tiểu biệt thắng tân hôn quả không sai.
Gặp lại sau nhiều năm, Xích Tuyết giống như hổ đói, điên cuồng quấn lấy hắn đòi hỏi. Ba ngày này hai người không biết hoan hảo bao nhiêu lần, thay đổi biết bao nhiêu loại tư thế.
Khẽ hôn lên trán đẹp thiếu nữ, hắn hơi có chút kinh ngạc, hơn mười năm không thấy, tu vi của Xích Tuyết thình lình đã đạt tới nhị phẩm cực hạn, mà Vương Khí cũng đã cô đọng được một phần ba. Cũng không trách được, nàng chính là cung chủ của Xích Hỏa Thần Cung, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn công pháp có công pháp, tu vi bỗng dưng tăng mạnh là điều đương nhiên.
Chờ đợi ở bên ngoài Tiểu Hoàn cả ngày nghe âm thanh hương diễm mơ hồ truyền ra từ trong phòng ngủ, sắc mặt đỏ bừng. Tính toán đã là ngày thứ tư, tiểu thư cùng cô gia vẫn còn đang hành sự, khiến cho nàng cũng khô nóng khó chịu, ai nghĩ tới tiểu thư ngày thường cao cao tại thượng, lãnh đạm quả quyết, lại có như thế một mặt.
“Trong phòng không còn tiếng động, hẳn là đã xong rồi chứ?” Tiểu Hoàn mặt đỏ đến mang tai, tự lầm bầm lầu bầu, chưa chú ý đến có một con chim nhỏ bỗng nhiên lóe lên, chui ra khỏi phòng ngủ.
Chim nhỏ này toàn thân đỏ rực như lửa tự nhiên là Chu Tước con non, Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ánh mắt buồn bực chuồn ra bên ngoài, dáng vẻ cực kỳ quẩn bách. Đáng sợ, ngượng ngùng nha, nàng đản sinh mười mấy năm, mặc dù vẫn là ấu niên kỳ, nhưng đối với chuyện nam nữ cũng hiểu biết đôi chút. Phụ thân cùng mẫu thân giao phối với nhau dĩ nhiên không tránh mặt nàng, thực sự coi nàng chỉ là một con tiểu Chu Tước cái gì cũng không hiểu hay sao?
Thôi thôi, để cho bọn họ tiếp tục hành sự đi thôi, nàng muốn ra ngoài đi chơi.
Thế là chim nhỏ không coi ai ra gì bay ra Tế Vũ Lâu, tung tăng khắp Xích Hỏa Thành. Nàng mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng nếu toàn lực bộc phát chiến lực lại không thua kém gì cấp bảy Yêu Vương. Cho nên tại Xích Hỏa Thành ai làm được gì Tiểu Hồng cả.
Tiểu Hồng lượn lờ chốc lát, cảm thấy nhàm chán, vừa định bay trở về Tế Vũ Lâu, nhưng lúc bay ngang qua một tòa cung điện, chợt hiếu kỳ sà xuống. Bên trong cung điện người đông nườm nượp, võ giả ra vào liên miên không dứt.
Tiểu Hồng nghiêng đầu nhìn lên bảng hiệu, chỉ thấy bên trên khắc chìm hai chữ Hắc Thị, ý cảnh cuồn cuộn, um tùm.
Thì ra nơi đây là phân hội của Hắc Diệu Thương Hội tại Xích Hỏa Châu.
Tiểu Hồng vươn cánh lách qua dòng người lẻn vào bên trong, bất chợt bên tai truyền đến một trận ồn ào:
“Ghê gớm! Ghê gớm...Vị Ô đạo hữu này thật mẹ nó ghê gớm, bảy lần liên tiếp mở ra tam phẩm phàm binh”
“Đây đã là cái gì, các hạ chỉ sợ không biết, người này mười ngày nửa tháng lại đến Hắc Thị một lần, mỗi lần tiêu tốn gần trăm vạn nguyên thạch mở Hắc Vận Hộp, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ mở được bất kỳ thứ tót lành gì. Vận khí quả thật nổ tạc thiên...”
“Khụ khụ, họ Ô này tựa hồ chỉ là nhị phẩm sơ kỳ, cũng không biết lấy tiền ở đâu ra mà ăn tiêu thoải mái như thế?” Có vài tên lão quái nhìn nhau, ánh mắt lộ ra tinh quang.
“Ây” Những người khác thấy vậy, đều không nói gì.
Bởi vì mỗi lần họ Ô võ giả đến mở Hắc Vận Hộp, đều sẽ có một nhóm lão quái lộ ra ánh mắt như thế. Nhưng từ đó về sau, đám võ giả này không còn xuất hiện ở Xích Hỏa Thành, mà họ Ô thì vẫn an ổn khỏe mạnh. Điều đó, đủ để khiến người ta liên tưởng đến nhiều thứ.
Tiểu Hồng nghiêng đầu nhìn về phía trung tâm sảnh đường, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ cực kỳ hèn mọn, mắt hạt đậu, để râu cá trê, đang run rẩy cầm lấy chìa khóa, mà người gã là một cái bàn dài để ba chiếc hộp màu đen.
“Chữ Thiên Hắc Vận Hộp, mẹ nó chỉ còn ba hộp này, nếu lại không mở ra thứ gì đáng tiền. Ô mỗ thề từ nay không bao giờ đến Hắc Thị nữa!”
Người đàn ông trung niên nội tâm gao thét, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Nếu Khương Ly ở đây, nhất định sẽ nhận ra thân phận của gã, chính là Ô Thiên Phong.
Hơn mười năm trước, Ô Thiên Phong sau khi giải quyết xong việc cá nhân liền chạy đến Xích Hỏa Thành phó ước. Không nghĩ lúc gã vừa tới, thì Khương Ly đã đi rồi.
Vì vậy, gã quyết định ẩn cư ở Xích Hỏa Thành, một mặt để đột phá nhị phẩm, một mặt khác là để chờ đợi Khương Ly trở về giải trừ huyết cấm. Đáng tiếc, gã chờ đợi thật lâu, thật lâu mà Khương Ly chưa từng quay lại.
Mười năm ước hẹn cũng đã trôi qua, mà gã vẫn chẳng thấy bóng dáng Khương Ly.
Bấy giờ, Ô Thiên Phong cắn răng nghiến lợi, chuẩn bị mở Hắc Vận Hộp, thì chợt giật mình nhìn sang, chỉ thấy một con chim nhỏ có bộ lông màu đỏ rực đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm mình.
“Ồ, đây không phải là yêu sủng của vị Xích Hỏa Cung Chủ kia sao?”
“Nghe nói Xích Hỏa Cung Chủ cùng Khương tiểu nhi tựa hồ có một chân…” Ô Thiên Phong suy nghĩ miên man, chợt ngẩng đầu đánh giá Tiểu Hồng, tiếp theo hai mắt tỏa sáng.
“Hí, vận khí của con chim nhỏ này mẹ nó lại là màu tím, đây chẳng phải là thiên địa chi tử hay sao? Tiên sư bà nội nó đúng là trời giúp ta! hê hê hê”
Ô Thiên Phong chuyên tu Hắc Vận Kinh, từ nhỏ luyện được một đôi linh nhãn có thể nhìn thấu khí vận của người khác. Nhưng gã hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, lần đầu tiên thấy được kẻ có khí vận màu tím, sao không vui mừng.
Gã vội thu liễm tâm thần, toét miệng nở nụ cười hòa ái nói với chim nhỏ, còn không quên lắc lắc chìa khóa trong tay mình: “Tiểu huynh đệ, làm sao, có muốn mở một cái Hắc Vận Hộp không?”
Ô Thiên Phong cố gắng ra vẻ hiền hòa, nhưng phối hợp với vẻ mặt của gã thực sự rất là hèn mọn. Tiểu Hồng hơi rùng mình, giật lùi về sau, nhưng khi nhìn về phía chìa khóa cùng Hắc Vận Hộp thì càng thêm hiếu kỳ. Đâu biết Ô Thiên Phong đang âm thầm tính toán:
“Con chim này có khí vận gia thân, chỉ cần lừa nó thay ta mở Hắc Vận Hộp, nói không chừng hôm nay lão tử kiếm lợi lớn. Việc này có thể làm! Hắc hắc” Ô Thiên Phong càng cân nhắc càng thấy hợp lý, cũng không định tự mình mở Hắc Vận Hộp nữa rồi, vừa nâng chìa khóa đưa lên.
“Tiểu huynh đệ...mời a!”
Tiểu Hồng rụt rè vỗ cánh, đôi mắt đen lay láy nhìn gã một lượt nữa, không phát hiện ra bất kỳ tia ác ý nào, liền há miệng cặp lấy chìa khóa, tiếp theo theo vỗ cánh sà xuống hộp đen ở chính giữa. Cực kỳ thuần thục mà đem ổ khóa mở ra.
Tình huống bên này lập tức thu hút sự chú ý của đám đông võ giả, mọi người nhao nhao tụ lại.
Hắc Vận Hộp vừa mở xong, Ô Thiên Phong vuốt vuốt râu cá trê không nhanh không chậm bước tới lật ra nắp hộp, chỉ thấy bên trong nằm lẳng lặng một trái cây màu đỏ thẫm, tỏa ra hương khí bức người.
“Hí, lại là ngũ phẩm Hỏa Nguyên Quả, giá trị ít nhất ba mươi vạn nguyên thạch trở lên, Ô đạo hữu hôm nay đổi vận rồi?”
Không biết là ai hô to một tiếng, lập tức toàn bộ sảnh đường đều xôn xao.