Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Lại Thấy Thiên Đạo Tệ

Chương 72: Lại Thấy Thiên Đạo Tệ


Mơn trớn khuôn mặt nhỏ của Xích Tuyết, cũng vì nàng đắp chăn màn, Khương Ly đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước cửa phòng ngủ Tiểu Hoàn đang cúi gằm mặt chờ đợi, thấy hắn đi ra, lập tức hô to hai chữ “Cô gia” rồi ngượng ngùng tránh qua một bên. Khương Ly không quá để ý tới nàng mà bước thẳng tới truyền tống trận một mạch rời khỏi Tế Vũ Lâu.

Chừng nửa khắc sau hắn đã đứng trước cổng Hắc Thị.

Lúc này bên trong khu vực đại sảnh, Ô Thiên Phong và Tiểu Hồng đang chuẩn bị mở ra cái Hắc Vận Hộp cuối cùng. Chín hộp đầu tiên, họ Ô có thể nói kiếm đầy bát, cười không ngậm được mồm. Cả hai liên tục mở ra đủ loại bảo vật, có thiên tài địa bảo, có đan dược, có v·ũ k·hí, không những hấp dẫn sự chú ý của đông đảo võ giả mà ngay cả quản sự của Hắc Thị cũng bị kinh động.

Dù sao Hắc Thị trước nay hành sự cực kỳ bá đạo, võ giả mở Hắc Vận Hộp, có thể lời có thể lỗ, có thể táng gia bại sản nhưng không thể kiếm chác quá nhiều. Nếu không nhất định sẽ gánh phải hậu quả nặng nề.

Đáng tiếc, vị quản sự kia vừa thấy Ô Thiên Phong, sắc mặt liền trở nên vô cùng đặc sắc, tiếp theo một mặt âm trầm quay vào trong. Họ Ô này hắn chọc không nổi.

“Hê hê hê Ô mỗ quả thật hồng khí ngập trời, chỉ bỏ ra một triệu nguyên thạch tiền vốn, chưa đầy nửa nén hương đã kiếm lời vài chục triệu...”

“Chim nhỏ nơi tay, thiên hạ ta có hahaha”

Ô Thiên Phong một bên vuốt râu một bên cười nham nhở, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Hắc Vận Hộp thứ mười.

Bỗng nhiên gã giật mình phát giác, toàn bộ Hắc Thị trở nên vô cùng an tĩnh.

Đám võ giả xung quanh chẳng còn nhao nhao bàn luận, mà cùng nhau ngoái đầu nhìn về phía cửa ra vào, trên mặt tất cả mọi người hầu như đều lộ ra vẻ kiêng kỵ cùng sợ hãi.

Đám thủ vệ của Hắc Thị thì đều cầm chặt vũ khí, giống như lâm đại địch.

Chỉ thấy bên ngoài cổng Hắc Thị đứng đấy một gã thanh niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn tú xuất trần, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang chăm chú nhìn lên biển hiệu.

“Hắc Diệu Chân Ý sao?” Khương Ly thì thào, tiện đà dời mắt.

Hắn vốn là người có thù tất báo, vì thế ân oán với Hắc Diệu nhất mạch, ngày nào đó nhất định phải thanh toán, chỉ là Khương Ly cũng không rõ Hắc Diệu Thương Hội và Hắc Diệu nhất mạch có liên quan như thế nào?

Khương Ly lườm qua hai gã thủ vệ một mắt, nâng bước thong thả đi vào trong đại sảnh.

Lúc này, Ô Thiên Phong rốt cuộc đã phát hiện ra Khương Ly, sắc mặt ban đầu là mừng rỡ, tiếp đó chợt co rúm lại, trăm mối cảm xúc. Chim nhỏ Tiểu Hồng cũng nhìn thấy Khương Ly, vội vui vẻ kêu lên mấy tiếng, rồi cắp lấy chìa khóa bay tới trước mặt hắn lung lay.

Khương Ly vươn tay nhận lấy chìa khóa, có chút cổ quái đánh giá Tiểu Hồng.

Không rõ một con chim nhỏ lương thiện khả ái như nàng, vì sao lại tới đây trà trộn với Ô Thiên Phong, còn thay gã mở Hắc Vận Hộp.

Ngẫm nghĩ đôi chút, hắn liền đoán được tâm tư của họ Ô, con hàng này dụ dỗ Tiểu Hồng mở Hắc Vận Hộp, rõ ràng là định cọ khí vận đi. Tiểu Hồng là Chu Tước con non, huyết mạch cao quý, khí vận tự nhiên không thể kém. Cho nên để Tiểu Hồng lựa chọn Hắc Vận Hộp, nhất định sẽ mở được thứ tốt.

Nhìn Ô Thiên Phong một bộ hồng quang đầy mặt, hiển nhên là đã kiếm được tương đối khá.

Khương Ly cười cười không nói gì, chim nhỏ thì nhanh nhẹn thả xuống một trái cây màu đỏ, ngẩng đầu kêu ríu rít, hướng hắn tranh công.

“Ah” Nhìn trái cây màu đỏ trong lòng bàn tay, nét cười trên mặt hắn càng thêm đậm, vuốt vuốt đầu Tiểu Hồng, rồi híp mắt nhìn sang Ô Thiên Phong.

“Ai ai, lão đại, đã lâu không gặp, tiểu Ô ta thật nhớ ngươi!” Ô Thiên Phong méo miệng, cố rặn ra một nụ cười, thân thiết nói với Khương Ly.

“Mấy năm không thấy, Ô đạo hữu càng ngày càng khấm khá nhỉ!” Khương Ly cũng cười hiền hòa bảo.

Ô Thiên Phong thấy nụ cười trên mặt hắn, nội tâm co rụt, vội giữ chặt lấy túi trữ vật của mình, gã còn nhớ nhiều năm trước bị Khương Ly cướp đoạt gần hết tài sản, mấy năm nay vất vả lắm mới vớt vát được chút ít, cũng không thể đánh mất, liền lắc đầu buồn bã nói: “Đâu có, đâu có, lão đại không biết đó thôi. Mấy năm nay tiểu Ô ta khổ không thể tả à...”

Khương Ly chưa đáp lời mà nhìn về phía cái hắc hộp còn lại, nhàn nhạt nói: “Còn một hộp, các ngươi mở tiếp đi thôi!”

“Ây! Làm phiền tiểu huynh đệ!”

Ly

Tiểu Hồng kêu to, tung tăng bay tới chiếc Hắc Vận Hộp cuối cùng, đút chìa khóa vào ổ, phá bỏ cấm chế. Ô Thiên Phong chưa vội động thủ, mà cười lấy lòng nói: “Cái này xem như lễ vật gặp mặt của tiểu Ô ta, mong lão đại nhận lấy!”

“Đạo hữu có lòng!” Khương Ly gật đầu không hề cự tuyệt. Hắn nhấc chân tiến tới gần bàn gỗ, cúi người đẩy ra nắp hộp.

Chỉ thấy bên trong Hắc Vận Hộp là một đồng xu trong suốt to bằng ngón cái, tỏa ra đạo vận kỳ dị.

“Vật này!” Khương Ly hai mắt co rụt, tâm thần khuấy động. Đặt đồng xu ở trong lòng bàn tay, chỉ thấy cả người khoan khoái, suy nghĩ thông suốt, mà Chân Lực trong đan điền cũng tự động vận chuyển, tốc độ tăng lên nửa thành.

“Đây là Thiên Đạo Tệ!” Khương Ly lập tức đoán ra lai lịch của đồng xu trước mặt. Thứ này hắn từng gặp qua một lần. Ngày đó ở trong Lạc Thần Giới, Nghiệt Long vì thỉnh cầu Tổ Cung xuất thủ mà dâng lên một viên Thiên Đạo Tệ. Hắn mặc dù không rõ Thiên Đạo Tệ có tác dụng gì, nhưng khiến cho tồn tại như vị Tổ Cung kia đều động dung, hiển nhiên sẽ cực kỳ quý giá.

Trong lúc Khương Ly đang tỉ mỉ quan sát Thiên Đạo Tệ, thì đứng ở bên cạnh Ô Thiên Phong đã nghệt mặt ra tại chỗ, cảm thấy hoa đầu chóng mặt.

Thiên Đạo Tệ, bà mẹ nó Thiên Đạo Tệ, chính mình lại vừa tặng cho sát tinh một viên Thiên Đạo Tệ. Bờ môi của Ô Thiên Phong run rẩy, lòng đau như cắt.

Khương Ly nghiên cứu đồng xu giây lát, quay đầu nhìn gã cười hỏi: “Thứ này thật tặng cho ta sao?”

“Đúng…đúng thế, chúc mừng lão đại lấy được bảo vật!” Ô Thiên Phong khuôn mặt nhăn nhó, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc bảo.

“Như vậy xin chân thành cảm tạ Ô đạo hữu”

Ô Thiên Phong khoát khoát tay, lại bảo: “Việc nhỏ mà thôi, lão đại hiện tại có rảnh không, tiểu Ô xin mượn đường trò chuyện chốc lát!”

“Tốt!” Khương Ly gật gù, vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Hồng dặn dò: “Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi mau trở về nếu không Tuyết Nhi sẽ lo lắng!”

Ly

Tiểu Hồng rất hiểu chuyện, cọ cọ lên bàn tay hắn, tiếp theo vỗ cánh bay khỏi Hắc Thị.

Mà Khương Ly cùng Ô Thiên Phong cũng cùng nhau rời đi.

Lúc cả hai vừa biến mất, tất cả mọi người ở trong sảnh đường mới dám thở nhẹ một hơi, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Có người rụt rè hỏi: “Cái kia, vừa rồi chính là Bạch lão ma ư?”

“Đúng rồi, còn ai vào đây nữa, người này nhìn hòa nhã tuấn tú, không nghĩ lại là một tên ma đầu g·i·ế·t người không chớp mắt!”

“Hazz ban nãy hắn chỉ liếc ta một cái, lão tử đã nổi cả da gà, mụ nội nó thật đáng sợ…”

“Nghe nói, Bạch Phàm cùng Vũ Nguyệt Chân Nhân ái muội không rõ…”

“Ngậm miệng, Vũ Nguyệt Chân Nhân là nữ thần trong lòng ta, sao có thể đi cùng với Bạch lão ma chứ! Chớ nhắc lại chuyện này, bằng không ta và ngươi từ nay không thể làm bằng hữu”

……

Trong một tòa tửu lâu ở phía tây Xích Hỏa Thành, Khương Ly cùng Ô Thiên Phong ngồi đối diện đối ẩm, thật giống như đám giang hồ hào khách nâng ly trò chuyện.

Bấy giờ, Ô Thiên Phong hấp tấp nâng bát rượu, toét miệng cười nói: “Bát rượu này xin kính mời lão đại, mấy năm nay tiểu Ô ta thời thời khắc đều nhớ đến ngươi. Hôm nay vừa gặp, lòng ta vui mừng khôn xiết, cảm động vô cùng”

Nói xong, còn cố gạt ra một giọt nước mắt cá sấu, bày tỏ lòng chân thành.

Khương Ly mỉm cười cũng nâng chén lên, đối với lời nói khẩu thị tâm phi của gã thì không quá để ý.

Mấy chén rượu đi qua, cả hai bắt đầu trò chuyện. Hắn mới biết rõ hành tung của Ô Thiên Phong mấy năm gần đây.

Hơn mười năm trước, lúc chia tay ở Hắc Diệu Châu, Ô Thiên Phong chạy đến Bất Chu Lôi Châu mượn đồ, chừng nửa năm thì chạy đến Xích Hỏa Thành phó ước. Dự định cùng hắn khởi hành tới Thiên Nhai Đảo. Ai ngờ Khương Ly trước đó đã ngồi Thượng Cổ Truyền Tống Trận rời đi.

Ô Thiên Phong thấy thế, liền quyết định ở lại Xích Hỏa Thành tu luyện. Chừng hai năm trước, sau hơn năm trăm lần thất bại, gã rốt cuộc đã đột phá tới nhị phẩm Chân Nhân.

Đột phá xong xuôi, gã vốn định trở về Kiêu Dương Võ Vực, nhưng một lần cầm lòng không được vào Hắc Thị mua Hắc Vận Hộp, rất hiển nhiên mở hoài mà chẳng mở ra thứ gì tốt lành. Cơn nghiện c·ờ· ·b·ạ·c trong người gã đang lên, cứ có nguyên thạch là vào Hắc Thị thử thời vận. Chuyện hồi hương cũng bị ném ở sau đầu.

Chương 72: Lại Thấy Thiên Đạo Tệ