Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 94: Ô Vận Thạch

Chương 94: Ô Vận Thạch


Tế Vũ Lâu tầng thứ ba mươi ba, Vọng Thiên Đài

Khương Ly nằm nghiêng ở trên ghế tựa nhàn nhã phơi nắng, nhìn qua phù tin ở trong tay, khóe miệng hơi vểnh lên.

Từ lúc hắn công khai treo thưởng Hoan Nhạc Vương và Bách Hoa Vương đến nay đã trôi qua một tuần, tin tức này sớm đã lan truyền tới khắp mọi ngõ nghách của Loạn Ma Vực.

Nghe nói, Bách Hoa Vương khi hay tin mình bị người treo thưởng, tức giận đến độ hủy hoại một vườn linh hoa. Thậm chí còn định tự mình chạy đến Xích Hỏa Thành tìm Khương Ly tính sổ, nhưng bị bộ hạ khuyên ngăn.

Lại nghe nói, Bách Hoa Vương, Hoan Nhạc Vương cùng với Liên Minh Tán Tu kết hợp với nhau thành lập một cái đồ bỏ Phản Bạch Liên Minh, dự định hiệu triệu quần tu đối phó hắn.

Ha hả! Khương Ly bật cười một tiếng, không khỏi nhớ đến mười mấy năm trước, lúc ở còn ở Thất Lạc Huyền Giới, Hợp Hoan Lão Tổ dùng Bách Tông Lệnh hiệu triệu quần hùng thảo phạt Tuyết Các, tự xưng là cái gì cái gì Diệt Tuyết Liên Minh.

Ai ngờ liên minh còn chưa kịp thành lập, đã bị Khương Ly dùng Nghịch Động Sơn Hà Trận bẫy c·h·ế·t gần hết.

Lắc lắc đầu, đối với động thái của đám lão quái này, hắn cũng không biết nói gì cho phải. Đổi lại là hắn, gặp phải kẻ tiểu bối dám công nhiên thách thức chính mình, tất sẽ dùng thủ đoạn lôi đình đem kẻ đó đánh g·i·ế·t, hà tất phải quanh co lòng vòng.

Nghĩ đến hiện tại, lấy thực lực của hắn cộng với Nghiệt Long cũng đã đủ để hoành hành Loạn Ma Vực. Mấy hôm trước công khai treo thưởng, chỉ là thu hồi một chút lợi tức mà thôi. Tiếp theo cũng nên bắt đầu tính toán sổ sách.

Dù sao năm đó hắn vừa đến Loạn Ma Vực, liền bị Hoan Nhạc Thành cùng Bách Hoa Cung treo thưởng, dẫn đến bị người người kêu đánh, chẳng khác gì chuột chạy ngoài đường. Lấy tính cách có thù tất báo của Khương Ly, tự nhiên không thể nào dễ dàng bỏ qua.

“Hoan Nhạc Thành, Bách Hoa Cung, Liên Minh Tán Tu…” Khương Ly thì thào, ánh mắt hơi khép lại.

Bách Hoa Cung tạm thời không nên đụng tới. Nghe nói Bách Hoa Vương tu vi từ lâu đã đạt tới Tứ phẩm hậu kỳ, thực lực rất mạnh, lại thêm có đông đạo cường giả theo đuổi. Nếu hắn mạo muội ra tay với ả, chẳng khác gì chọc phải tổ ong vò vẽ cả.

Liên Minh Tán Tu là thế lực có thực lực yếu nhất, trước đó c·h·ế·t mất Trọng Huyền vương, hiện tại chỉ còn hai vị Chân Vương cảnh tọa trấn, thực lực chẳng ra sao. Đáng tiếc, Liên Minh Tán Tu thực chất là một cái tổ chức lỏng lẽo mà thôi, không hề có trụ sở chính thức. Muốn dẹp yên thế lực này, thì cần phải tìm g·i·ế·t từng người, quá mất thời gian.

Mà thứ ba là Hoan Nhạc Thành, theo tin tình báo thì tu vi của Hoan Nhạc Vương chỉ là tứ phẩm sơ kỳ, cộng thêm tu luyện công pháp song tu, thành ra thực lực cũng thường thường không có gì nổi bật.

Hơn nữa, kẻ này háo sắc như mạng, lại âm hiểm xảo trá, nên có rất ít hảo hữu. Ngược lại là dễ dàng xử lý nhất.

Liền chọn Hoan Nhạc Thành vậy!

Khương Ly nhếch miệng cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóc, khiến cho đang nằm sõng xoài ở trên Vọng Thiên Đài Nghiệt Long bất giác giật mình. Mắt rồng mở thành một tia liếc qua Khương Ly thầm nhổ nước bọt:

“Sát tinh đang cười, mẹ nó, kiểu gì cũng sắp có đứa xui xẻ..."

Tính toán chốc lát, Khương Ly liền đứng dậy vươn vai, vừa định thông báo Xích Tuyết một tiếng.

Chợt truyền tin phù trong tay hơi nóng lên, tinh tế quan sát, là Ô Thiên Phong hẹn hắn ra ngoài gặp mặt.

Khương Ly nhíu nhíu mày, không rõ con hàng này muốn tìm hắn làm cái gì?

Hắn thu hồi truyền tin phù, rồi hóa thành kim quang nhảy xuống khỏi Vọng Thiên Đài.

Vừa hạ xuống trước cổng Tế Vũ Lâu liền nhìn thấy một gã đàn ông trung niên dáng vẻ hèn mọn đang cười tủm tỉm chờ đợi.

“Ôi chao, tiểu đệ gặp qua lão đại, lão đại quả không hổ là thiên chi kiêu tử, nhanh như thế đã đột phá Chân Vương, khiến Tiểu Ô lau mắt mà nhìn nha...”

“Có rắm mau thả, nếu không bổn tọa còn có việc!” Khương Ly liếc gã một mắt, đối với mấy câu vỗ mông ngựa của Ô Thiên Phong hắn đã nghe nhàm hết cả tai.

“Khụ khụ” Ô Thiên Phong ho khan, cười tủm tỉm nói:

“Tiểu Ô hôm nay tới gặp lão đại, đầu tiên là chúc mừng ngài đột phá Chân Vương, thứ hai đó là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ vả!”

“Ồ!” Khương Ly nheo mắt, chợt nhớ ra trước đó hắn từng hứa hẹn với Ô Thiên Phong, có thể đồng ý giúp gã làm một việc hoặc là giải trừ huyết chú. Xem ra Ô Thiên Phong này không lựa chọn giải trừ huyết chú rồi.

“Ngươi muốn ta giúp đỡ chuyện gì, chỉ cần nằm trong khả năng, cũng không trái với bản tâm, Khương mỗ tất sẽ không từ chối!”

Ô Thiên Phong nghe thế thì mừng thầm, tiếp theo thở dài giảng giải:

“Chuyện này nói khó thì cũng không khó, nhưng nói dễ thì cũng chẳng phải là dễ. Hắc Vận nhất mạch nhất mạch chúng ta, từ đời lão tổ tông đến nay đều bị vận đen quấn thân, tu luyện so với người bình thường khó khăn gấp trăm ngàn lần.”

“Trên con đường tu hành, ngoài những kiếp nạn thông thường ra, chúng ta còn phải đối mặt với mấy cái đạo khảm. Đạo khảm đầu tiên là đột phá Chân Nhân. Nhớ năm đó, tiểu Ô ta đột phá Chân Nhân hao tốn mất sáu mươi năm, thất bại 347 lần, không dưới mười lần thập tử nhất sinh mới thành công. Mà đạo khảm thứ hai liền là từ nhị phẩm đột phá tam phẩm.”

“Lão đại ngươi vừa đột phá tam phẩm, hẳn là cũng biết tới, võ giả muốn đột phá Chân Vương thì cần thiết sở hữu khí vận mạnh mẽ. Nhưng Hắc Vận nhất mạch chúng ta vốn dĩ khí vận vô cùng kém, muốn đột phá chẳng khác gì thập tử vô sinh!”

“Có điều, cổ nhân nói, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, trong tuyệt lộ, tất sẽ có một đường sinh cơ. Chính giữa thiên địa có một loại kỳ vật tên là Ô Vận Thạch”

“Ô Vận Thạch này đối với người bình thường là vật chẳng lành, mang bên người sẽ liên tục mài mòn khí vận của chủ nhân, cả đời xui xẻo. Nhưng đối với Hắc Vận nhất mạch chúng ta lại chính là bảo bối tốt. Không những giúp tu vi tăng nhanh, mà còn có tác dụng ngăn cản một ít kiếp nạn...”

“Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm kiếm Ô Vận Thạch sao?” Ô Thiên Phong vừa định nói tiếp, thì Khương Ly đã chen ngang lời của gã, không muốn nghe gã lải nhải.

“Khụ khụ, đúng vậy!”

“Ô Vận Thạch hiện đang ở đâu, nếu có khả năng bản tọa sẽ tìm cách lấy nó cho ngươi!” Khương Ly dứt khoát nói.

Thấy Khương Ly đáp ứng thẳng thừng như vậy, Ô Thiên Phong mừng như mở cờ trong bụng, vội vã chắp tay:

“Hahaha như thế, Tiểu Ô xin cảm tạ lão đại trước”

“Chuyện nhỏ mà thôi!" Khương Ly khoát khoát tay.

“Cái kia!" Ô Thiên Phong do dự chút rồi cười khan bảo: "Không giấu gì lão đại, Ô Vận Thạch hiện tại nằm ở trong tay một người, lão đại hẳn là biết đến”

“Là ai? Ở đâu?” Khương Ly nghi hoặc nhìn gã.

“Lung Linh đạo quán, Hoàng đạo nhân!”

“Phụt!” Khương Ly nghe đến cái tên này, không nhịn được ho khan, nhìn hằm hằm gã, gằn giọng hỏi:

“Ngươi nói Ô Vận Thạch đang nằm trong tay Hoàng đạo nhân?”

“Đúng thế!” Ô Thiên Phong có chút chột dạ gật đầu.

Nhìn bộ dạng thành thật của gã, Khương Ly liền tê cả da đầu. Hận không thể đánh Ô Thiên Phong một trận. Con hàng này lại định nhờ mình đến Lung Linh đạo quán đoạt Ô Vận Thạch. Đây mẹ nó là tự tìm đường c·h·ế·t.

Hoàng đạo nhân kia chính là lão quái vật sống từ thời trung cổ đến nay, không khéo chính là cường giả hàng đầu Tứ Hoang. Đừng nói hắn hiện tại mới đột phá tam phẩm Chân Vương, coi như hắn đột phá Chân Đế cũng không dám chắc có thể đánh thắng Hoàng đạo nhân.

Khương Ly khẽ nhíu lông mày, sau đó cổ quái nhìn Ô Thiên Phong một chút hỏi: “Năm xưa nhà ngươi đến Lung Linh đạo quán là vì đoạt lại Ô Vận Thạch sao?”

Ô Thiên Phong xấu hổ gật đầu. Nhiều năm trước gã bị lão đầu tử hố một trận, hung hăng chạy đến tìm Hoàng đạo nhân, đòi Ô Vận Thạch. Ai ngờ đá trúng thiết bản, bị tóm gọn, nhốt vào trong kiếm hạp, nếu không phải Khương Ly tình ngờ đi ngang cứu giúp, chỉ sợ gã đã vong mạng từ lâu rồi.

Chương 94: Ô Vận Thạch