Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 95: Hoàng Diệt Thế
Khương Ly chắp hai tay sau lưng, rơi vào trầm tư.
Hoàng đạo nhân thân phận bí ẩn, thực lực càng thâm sâu khó lường, nhưng ngày trước tựa hồ cũng không có ý định g·iết c·hết bọn hắn. Nếu không hắn và Ô Thiên Phong đã không thể nào chạy khỏi Lung Linh đạo quán rồi.
Hơn nữa vị Hoàng Đạo Nhân kia còn nắm giữ bản hoàn chỉnh của Thần Niệm Quyết.
Thần Niệm Quyết là tuyệt học của Chưởng Niệm Đế Quân. Khương Ly có thể trưởng thành đến như hiện tại, một phần lớn công lao là nhờ Thần Niệm Quyết. Đáng tiếc, năm xưa hắn chỉ học được bốn thức đầu tiên là Thôn Niệm Quyết, Thủ Niệm Quyết, Kiếm Niệm Quyết và Không Niệm Quyết, ba thức sau cùng là gì hắn không rõ cho lắm, nhưng uy năng của chúng nhất định vô cùng kinh thiên động địa.
Nếu có thể học được đầy đủ Thần Niệm Thất Thức, quả thực chẳng còn gì bằng.
Chỉ là điều, tiếp xúc với tồn tại như Hoàng đạo nhân, bên trong ẩn chứa quá nhiều hung hiểm, chỉ cần lơ là đôi chút, liền sẽ rơi vào con đường vạn kiếp bất phục.
Khương Ly im lặng, âm thầm đắn đo, mà đứng bên cạnh hắn Ô Thiên Phong thì nội tâm tương đối hồi hộp. Thực ra, đối với chuyện đoạt lại Ô Vận Thạch, gã vốn dĩ cũng không có lòng tin.
Gã sở dĩ đưa ra yêu cầu này là bắt lấy một tia may mắn mà thôi. Dù sao năm đó Khương Ly có khả năng vượt qua thử thách của Hoàng đạo nhân, mà cứu mạng của gã, biết đâu lần này hắn lại tiếp tục thành công thì sao?
Gặp Khương Ly trầm ngâm suy nghĩ, gã không dám thúc d·ụ·c, mà lẳng lặng chờ đợi.
Chừng nửa khắc sau, Khương Ly mở ra hai mắt, nhìn Ô Thiên Phong hỏi:
“Nhà ngươi biết Hoàng đạo nhân là nhân vật như nào không?”
Tầm mắt của Ô Thiên Phong hơi ngưng tụ, trầm giọng đáp: “Ngày trước tiểu đệ cũng không rõ cho lắm. Nhưng mấy năm nay không ngừng thâm nhập điều tra, ta cuối cùng đã suy đoán ra. Hoàng đạo nhân này có đạo hiệu là Diệt Thế, thanh danh ở Đông Hoang không mấy hiển hách, rất ít người từng nghe nói qua. Nhưng Hoàng đạo nhân có một người đồ nhi, lão đại nhất định từng nghe tên. Lão chính là sư tôn Trường Thanh Đế Quân!”
“Sư tôn của Trường Thanh Đế Quân!”
Khương Ly không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Trường Thanh Đế Quân hắn nghe nói qua, thậm chí từng tận mắt nhìn thấy một bộ hóa thân của y. Bộ hóa thân kia không ai khác chính là Đế Quân ở Thiên Nhai Đảo.
Trường Thanh Đế Quân là nhân vật đứng đầu Đông Hoang Thập Đế, tu vi bát phẩm Chân Đế, càng là Chưởng Mộc Đế Quân, thực lực vô cùng khủng bố. Sư tôn của Trường Thanh Đế Quân tự nhiên không thể nào là nhân vật đơn giản.
Đông Hoang ngoài sáng chỉ có mười vị Đế Quân, nhưng ở trong bóng tối lại ẩn hiện rất nhiều lão quái lánh đời, quả nhiên không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ.
“Hoàng đạo nhân quanh năm ẩn cư ở Lung Linh đạo quán. Võ giả bình thường, coi như Chân Vương, Chân Đế, cũng chưa hẳn đã có tư cách thấy hắn một lần. Hơn nữa, người này tính cách quái gỡ, suy nghĩ không thể theo lẽ thường mà ước đoán.”
Ô Thiên Phong nói tiếp.
Khương Ly trầm mặc, đôi mắt híp lại một khe hẹp.
Hồi lâu hắn mới hít sâu rồi nói: “Khương mỗ đồng ý đi với ngươi một chuyến, nhưng nếu cảm thấy không thể đoạt được Ô Vận Thạch, ta sẽ lập tức rút lui!”
“Thật tốt, tiểu đệ xin cảm ơn lão đại ha ha ha” Thấy hắn vậy mà đồng ý, Ô Thiên Phong mặt cười nở hoa, cảm tạ rối rít.
Khương Ly khoát tay nói: “Ngươi trở về chuẩn bị trước, ba ngày sau chúng ta xuất phát!”
“Xin cẩn tuân chỉ thị của lão đại!”
….
Ba ngày sau, Khương Ly cưỡi Nghiệt Long lần nữa rời khỏi Xích Hỏa Thành.
Lần xuất hành này vẫn như cũ gây nên oanh động lớn, nhưng quần tu ở trong Xích Hỏa Thành tựa hồ đã quen với sự hiện thân của Nghiệt Long, nên không còn bỡ ngỡ như trước. Dù sao con hàng này mỗi ngày đều sẽ hiển hoá ra chân thân bay lượn bốn phía, giễu võ dương oai.
Ban đầu, chúng võ giả trông thấy năm trăm trượng cự long xuất hiện đều sợ hãi rối rít, để lòng hư vinh của Nghiệt Long được thõa mãn vô cùng. Nhưng dần dần, mọi người bắt đầu quen thuộc, cũng không mấy ai để ý nó nữa.
Bay ở bên cạnh Nghiệt Long là một con cấp năm Ô Nha, chính là sủng vật của Ô Thiên Phong.
Hai người hai yêu bay một mạch về phía Đông Nam, trên đường tương đối thông suốt, không gặp phải bất kỳ ma tu hay yêu thú gì chặn đường. Đến ngày thứ năm liền đã đến biên giới giữa Xích Hỏa Châu và Hắc Diệu Châu.
Trấn thủ khóa vực trận môn là một tên trưởng lão của Xích Hỏa Thần Cung, nhìn thấy Khương Ly cưỡi cự long bay đến, vội vàng cung kính chào hỏi. Cũng không cần giao nộp lộ phí liền thuận tiện thông qua.
Cứ như thế bay thêm hơn sáu ngày, Khương Ly và Ô Thiên Phong đã xuất hiện ở bên ngoài Hắc Diệu Thành.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, Khương Ly vẫn không khỏi âm thầm choáng ngợp. Nếu so về sự hùng vĩ thì Hắc Diệu Thành phải lớn hơn Xích Hỏa Thành gấp vài ba lần. Nếu đứng ở phía xa xa nhìn lại, tòa thành này chẳng khác gì một ngọn núi đồ sộ cả.
Bao bọc xung quanh Hắc Diệu Thành là một tầng kết giới màu xanh nhạt, nhìn như hiền hòa dịu nhẹ, lại ẩn chứa sát cơ um tùm. Cho dù đã đột phá tam phẩm, Khương Ly khi đối mặt với kết giới kia vẫn như cũ cảm nhận được một luồng nguy hiểm không tên.
“Thú vị!” Khương Ly nhếch miệng cười nhẹ. Lúc đến gần quan đạo chừng một dặm liền để Nghiệt Long thu hồi chân thân, lại vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài treo ở bên hông.
Ô Thiên Phong cũng đem Ô Nha thu hồi, trong lòng bàn tay đồng dạng xuất hiện một tấm lệnh bài.
Tấm lệnh bài này là thông hành lệnh. Không giống Xích Hỏa Thành, võ giả muốn vào thành chỉ cần giao nạp lệ phí là được. Ở Hắc Diệu Thành, bất kỳ võ giả nào cũng cần phải có thông hành lệnh, mới có thể thông qua hộ thành đại trận.
Quan đạo ở bốn phía Hắc Diệu Thành, người ra vào như xe cửi, mà Khương Ly cùng Ô Thiên Phong thì tùy tiện hòa vào trong dòng người, thông qua cổng thành phía Đông mà đi vào.
Khi vừa bước qua kết giới, Khương Ly bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bị người tra xét. Hắn nhíu nhíu mày, cũng không vội vã đem luồng thần niệm kia bóp diệt, mà tùy ý để nó tra xét chính mình. Vài hơi thở sau, luồng thần niệm kia chậm rãi biến mất.
Khương Ly sắc mặt bình thản như thường, tiếp tục cùng Ô Thiên Phong đi về phía Lung Linh đạo quan.
Cùng lúc đó, ở trên tầng cao nhất của Hắc Thị, một gã thanh niên tóc bạc, mặc áo bào tím đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn đột ngột mở bừng hai mắt, rồi khẽ ồ lên một tiếng.
“Minh Hải thúc thúc, có chuyện gì sao?”
Ở phía đối diện thanh niên tóc bạc là hai tên thiếu nữ. Một người mặc váy trắng, mang khăn che mặt, dáng người uyển chuyển thướt tha, bầu ngực sữa căng tròn như sắp phá vỡ lớp áo mỏng, nhưng đôi mắt của nàng lại lạnh lùng tinh khiết, cự người ở ngoài ngàn dặm.
Bên cạnh nàng là một tên thiếu nữ khác mặc váy đen, dung nhan cùng thiếu nữ mặc váy trắng có tám phần giống nhau, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt. Tên thiếu nữ mặc váy đen, mắt phượng, mày ngài, dưới khóe mắt trái mọc ra một nốt ruồi nhỏ, toát lên vẻ vũ mị, kiều diễm.
Nếu Khương Ly ở đây, tất sẽ nhận ra, thiếu nữ mặc váy đen chính là người quen cũ của hắn, Tô phu nhân.
Minh Hải Chân Vương lắc lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Ban nãy có một kẻ thú vị đi vào Hắc Diệu Thành!”
“Ồ” Thiếu nữ mặc áo đen hơi kinh ngạc, sau đó cười hì hì hỏi: “Có thể khiến cho Minh Hải thúc thúc chú ý, hẳn không phải là nhân vật tầm thường nha!”
Minh Hải Chân Vương gật gù: “Người nọ các người cũng không xa lạ gì, chính là kẻ đã gây náo động Loạn Ma Vực mấy tháng nay, Bạch Ma Diêm Vương!”
“Bạch Ma Diêm Vương?”
“Là hắn?”
Hai nữ nghe đến tên của Khương Ly, đều không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.