Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 98: Kịch Độc Vô Danh
Tô phu nhân ở bên cạnh che miệng cười khẽ, mà tu vi cao nhất Minh Hải Chân Vương thì hai mắt khép hờ, một bộ thần du thiên ngoại. Ô Thiên Phong thấy thế liền mặt già xấu hổ, thầm than: “Khổ vậy, khổ vậy, bần đạo suýt chút nữa đã quên, Hắc Diệu nhất mạch tựa hồ có phương pháp bài trừ Hắc Vận của ta. Vẻn vẹn tam phẩm Hắc Vận còn không dọa được bọn hắn...”
Khương Ly trà trộn giang hồ nhiều năm, tự nhiên đoán được ẩn ý trong lời của Tô Nhan liền nhàn nhạt hỏi: “Không biết phải làm thế nào thì mới có thể mượn được tín vật từ tay cô nương?”
“Công tử thật là tinh minh!” Tô Nhan gật đầu, chưa hề giấu diếm mà nói.
“Ta và tam muội vốn cũng dự định tới Cực Đạo Kiếm Sơn một chuyến. Tiện thể mang hai vị đi cùng không có gì là không thể. Chỉ là cần công tử đáp ứng một điều kiện!”
“Mời cô nương nói tiếp!”
Tô Nhan nghiêng đầu nhìn qua Tô phu nhân, sắc mặt xuất hiện một tia tâm tình phức tạp. Cùng lúc đó bên tai Khương Ly chợt vang lên âm thanh của Tô phu nhân, trong lời nói của nàng chẳng còn lả lướt cợt nhả như trước mà trở nên nghiêm nghị chân thành:
“Điều kiện này nói khó thì không phải quá khó, chẳng dối gạt công tử, tiểu nữ hồi bé tu luyện ra đường rẽ, trong thân thể tích tụ một loại độc tố vô danh. Muốn áp chế độc tố này, yêu cầu tu luyện Bất Diệt Chân Kinh. Ngày trước tiểu nữ từng hướng Khương công tử hỏi mượn quyển thứ nhất của Bất Diệt Chân Kinh, vốn dĩ đã áp chế được phần nào đó độc tố. Chỉ là theo tu vi tăng lên, độc tố cũng theo đó mà phát triển, đến hiện giờ quyển thứ nhất đã khó lòng áp chế.”
“Cho nên tiểu nữ mạo muội mượn công tử ba tầng đầu quyển thứ hai của Bất Diệt Chân Kinh, đổi lại chúng ta sẽ dẫn công tử và Ô tông chủ tới Cực Đạo Kiếm Sơn!”
Nghe được lời này của Tô phu nhân, Khương Ly hơi nhíu mày, sắc mặt âm tình bất định. Bất Diệt Chân Kinh là căn cơ của hắn, cũng là điều tối kỵ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài. Nếu là người khác, dám ở trước mặt đòi mượn chân kinh, hắn đã ra tay diệt khẩu.
Chỉ là nhìn thiếu nữ trước mặt. Hai hàng lông mày của hắn càng ngày càng co vào, khẽ buông ra thần niệm âm thầm dò xét.
“Ừm!” Tô phu nhân cảm nhận được thần niệm của Khương Ly, nàng không hề chống cự mà tùy tiện để hắn quan sát.
Quả nhiên!
Thần sắc của Khương Ly trong chớp mắt liền cực kỳ nghiêm túc. Trước kia vẫn chưa chú ý, giờ khắc này hắn mới phát hiện ra, có một loại độc tố tràn ngập khắp nơi trong thân thể của Tô phu nhân.
Độc tính của loại độc tố này không mạnh, nhiều nhất chỉ có năng lực độc c·hết nhị phẩm Chân Nhân, nhưng lại hư huyễn phiêu miểu, lấy cường độ thần niệm của hắn cũng khó lòng nắm bắt được.
Loại độc tốt này đang điên cuồng cắn nuốt sinh cơ của nàng, lấy tốc độ thôn phệ ấy, nếu là nhị phẩm Chân Nhân bình thường chỉ sợ đ·ã c·hết từ lâu. Tuy nhiên bên trong thân thể Tô phu nhân lại đồng dạng tồn tại một loại lực lượng kỳ dị khác, liên tục tản ra sinh cơ, bổ sung lượng sinh cơ vừa mất, dần dần biến thành một trạng thái cân bằng vi diệu.
Loại lực lượng kỳ dị đó, Khương Ly vừa nhìn liền nhận ra, chính là lực lượng của Bất Diệt Chân Kinh. Tô phu nhân cũng tu luyện Bất Diệt Chân Kinh, chỉ có điều nàng không ngộ ra Bất Diệt Chân Ý, thành ra lực lượng này cùng hắn tương đối khác biệt.
Khương Ly thu hồi thầm niệm, chậm rãi suy tư.
Mà đám người Tô phu nhân thì đều im lặng chờ quyết định của hắn.
Nửa khắc sau, Khương Ly chợt hít sâu một hơi đáp: “Tốt!”
Gặp hắn đồng ý, trong ánh mắt đen tuyền của Tô phu nhân lóe lên tia vui mừng, mà Tô Nhan cùng Minh Hải Vương thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Ô Thiên Phong híp mắt liếc qua Tô phu nhân và Khương Ly vài lượt, mặc dù không rõ bọn họ trao đổi cái gì, nhưng tựa hồ đã đạt thành giao dịch nào đó.
Khương Ly vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm thẻ ngọc trống rỗng, dùng thần niệm đem ba tầng đầu quyển thứ hai của Bất Diệt Chân Kinh cẩn thận ghi chép vào, rồi đặt vào trong lòng bàn tay của thiếu nữ.
Tô phu nhân chưa vội quan sát, mà đem thẻ ngọc thu hồi.
Khương Ly không nói gì, đưa mắt nhìn về phía Tô Nhan.
Đối phương gật gật đầu, đối với Minh Hải Chân Vương chắp tay nói:
“Ta và tam muội cùng hai vị đạo hữu đi trước Cực Đạo Kiếm Sơn, chuyện của Hắc Thị làm phiền Minh Hải thúc thúc chú ý nhiều hơn!”
Minh Hải Chân Vương mở hé hai mắt, cười nhẹ nói: “Các ngươi đi thôi!”
Tô Nhan nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, mà ngay tại chỗ kích hoạt phi kiếm.
Chỉ thấy phi kiếm lóe lên, kiếm mang chói sáng, tiếp theo liền đem không gian chém ra một cái thông đạo.
“Mọi người chú ý theo sát ta!”
Tô Nhan nói, cầm chặt phi kiếm, nhấc chân hướng về phía thông đạo mà đi đến, Tô phu nhân cười hì hì, theo sát ở phía sau.
Khương Ly cùng Ô Thiên Phong liếc nhau một mắt, đồng thời bá·m s·át hai nàng.
Lúc vừa bước vào trong thông đạo, Khương Ly chỉ cảm thấy một trận chói mắt, trắng sáng đến không thể nào mở mắt ra, nhoáng cái đã xuất hiện ở một chỗ thiên địa khác.
Ánh sáng chói lòa vừa tắt, Khương Ly mới nhìn rõ phong cảnh ở trước mặt.
Nơi đây, trên bầu trời che kín vết rách cùng thương tổn.
Dưới mặt đất là cuồn cuộn nước biển, sát khí đìu hiu.
Trên thương khung vỡ nát, hằn lên từng vết nứt chằng chịt, cực kỳ quái dị.
Mà dưới mặt biển thì không sóng không gió, tĩnh mịch đến quỷ dị. Không khí vô cùng lạnh lẽo, khóe miệng vừa thở ra hơi nước, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ thành bông tuyết.
Trên biển không có lục địa, chỉ có sáu tòa núi cổ trôi nổi ở phương xa. Sáu tòa núi cổ này không hề tiên vụ lượn lờ, tử khí triều dâng, mà âm u tràn đầy tử khí.
Trong đó, càng có một ngọn núi cổ, tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, làm cho người ta cảm giác sởn gai ốc. Thậm chí chỉ hướng về phía ngọn núi cổ kia nhìn một chút, đám Khương Ly đều cảm thấy hãi hùng kh·iếp vía.
Khương Ly nhìn sang bên cạnh, bốn người bọn họ đang đứng ở trên một thanh phi kiếm to lớn, đang chậm rãi hướng về phía sáu ngọn núi cổ mà bay nhanh.
Phi kiếm này cực kỳ kỳ dị, tỏa ra năng lượng, đem bọn họ bảo hộ chặt chẽ.
"Đây là…” Khương Ly giật mình, sững sờ chốc lát, chỉ cảm thấy Cửu Không Kiếm Giới này vô cùng quen thuộc, hắn tựa hồ đã từng đi qua.
“Kiếm Sơn!” Khương Ly thì thào, nội tâm hồi tưởng lại chuyện mấy chục năm trước lúc còn ở Thiên Nhai Đảo, hắn từng đi một chuyến Kiếm Sơn.
Khung cảnh ở Kiếm Sơn, cùng với nơi đâu giống nhau như đúc.
Điểm khác biệt duy nhất, đó là sáu ngọn kiếm sơn đều chỉ là hư huyễn, mà cổ sơn ở nơi này thì đều hoàn toàn chân thực.
Chăm chú nhìn về phía sáu ngọn núi, hắn đã chắc chắn mười phần.
Kiếm sơn ở Thiên Nhai Đảo, rất có khả năng là hình chiếu của sáu tòa kiếm sơn ở nơi đây.
Nếu như vậy, sáu tòa kiếm sơn trước mặt, hẳn là Thiên Đạo Kiếm Sơn, Tuyệt Đạo Kiếm Sơn, Diệt Đạo Kiếm Sơn, Sinh Đạo Kiếm Sơn, Vạn Đạo Kiếm Sơn và Cực Đạo Kiếm Sơn.
Hoàng đạo nhân tọa trấn ở Cực Đạo Kiếm Sơn, như vậy ông ta hẳn là đương đại Chưởng Kiếm Đế Quân rồi.
Phi kiếm chở bốn người Khương Ly bay vụt qua bầu trời, chớp mắt đã tiếp cận sáu tòa núi cổ, cuối cùng dừng ở tòa núi cổ thứ sáu.
Trước mặt bọn hắn là một cái thung lũng cắm đầy cổ kiếm, liếc mắt nhìn không thấy phần cuối.
Mỗi thanh cổ kiếm, đại diện cho một môn kiếm pháp.
Cắm ở dưới thung lũng hầu hết đều là phàm cấp kiếm pháp, chỉ có kiếm pháp đạt tới nhất tinh trở lên mới đủ tư cách cắm ở chân núi. Càng hướng l·ên đ·ỉnh núi, cấp bậc của kiếm pháp càng cao. Mà dựng sừng sững ở đỉnh của sáu ngọn Kiếm Sơn, chính là sáu thanh cự kiếm.
Sáu thanh cự kiếm này, đại diện cho sáu môn kiếm pháp mạnh nhất trong thiên địa.