Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 99: Chưởng Kiếm Đế Quân

Chương 99: Chưởng Kiếm Đế Quân


Vừa tiếp cận Cực Đạo Kiếm Sơn, phi kiếm dưới chân bọn họ khẽ thu nhỏ rồi rơi vào trong lòng bàn tay của Tô Nhan.

Bốn người Khuơng Ly chầm chậm hạ xuống mặt đất, xung quanh bọn họ là ngàn vạn thanh cổ kiếm, vô cùng vô tận.

Chứng kiến cảnh tượng kỳ vĩ như thế, đừng nói tính tình hoạt bát Tô phu nhân, ngay cả Ô Thiên Phong cũng đầy mặt hiếu kỳ, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh không ngừng nhìn ngó xung quanh.

“Đây là Cửu Không Kiếm Giới sao, quả thực hùng vĩ trác tuyệt!”

Tô Nhan và Tô phu nhân đều gật đầu tán đồng.

Mà Khương Ly thì bình thản hơn nhiều, dù sao hắn từng đến kiếm sơn một lần.

Chỉ là điều khiến hắn tương đối bất ngờ, đó là lúc bọn họ hạ xuống mặt đất, đám cổ kiếm ở xung quanh không hề tiến hành công kích, mà rất có quy luật tản ra xung quanh.

Lúc bọn họ tiến l·ên đ·ỉnh núi, bầy kiếm cắm ở trên núi, càng nối đuôi nhau lùi ra hai bên, tạo thành một con đường độc đạo.

Cực Đạo Kiếm Sơn cao hơn ba vạn trượng, bởi vì không thể phi hành, nên chỉ có thể leo bộ lên.

Dọc theo đường núi, đi chừng vạn trượng, chính giữa đường bỗng nhiên xuất hiện một tòa bia đá đội trên lưng một con rùa đen.

Rùa đen bên dưới bia đá trông vô cùng sống động, nhìn kỹ mới phát hiện, đây không ngờ là t·hi t·hể của một con Huyền Vũ đ·ã c·hết đi vô số năm, sớm đã hóa đá. Chỉ là uy áp ở trên người nó vẫn chưa hề tiêu tan.

Uy áp quá mạnh, Khương Ly lập tức đoán được, con Huyền Vũ đ·ã c·hết này, lúc còn sống có thể so với lục phẩm Đế Quân.

Bia đá ở trên lưng Huyền Vũ thì tương đối bình thường, nhìn không ra bất kỳ chỗ bất phàm nào, mặt trên vẻn vẹn viết hai chữ.

Hai chữ này lấy Yêu Huyết mà viết, nét mực đến nay vẫn còn đỏ thẫm, như có thể thấm ra máu.

Thế Thiên!

Hai chữ mỗi chữ đều lộ ra từng tia bá khí bễ nghễ thiên hạ, dường như lợi kiếm bộc lộ phong mang, khiến cho người khác không thể nào nhìn thẳng.

Mà mặt sau của bia đá thì có khắc một hàng chữ nhỏ.

“Nửa đời trước, tính tình ngang ngược, gặp thiên địa bất công, liền thế thiên hành đạo.”

Phần đề chữ ghi là Hoàng Diệt Thế, thời gian là Hoang Cổ Lịch tám vạn ba ngàn bốn trăm ba mươi một năm.

Hoàng Diệt Thế? Khương Ly nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là tên thật của Hoàng Đạo Nhân?

Mà Hoang Cổ Lịch, Khương Ly xem như biết rõ. Hai mươi vạn năm trước, Hoang Cổ Thánh Nhân chứng đạo thành công, thì lập ra lịch pháp này.

Thời gian đổi dời, Thánh Nhân sớm đã biến mất, Hoang Cổ giới cũng từ lâu bị chia thành Tứ Hoang Nhất Hải. Nhưng võ giả đời sau vẫn có không ít người sử dụng loại lịch pháp này.

Theo thời gian ghi trên bia đá mà tính toán, thì ước chừng khoảng mười hai vạn năm trước.

Muời hai vạn năm trước, nếu Hoàng Diệt Thế chính là Hoàng đạo nhân, như vậy tu vi của Hoàng đạo nhân chỉ sợ không phải đơn giản là cửu phẩm Đế Quân.

“Hoàng Diệt Thế! Tiểu nữ nhớ không nhầm, ngày trước Hoàng tiền bối từng nói, đây là tên tục của ngài ấy trước khi thành Đế!” Tô Nhan giải thích.

Ừm! Ánh mắt của Khương Ly khẽ động, Hoàng đạo nhân chưa thành đế, liền g·iết qua Huyền Vũ tộc Yêu Đế sao, cũng thật là một cái nhân vật hung ác.

Quay đầu nhìn kỹ hai chữ “Thế Thiên” Khương Ly chỉ cảm thấy hai chữ này bộc lộ phong mang, thịnh khí lăng nhân, có thể thấy, Hoàng đạo nhân lúc chưa thành Đế, sở hữu cá tính lăng liệt đến mức nào.

Lại liên tưởng đến câu “Gặp thiên địa bất công, liền thế thiên hành đạo” quả thực vô cùng hung hăng càn quấy. Trong đầu Khương Ly không tự chủ xuất hiện hình tượng một vị cường giả hoành hành thế gian, thay trời hành đạo.

Bốn người nhìn bia đá chốc lát, liền tiếp tục hướng về đỉnh núi mà đi, lại đi thêm một vạn trượng, bọn họ nhìn thấy tấm bia đá thứ hai.

Tám bia đá này, có chân là tượng rùa đá bình thường, không còn là chân chính yêu thi.

Mặt trước bia đá cũng khắc hai chữ, chỉ là hai chữ này thiếu đi mấy phần sát phạt quyết liệt, nhiều thêm chút hồn hậu, trầm trọng.

Hộ Thiên!

Mặt sau đồng dạng khắc một hàng chữ.

“Nửa đời còn lại, ngoại giới Kiếp Dân tứ ngược bốn phương. Ngô lấy sức một người ngăn cản Kiếp Dân mười hai Đế, góp sức mọn bảo hộ thương sinh. Vì thế mà ngộ được chân lý, bước vào Đế cảnh đỉnh phong!”

Phần đề chữ ghi là Chưởng Kiếm Đế Quân, thời gian là Hoang Cổ Lịch mười vạn bốn ngàn tám trăm sáu mươi hai năm.

Không cần hỏi, Chưởng Kiếm Đế Quân tám phần là phong hào chưởng vị Đế Quân của Hoàng đạo nhân.

Dựa theo thời gian đề trên bia đá, Hoàng đạo nhân đột phá cửu phẩm Chân Đế vào khoảng hơn chín vạn năm trước.

Khương Ly chăm chú nhìn tòa bia đá thứ hai này, tâm tình phức tạp.

Tòa bia đá thứ nhất, thịnh khí lăng nhân, cho thấy Hoàng đạo nhân là kẻ hung hãn độc ác, cho rằng thiên địa bất công, mà đòi thay trời hành đạo.

Tòa bia đá thứ hai mặc dù không còn thịnh khí khi xưa, lại bao hàm thiên ha thương sinh ở bên trong. Nghĩ đến năm đó Kiếp Tộc xâm lấn, Hoàng đạo nhân vì thiên hạ hưng vong mà đứng ra.

Khương Ly tuy không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng đối với loại người lòng mang thiên hạ, vẫn tương đối kính trọng.

Bốn người tiếp tục hướng về phía đỉnh núi đi tới, lại đi thêm một vạn trượng rốt được thấy được phong cảnh ở trên đỉnh núi. Chỉ thấy phía trước là một ngôi miếu cổ, bên ngoài miếu thờ đứng thẳng một thanh cổ kiếm cao lớn chót vót, tỏa ra kiếm ý bức người.

Thanh cổ kiếm này dựng thẳng ở trên đỉnh Cực Đạo Kiếm Sơn, đại biểu cho một môn kiếm pháp mạnh nhất trong thiên địa.

Lấy tu vi của Khương Ly chỉ tùy tiện liếc qua cổ kiếm một chút, đã thấy hai mắt đau nhói, không dám nhìn thêm, chứ đừng nói những người khác.

Lúc đám người Khương Ly vừa đặt chân l·ên đ·ỉnh núi thì từ bên trong miếu cổ, chợt thổi qua một cơn gió nhẹ, ẩn ẩn tiếng kiếm minh.

Từ bên trong cửa miếu đi ra một lão nhân mặc áo xanh, thân hình gầy gò.

Lão nhân này tu vi nội liễm, không để lộ mảy may, nhưng mà lúc giơ tay nhấc chân lại cùng đại đạo tương hợp, cả người tâm ý viên mãn, hầu như không có tỳ vết.

Lão nhân mặc áo xanh này chẳng ai khác, chính là Hoàng đạo nhân.

“Xin ra mắt tiền bối!”

Tất cả mọi người không ai bảo ai đều cung kính chắp tay, nào dám thất lễ.

Lão nhân áo xanh đưa mắt nhìn qua bọn họ một lượt, cuối cùng dừng phía Tô Nhan, thản nhiên hỏi:

“Tô gia tiểu nha đầu, ngươi tìm đến Cực Đạo Kiếm Sơn là có chuyện gì cấp bách sao?”

Nghe lão nhân hỏi vậy, nội tâm Tô Nhan âm thầm xấu hổ. Ba năm trước Hoàng đạo nhân trước khi rời đi đem phi kiếm tặng cho nàng, xem như đồ vật bảo mệnh, ngày nào đó gặp phải nguy cơ trí mạng, thì kích hoạt phi kiếm chạy đến Cửu Không Kiếm Giới. Hoàng đạo nhân sẽ bảo vệ nàng một mạng. Không nghĩ, nàng lại lợi dụng phi kiếm đến đây làm phiền ông ta.

Chương 99: Chưởng Kiếm Đế Quân