Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 8: Trần Phu Tử
“Dám công nhiên g·iết người ở trong nội thành, ngươi có biết tội của mình hay không?” Nhìn thấy thái độ khinh khỉnh của Khương Ly, người đàn ông trung niên càng lộ ra vẻ giận dữ quát,
Khương Ly nhìn gã một chút, cười gằn: “Các hạ buộc tội thật là lưu loát. Chỉ có điều, nếu Khương mỗ nhìn không nhầm, ban nãy, lúc họ Diệp gây sự với ta, mấy vị tựa hồ cũng đã có mặt ở gần đây. Nhưng vì sao lại không đứng ra ngăn cản hành vi của bọn hắn, ngược lại phải đợi đến bây giờ mới xuất hiện?”
“Hừ! Diệp Phàm vốn dĩ chỉ muốn vây đánh ngươi một trận, chúng ta tự nhiên không thèm quản. Nhưng nhà ngươi lại tàn nhẫn đem tất cả đều g·iết c·hết. Rõ ràng không đem quy củ của Thanh Hà Thành để ở trong mắt, bổn quan thân là Thành Vệ Binh phó thống lĩnh, tất nhiên phải đem ngươi tróc nã quy án”
“Hắc! đúng là chính khí lẫm nhiên!” Khương Ly cười lạnh. Các thành trì ở Đại Ngụy vương triều trước đây quả thật có quy củ: Cấm võ giả tụ chúng gây sự, ở trong thành công khai g·iết người! Chỉ có điều, thời gian trôi qua, vốn cường thịnh Đại Ngụy, bây giờ đã ốc không mang nổi mình ốc, đâu còn lực lượng mà quản lý võ lâm nhân sĩ, đừng nói g·iết người, coi như đồ tông diệt tộc, triều đình cũng mặc kệ không hỏi.
Kẻ trước mặt lời nói đầy chính khí lẫm nhiên, nhưng rõ ràng là đang muốn lấy việc công làm việc tư.
“Mặc kệ ngươi ngụy biện thế nào, trước tiên theo bản quan đến đại lao một chuyến rồi hẵng tính” Người đàn ông mặt ưng lạnh giọng nói.
“Ồ, nếu chúng ta không đi thì sao?”
“Cái này cũng không phải do các ngươi, người đâu, đem bọn chúng bắt lại giải vào đại lao cho ta!”
Người đàn ông mặt ưng phất tay hạ lệnh. Lập tức hai mươi vị võ giả mặc áo tím phía sau lưng ý đồng loạt xách lên yêu đao, đem Khương Ly cùng Lục Liễu, Hồng Miên vây xung quanh.
“Công tử!”
Lục Liễu và Hồng Miên cầm chặt trường kiếm đứng hộ pháp hai bên người hắn, trên vẻ mặt đều cực kỳ ngưng trọng.
Ở Thanh Hà Quận, môn phái, gia tộc nhiều như cá diếc sang sông, nhưng thế lực mạnh nhất vẫn như cũ là triều đình. Mà đại diện chính là phủ Thái Thú.
Thanh Hà Quận Thái Thú Đặng Kinh là tứ phẩm tông sư cao thủ, dưới trướng có hai vị ngũ phẩm tham tướng, cùng tám ngàn giáp sĩ. Thực lực mạnh mẽ, coi như Vũ Dương Tông, Tào Bang các phương thế lực lớn cũng phải nghe lời răm rắp. Toàn bộ Thanh Hà Quận, có thể chống đỡ phủ Thái Thú, cũng chỉ có một mình Văn Viện mà thôi. Nguyên nhân đơn giản là bởi vì Văn Viện viện trưởng Trần phu tử, cũng là một vị tông sư.
Võ đạo trung tam phẩm, lục phẩm được xưng là đại vũ sư. Đại vũ sư đao thương bất nhập, lấy một địch trăm, nếu tham quân có thể làm giáo úy. Ngũ phẩm lại xưng là vũ tướng, đạt tới cảnh giới này, toàn thân nội lực cuồn cuộn không dứt, một người đủ phá ngàn quân, gia nhập triều đình, có thể làm tướng quân.
Mà tứ phẩm thì là vũ tông, hay tông sư. Đạt tới cảnh giới tông sư, dù cho vạn quân bao vây vẫn có thể lui tới tự nhiên. Hơn ba trăm năm trước, lúc thần vật còn chưa giáng lâm nhân gian. Tứ phẩm vũ tông, chính là cao thủ đỉnh tiêm ở trên chốn giang hồ. Hiện tại võ học hưng thịnh, vũ tông đã không còn là võ đạo điểm cuối, nhưng tông sư cao thủ vẫn cao cao tại thượng, khó lòng với tới.
Nhắc đến phủ Thái Thú, liền không thể không nhắc tới tám ngàn giáp sĩ. Nghe đồn mỗi vị giáp sĩ, tu vi võ đạo thấp nhất cũng là cửu phẩm hậu kỳ vũ đồ. Bát phẩm vũ giả làm thập phu trưởng, thất phẩm vũ sư làm bách phu trưởng, lục phẩm đại vũ sư làm thiên phu trưởng, cộng thêm hai vị tham tướng.
Nói không ngoa, chỉ cần ba ngàn giúp sĩ, đã đầy đủ để càn quét hầu hết các thế lực ở Thanh Hà Quận.
Thanh Hà Thành Vệ Binh, uy danh mặc dù không bằng tám ngàn giáp sĩ. Nhưng cai quản Thanh Hà Thành nhiều năm như vậy, thực lực tự nhiên không yếu đi nơi nào.
Công tử nhà các nàng vừa g·iết c·hết Diệp Phàm chưa nói, hiện tại còn muốn đắc tội với Thành Vệ Binh. Lục Liễu, Hồng Liên bỗng cảm thấy áp lực trùng trùng.
Mà Khương Ly nhìn thấy bộ dạng lập loè sát khí của đám Thành Vệ Binh, cõi lòng cũng lạnh xuống.
"Hồng Liên, kiếm của bản công tử!"
Khương Ly nhàn nhạt nói.
Hồng Liên nghe vậy, nhanh chóng cởi bỏ chuôi kiếm đeo ở sau lưng, ném cho hắn, kêu lên:
"Công tử! Mời tiếp kiếm"
Khương Ly khoát ống tay áo, cầm lấy thân kiếm, tiếp theo lưỡi kiếm sáng choang thoát ra khỏi vỏ, chỉ về phía người đàn ông mặt ưng, hai mắt híp thành một đường.
"Muốn bắt chúng ta? vậy trước tiên phải hỏi kiếm ở trong tay Khương mỗ có đồng ý hay không?"
Vừa nói xong, trên người hắn toát ra từng tia khí cơ lạnh lẽo. Nhìn từ xa, Khương Ly chẳng khác nào lưỡi kiếm vừa rời vỏ, phong mang tất lộ.
"Hí"
Sát khí tản ra xung quanh, để tất cả mọi người, bao quát người đàn ông mặt ưng ngưng đều không tự chủ lùi về sau nửa bước.
"Đáng giận!" Phát hiện chính mình vậy mà bị khí thế của Khương Ly ép lui. Y vừa kinh vừa giận.
Đồng thời, trong đáy mắt y loé lên một tia tàn khốc. Chính mình đường đường là Thành Vệ Binh phó thống lĩnh, hơn nữa còn là một vị lục phẩm đại vũ sư. Lại bị một kẻ hèn bát phẩm tiểu bối doạ lui, lý nào lại như vậy.
Nếu để đám đồng liêu biết được, thì uy danh cả đời của y chẳng phải đều đi quét rác rồi ư?
Càng nghĩ càng giận, y không đôi co thêm nữa, mà vươn tay nâng lên đại đao, toàn thân khí thế không chút nào giữ lại mà bao trùm bốn phía.
Trong lúc nhất thời, hai bên giương cung bạt kiếm, sắp phải đánh nhau. Chợt từ trong đám người vây xem, vang lên một tiếng ho khan: "Khụ khụ!"
Tiếp theo từ bên trong đi ra hai người một già, một trung niên.
Kẻ vừa ho khan chính là người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh.
"Gặp qua Trần phu tử!"
"Gặp qua Trần tông sư!"
"Gặp qua viện trưởng!"
Hai người này vừa xuất hiện, toàn trường bỗng chốc trở nên ồn ả. Bất kể là Văn Viện đệ tử, võ giả hay bình dân bá tánh đều thi nhau chào hỏi.
Bởi vì người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh, chính là viện trưởng của Thanh Hà Văn Viện, Trần phu tử.
"Lưu Kính ra mắt Trần tông sư. Lưu mỗ quản lý không nghiêm, để người tới trước cổng Văn Viện làm loạn, ảnh hưởng tới việc thanh tu của ngài, mong Trần tông sư bỏ quá cho"
"Thì ra là Lưu đại nhân. Bọn họ gây sự ở trước cổng Văn Viện, cũng không ảnh hưởng gì đến ta. Nên đại nhân không cần phải hối lỗi"
"Chỉ là Trần mỗ có một việc nhỏ muốn nhờ vả Lưu đại nhân. Chẳng hay có được không?" Trần phu tử cười khẽ hỏi.
"Trần tông sư, mời nói!"
Lưu Bình nghe thế liền khẩn khoản đáp lời. Dù sao trước mặt y, nhìn như hiền hoà Trần viện trưởng, chính là một vị tứ phẩm tông sư, địa vị cùng Đặng Thái Thú tương đương.
Trần phu tử gật gù, nâng tay chỉ về Khương Ly, lại chỉ về phía t·hi t·hể của Diệp Phàm nói: "Hai người bọn họ vốn là ân oán cá nhân. Hơn nữa, ban đầu cũng là do người tuổi trẻ họ Diệp gây sự trước. Cho nên chuyện này…theo ý Trần mỗ liền dừng ở đây nhé"
"Chuyện này…" Lưu Bình đắn đo, gã mặc dù không thích thái độ của Khương Ly, nhưng hiện tại Trần phu tử đã lên tiếng, y tự nhiên khó có thể làm theo ý mình.
Hơn nữa, coi như y khăng khăng muốn bắt Khương Ly, cấp dưới của y chưa chắc đã dám.
Chớ nên coi nhẹ quyền uy của một vị vũ tông trong lòng võ giả bình thường.
"Tốt, nếu Trần tông sư đã nói như vậy, Lưu mỗ cũng không truy cứu thêm"
Đắn đo giây lát, Lưu Bình hạ giọng nói, đồng thời quay sang phía Khương Ly, hỏi:
"Các hạ có dám để lại tên tuổi, lai lịch của chính mình sao?"
"Khương mỗ đi không đổi họ, ngồi không đổi tên. Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Ly!"
"Tốt, Khương Ly, rất tốt Đúc Kiếm Sơn Trang…rút lui!"
Lưu Bình quan sát thật kỹ bộ dạng của Khương Ly, tiếp theo phất tay liền dẫn người rút lui.