Chương 38: Văn Viện Trần Bình An, Đến Đây Bái Sơn
Thanh Hà Thành Phủ Thái Thú, thư phòng.
Một chiếc đèn lồng bằng lưu ly rủ xuống, bên trong khảm lấy mười mấy viên dạ minh châu to bằng nắm tay, tràn ra ánh sáng nhu hòa.
Để người ta kinh ngạc chính là đường đường thư phòng của một quận Thái Thú lại bố trí vô cùng mộc mạc thanh nhã, hiếm thấy ngọc thạch vàng bạc chỉ có ít ỏi mấy tấm tranh chữ, còn có vài cái bình hoa.
Đằng sau bàn đọc sách, ngồi một người đàn ông trung niên thân mặc cẩm bào đang cúi đầu đọc thư tín.
Người đàn ông khuôn mặt hơi dài, râu ngắn ba tấc, dáng vẻ quý khí, trên thân lộ ra một tia khí thế như có như không.
Kẻ này không ai khác, chính là đương nhiệm Thái Thú, cũng là một trong hai vị Tông sư cường giả ở Thanh Hà Quận, Đặng Kinh.
Chỉ là hiện tại, thần sắc của y có chút âm trầm, nheo mắt nhìn chằm chằm thư tín trong tay.
Trước bàn đọc sách, quỳ lấy một gã đàn ông thân hình cao lớn, mặc chiến giáp, hông đeo trường kiếm.
Đặng Kinh Thái Thú đọc thư tín hồi lâu, chợt cười gằn một tiếng, nói:
“Hay cho một cái Đúc Kiếm Sơn Trang, hay cho một cái Khương Ly”
“Phạm Diêu, thay ta chuyển lời đến Triệu Vô Cực, bảo hắn phải nhanh chóng giải quyết xong Đúc Kiếm Sơn Trang. Hơn nữa, bản quan muốn tiểu tử tên Khương Ly kia, nhất định phải c·hết”
“Thái Thú thứ tội, mạt tướng đã sai thuộc hạ đến Vũ Dương Tông thúc giục ba lần, nhưng mỗi lần đều không gặp được Triệu Vô Cực, hắn tựa hồ đang bế quan chuẩn bị tấn thăng tông sư. Vũ Dương Tông những người khác, bởi vì lần trước đại bại ở Đúc Kiếm Sơn Trang, đã không còn sức tái chiến”
“Hừ!” Đặng Kinh nghe thế thì cười lạnh, sắc mặt càng thêm âm trầm: “Một con c·h·ó nuôi cho béo mập rồi thì quên luôn chủ nhân của mình là ai...”
“Nếu không mạt tướng tự mình kéo quân đến san bằng Đúc Kiếm Sơn Trang?” Phạm Diêu chần chờ nói.
“Không vội, hiện tại thời cơ chưa thành thục” Đặng Kinh lắc đầu khoát tay.
“Vậy chúng ta còn phải chờ đợi đến khi nào?”
“Sắp rồi, bản quan nhận được tin tức, Thiên Ma Giáo vị kia mấy ngày trước đã trở về Đại Ngụy, rất nhanh Thượng Kinh sẽ xuất hiện biến cố kinh thiên động địa. Kia chính là lúc thời cơ vừa đến. Bây giờ, Thanh Hà Thành có Trần Bình An tên mọt sách kia nhìn chằm chằm, không tiện động binh”
“Vậy để mạt tướng tự mình lên Vũ Dương Tông một chuyến” Phạm Diêu trầm giọng nói.
Đặng Kinh Thái Thú lần nữa lắc đầu nói: “Việc đó để người bên dưới đi làm, còn ngươi thay ta đến ta đến Bố Hải Khẩu chiêu mộ Tào Vũ Sinh”
“Tương lai đại thế ở ngay trước mắt, chúng ta nhất thiết phải nắm giữ Ngân Giang bến tàu trong tay”
“Mạt tướng lĩnh lệnh”
………
Đúc Kiếm Sơn Trang, Khương Ly còn chưa biết chuyện mình trở thành Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín. Mà dù biết hắn cũng chẳng để ý.
Những ngày này, hắn dành thời gian tu luyện ở trong cấm địa, rảnh rỗi thì trêu chọc Lục Liễu cùng Hồng Miên, cuộc sống trôi qua tương đối nhàn nhã.
Ngược lại, Đúc Kiếm Sơn Trang từ lúc tuyên bố cải cách đến nay, tất cả mọi người trên xuống dưới đều bận bịu tối mắt tối mũi.
Có điều mặc dù mệt nhọc nhưng không ai oán thán nửa câu, bọn họ là môn nhân của Đúc Kiếm Sơn Trang, sơn trang liên tục lớn mạnh, bọn họ cũng được thơm lây nha.
Hơn nữa, nồng độ nguyên khí ở trong sơn trang so với bên ngoài dày hơn gấp ba lần. Ở trong sơn trang tu luyện một năm, bằng bên ngoài tu luyện ba năm, phúc lợi như thế không phải chỗ nào cũng có.
Lại thêm sơn trang phổ biến chế độ cống hiến, chỉ cần sở hữu điểm cống hiến, liền có thể trao đổi đủ loại công pháp, vũ kỹ, đan dược. Điều này càng thêm kích thích nỗ lực lao động của mọi người.
Tâm tình phức tạp nhất tự nhiên là đám môn đồ Vũ Dương Tông. Trước đó mấy ngày, bọn họ b·ị b·ắt làm tù binh, cuối cùng vì sống sót mà lựa chọn gia nhập Đúc Kiếm Sơn Trang. Vốn dĩ còn cho rằng tiền đồ của mình sẽ triệt để dập tắt.
Nhưng sau khi hòa nhập vào cuộc sống nơi đây mới biết, điều kiện tu hành ở Đúc Kiếm Sơn Trang còn tốt hơn ở Vũ Dương Tông gấp nhiều lần.
Nhiều người bắt đầu tự hỏi, b·ị b·ắt làm tù binh là kiếp nạn, hay là cơ duyên?
…….
Thời tiết mùa hè, thỉnh thoảng sẽ có mưa rơi.
Đôi khi là một trận mưa to, đôi khi là từng trận mưa phùn kéo dài.
Mưa phùn ung dung rơi xuống xuống trên mặt đất vốn bị phơi nắng đã lâu, từng luồng mùi tanh của bùn đất xông lên mũi.
Trên quan lộ, một chiếc xe ngựa nhấp nhô bánh xe, xuyên qua tầng tầng màn mưa, lao vùn vụt về phía trước.
Rất nhanh xe ngựa dừng ở phía trước sơn môn của Đúc Kiếm Sơn Trang.
Ngồi ở vị trí xa phu là một lão giả mặc áo gai sờn, đầu tóc lấm tấm bạc, khí tức trên người lúc cao lúc thấp.
Lão giả ghì chặt dây cương, tiếp theo khom người nói với thân ảnh ở trong buồng xe: “Lão gia, đã đến nơi”
Màn che xe ngựa xốc lên, một người đàn ông trung niên mặc nho sam, tóc dài búi sau lưng, chầm chậm bước xuống.
Người đàn ông dẫm chân trên mặt đất ẩm ướt, đánh giá tòa sơn trang trước mặt, trong đôi mắt không khỏi hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Ở trong con mắt của hắn, Đúc Kiếm Sơn Trang lại bị bao bọc bởi một cái kết giới màu xanh nhạt. Bên trên kết giới, hiển hiện từng đạo phù văn chi chít không ngừng lưu chuyển, nhìn kỹ, những phù văn kia lại giống như từng đốm lửa nhỏ vậy.
“Trận pháp thật là tinh diệu!” Quan sát hồi lâu, người đàn ông mặc nho sam mới cảm thán một câu.
“Trận pháp?” Lão giả mặc áo gai cung kính đứng ở bên cạnh nhíu mày nghi hoặc. Người đàn ông trong mắt phong vân biến hóa, lão ta lại nhìn không ra.
Lão ta chỉ thấy lão gia nhà mình đứng ở trước sơn môn hồi lâu, chưa chịu đi vào, còn khen trận pháp tinh diệu.
“Trước đây, Vũ Dương Tông nhân mã tựa hồ bị trận pháp ngăn chặn ở ngoài nửa tháng trời, không thể tiến vào Đúc Kiếm Sơn Trang nửa bước. Chính là trận pháp mà lão gia vừa nói sao? Trận pháp kia không phải đã bị phá hư rồi ư?” Lão đầu nghi ngờ nói.
“Lão gia, chúng ta vào thôi!” Gặp lão gia nhà mình mãi không chịu tiến lên, lão giả có chút sốt ruột thúc d·ụ·c.
Chỉ là người đàn ông mặc nho sam khẽ lắc đầu, đáp: “Lão Hoàng, chúng ta không vào được?”
“Vì sao vậy?” Lão đầu càng thêm nghi ngờ.
Người đàn ông trung niên cười nhẹ, không giải thích mà nói:
“Ngươi tự mình đi xem là biết”
“Tốt” Lão đầu không tin tà, nhấc chân hướng về trong sơn môn mà đi.
Chỉ là vừa đi được ba bước, liền đụng phải thứ gì đó, tiếp theo toàn thân ông ta sững sờ tại chỗ, đồng thời toàn thân b·ốc c·háy.
“Thứ gì?” Lão đầu giật mình, vội vã vận dụng khinh công nhanh nhẹn như chim yến nhảy về sau, đồng thời điều động nội khí, đem hỏa diễm dập tắt.
Mặc dù động tác của lão ta rất nhanh, nhưng vẫn bị hỏa diễm đốt cho quần áo cháy xém, đầu tóc rối bời, trông vô cùng chật vật.
Người đàn ông mặc nho sam thấy tình cảnh đó, không nhịn được mà cười phá lên, nhấc tay chỉ về phía tối phương nói:
“Lão Hoàng à Lão Hoàng, rốt cuộc ăn phải thiệt thòi rồi, hahaha”
Lão Hoàng sắc mặt xấu xí, kiêng kỵ nhìn về vị trí ban nãy, trầm giọng nói:
“Trận pháp quả thật tinh diệu, bình thường lục phẩm đại vũ nếu vô tình chạm phải thứ này, nếu không nhanh chóng làm ra phản ứng nhất định sẽ c·hết không có chỗ chôn”
Người đàn ông mặc nho sam gật gù, lại bổ sung: “Nếu Trần mỗ đoán không lầm, đây không phải là công kích trận pháp, công năng chủ yếu của nó là để phòng ngự”
“Ầy” Lão đầu họ Hoàng nghe nói thế, càng thêm kinh ngạc.
“Trận pháp trước mặt, ngay cả Trần mỗ cũng không thể công phá. Cấp bậc cực kỳ cao, chỉ sợ đã đạt tới thất phẩm bên trên”
“Ý lão gia nói, bố trí trận pháp này là một vị trận đạo tông sư?” Lão đầu há hốc mồm nói.
Vũ giới trận pháp sư cùng võ đạo giống nhau, đều chia thành cửu phẩm, nhất phẩm đến tam phẩm là trận pháp sư, tứ phẩm đến lục phẩm là trận pháp đại sư, mà thất phẩm đến cửu phẩm là trận pháp tông sư.
Thất phẩm trận pháp tông sư sao mà hiếm có, toàn bộ Đại Ngụy Vương Triều, tính đâu đấy số lượng vẻn vẹn chỉ một bàn tay.
Ai nghĩ được, một cái thế lực nhỏ như Đúc Kiếm Sơn Trang lại ẩn giấu nhân vật như thế.
“Chẳng lẽ nào, Đúc Khí Tông vị tiền bối kia đến rồi?” Lão đầu nhẹ giọng hỏi.
Vị tiền bối trong lời của ông ta chính là Thái Thượng trưởng lão của Đúc Khí Tông Khương Nhẫn, là một vị luyện khí, trận pháp tông sư.
“Không phải!” Người đàn ông mặc nho sam lắc đầu phủ nhận: “Theo ta được biết, Khương Nhẫn tiền bối mấy năm nay chưa từng rời khỏi Hoan Châu”
“Vậy thì sẽ là người nào?”
“Haha” Người đàn ông mặc nho sam vuốt vuốt râu cười mỉm nói: “Nếu Trần mỗ đoán không lầm, vị trận đạo tông sư kia hẳn là Khương tiểu hữu”
“Khương Ly? Không thể nào?” Lão đầu mặc áo gai hú lên quái dị.
“Vì sao lại không thể? thiên hạ kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể. Lão Hoàng ngươi vẫn nên mở buông thả tầm mắt một chút”
“Nhưng mà..”
“Haha, muốn biết có đúng hay sai, gặp mặt một lần chẳng phải sẽ biết ư?” Lão đầu còn muốn nói gì, người đàn ông đã cắt ngang, tiếp theo đi lên phía trước một bước, cong người chắp tay:
“Văn Viện Trần Bình An, đến đây bái sơn!”
Lời của ông ta mang theo cuồn cuộn nội lực, chớp mắt đã lan tràn khắp mọi ngõ ngách.
Môn nhân của Đúc Kiếm Sơn Trang đang bận rộn công việc, đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía cổng lớn.
Có tông sư tới thăm!